Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 50:




Chương 50
Dù được một đám cung nữ khoe khoang ba hoa chích chòe các loại, Tiết Nghiên Tuệ vẫn giữ vững được lập trường của mình. Cái hầu bao do nàng làm ra so với các nữ nhân ở Ván Cục Phòng thêu chênh lệch rất lớn, chỉ có thể được xem như đúng chủ đề, dùng tình thủ thắng.
Nàng mở rộng bàn tay, năm ngón tay bày ra như lá liễu dịu dàng trước gió, đầu của nàng hơi nghiêng sang một bên, trong đôi mắt nhuận nước sáng lóng lánh viết lên hai chữ “tranh công”. Sau khi nàng tắm rửa xong liền lười biếng vấn đại một kiểu tóc, mái tóc buông lơi phiêu bồng, dưới ánh sáng của ngọn phong đăng chiếu rọi nhìn giống như một tiểu hồ ly lông xù đầy giảo hoạt.
Dưới vùng trời này, người có thể ở trước mặt bệ hạ đùa nghịch thoải mái như thế chỉ có duy nhất một người là Tiết quý phi mà thôi, tên ngự tiền thái giám đi theo tùy tùng nghĩ thầm trong bụng.
Hoàng đế nhẹ nhàng cười, nâng hầu bao lên xem. Đó là một cái hầu bao màu xanh ngọc sinh động, phía trên không có thêu bất kỳ hoa văn gì, trên bề mặt gấm hoàn toàn trơn tru, từng đường chỉ màu trắng thuần khiết, đường may miễn cưỡng có thể nói một câu “chỉnh tề”. Hắn cũng không có bắt bẻ gì, kéo dây buộc thắt ở trên đai lưng ngọc của mình.
Tiết Nghiên cười rộ lên, tuy rằng cái hầu bao này của nàng... không được tinh xảo cho lắm, nhưng từng đường kim mũi chỉ bên trên đều là do đích thân nàng làm ra. Hoàng đế không hề ghét bỏ, động tác đeo hầu bao của hắn thoạt nhìn còn có vẻ hơi trân trọng, mấy điểm này nàng đều đặt vào trong mắt, đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
“Trẫm rất thích!”
Ngón tay hoàng đế đặt trên hầu bao vuốt ve hai cái, có vẻ quý trọng, điều này khiến cho nụ cười trên mặt Tiết Nghiên Tuệ càng sâu thêm, trong vui vẻ còn có một chút cảm giác không được tự nhiên. Trên người của bệ hạ từ y phục cho đến đai lưng, phục sức, cái gì cũng đều tinh xảo quý giá, chỉ có cái hầu bao này của nàng là thứ duy nhất “hơi thiếu tinh xảo một chút”.
Da mặt của nàng đến cùng cũng không dày lắm, cái “công trạng” này nàng cũng không muốn tiếp tục nhận nữa, ngượng ngùng muốn thu hồi tay, nhưng mà cổ tay lại bị người khác giữ chặt, hắn cứ khư khư giữ lấy tay nàng không chịu buông.
Hoàng đế cầm chặt tay của nàng, ánh mắt ngưng thần, trên đầu ngón trỏ tìm được một điểm nhỏ màu đỏ như lỗ kim đâm:
“Để cho ái phi phải nhọc lòng, còn đau không?”
Trong miệng hắn thổi ra nhiệt khí, ở trên đầu ngón tay nàng quấn quanh. Hai mắt Tiết Nghiên Tuệ run rẩy, gật đầu: “Đau.”
Vừa dứt lời, trên đầu ngón tay lập tức truyền tới cảm giác ẩm ướt lại nóng ấm. “Bịch” một tiếng, cái khay mà nàng đang cầm trên tay lập tức rơi xuống mặt đất.
Tất cả cung nữ lẫn thái giám đều chỉnh tề cúi thấp đầu, nín thở liễm hơi, giảm sự tồn tại của bản thân tới mức thấp nhất.
“Không... Không đau.” Tiết Nghiên Tuệ vội vàng rụt tay về, trên đầu ngón tay bị thấm ướt, dưới ngọn phong đăng lộ ra càng thêm lấp lánh.
Nàng ngước mắt, nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của bệ hạ, khóe môi có chút ướŧ áŧ, nàng vội vã mở to mắt ra nhìn xung quanh. Vừa nhìn đột nhiên ý thức được sắc trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, đã tối như vậy rồi mà hắn còn lựa lúc này đi đến Thừa Gia Điện của nàng sao? Ngực nàng đột nhiên đánh thót một cái, có chút giật mình, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng sắp sửa vọt lên cổ họng.
Tiết Nghiên Tuệ cảm giác các đầu ngón tay của nàng đều như bị lửa thêu đốt đến nóng lên. Khóe môi hoàng đế cong lại, tự nhiên tiến đến nắm lấy tay của nàng, dắt vào trong phòng:
“Ban đêm gió lớn, chúng ta vào trong phòng rồi hẳn nói tiếp.”
Tất cả cung nhân, thái giám đều cúi thấp đầu, đối diện với tầm mắt của bọn họ chỉ có vạt áo bào màu vàng hơi pha đỏ cùng với một làn váy đỏ thẫm tiến vào trong phòng, nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của bọn họ. Sau khi xác định người đã hoàn toàn đi vào trong rồi, bọn họ mới dám chậm chạp ngẩng đầu lên, bước chân lặng lẽ rút lui khỏi hành lang.
Hai chân Tiết Nghiên Tuệ mềm nhũn, đi giống như muốn giẫm nát cả tấm thảm hoa bên dưới. Nàng đang bị hắn lôi kéo tiến vào phòng ngủ, rõ ràng đây là phòng ngủ của nàng, mà hắn lại cực kỳ thản nhiên giống như chủ nhân của nơi này vậy, ngược lại khiến cho nàng có chút nhăn nhó, cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Hoàng đế dường như cũng cảm giác được nàng không được tự nhiên, dừng lại ở trước tấm bình phong cạnh khung thêu ngắm nhìn đủ loại hoa cỏ sống động thêu trên đó, trông có vẻ như vô cùng hứng thú. Trên bức bình phong này có thêu đủ loại hoa cỏ làm mẫu, còn có cả các loài động vật nhỏ như hồ điệp bay lượn, ong mật,... cùng các loài động vật nhỏ khác.
Trong phòng ngủ của Tiết Nghiên Tuệ bày trí phá lệ ấm áp, so với cách bày trí lạnh như băng của Tử Thần Điện hoàn toàn bất đồng. Tuy rằng nàng ở trong Tử Thần Điện cũng dựa theo sở thích của bản thân mà bố trí đi xuống, nhưng so với nơi đó thì Thừa Gia Điện mới đúng là chỗ ở chính thức của nàng. Đây chính là tẩm cung của riêng nàng, cho nên cách bày trí bên trong càng thêm tùy tâm sở dục.
“Nàng đây là có hứng thú với hồ điệp hay sao?”
Hoàng đế cười khẽ.
Một đôi hồ điệp màu xanh ngọc, lúc lên lúc xuống bay múa, tư thế kia vô cùng thân mật. Lòng bàn tay Tiết Nghiên Tuệ một lần nữa cảm giác được khí nóng dâng lên, nàng liếm môi, bộ thú vị lắm sao?
Hoàng đế cứ một mực nắm lấy tay của nàng, thong thả bước thêm vài bước, dây buộc hầu bao bị lỏng, nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất.
“Bệ hạ bình thường ít khi dùng đến hầu bao, hay là trước tiên nên thu lại cái đã.”
Tiết Nghiên Tuệ vượt lên phía trước nhặt lấy, không ngờ bệ hạ lại quý trọng cái hầu bao này như vậy, nếu là như vậy nàng ngược lại càng xem càng thấy không vừa mắt. Màu xanh ngọc này quá sặc sỡ chói mắt, hoàn toàn không tương xứng với khí chất của hắn, hơn nữa đường may lại không đủ tinh xảo, ở bên trên y phục của bệ hạ đúng là quá gây sự chú ý, vừa liếc sơ qua đã có thể thấy được điểm không thích hợp.
Hắn cũng không giành với nàng, khiêu mi mỉm cười, bắt lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng chạm lên điểm nhỏ màu đỏ kia: “Tại sao lại không dùng được?”
Rất nhanh sau đó, Tiết Nghiên Tuệ cũng chẳng còn hơi sức quan tâm đến cái hầu bao này nữa.
Hắn nắm chặt tay của nàng, bước qua bình phong đi vào bên trong phòng ngủ. Màn sa làm bằng lụa móc ở hai bên, chỉ cần nhìn một cái đã thấy được toàn bộ tình huống ở bên trong. Trên giường, ở vị trí gối bên cạnh đặt một cái tượng đất nhỏ, mặc dù không lớn lắm nhưng rõ ràng lại như đập vào trong mắt của hai người trước mặt.
Cảm giác bàn tay như bị siết chặt hơn, Tiết Nghiên Tuệ cắn môi, mặt đỏ bừng, ánh mắt buông xuống, không nhìn tới hắn nữa. Cho dù là không nhìn vào mắt hắn, nàng vẫn muốn giãy tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt tay nàng kia, đưa tay lên bịt chặt hai lỗ tai, để khỏi phải nghe thấy tiếng cười của ai đó.
“Về sau trẫm sẽ cùng nàng... không nên dùng tới nó thay thế!” Trong tiếng cười của hắn dẫn theo một chút cảm giác dồn dập, kết hợp với tiếng thở gấp, truyền đến lỗ tai của nàng tạo nên một loại cảm giác hơi ngứa ngáy.
Nàng thuận theo lực kéo của hắn ngã xuống giường, trái tim bên trong lồng ngực đập bang bang, giống như là muốn từ trong miệng của nàng nhảy ra ngoài vậy.
Bên ngoài trăng đã lên cao, ánh trăng hòa lẫn vào trong đám mây, quanh cảnh xung quanh chìm trong bóng đêm dày đặc như mực. Bên trong phòng, ánh nến xuyên thấu qua tấm màn mỏng, không khí hiện ra càng thêm nhu hòa, dưới ánh nến mông lung ửng đỏ, trên mặt đất y phục chồng chất thành một đống lộn xộn.
Hoàng đế hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn xuống, hắn có vẻ như dùng sức hơi lớn, mồ hôi ướt đẫm trên lưng, rơi xuống trên người Tiết Nghiên Tuệ. Ánh mắt nàng vừa chạm vào đối phương, lập tức như bị hơi nóng tràn vào khiến hai mắt khép lại. Hai người cứ như thế thẳng thắng đối diện với nhau, tiếp xúc thân mật, thậm chí cả cơ thể nàng cũng hoàn toàn giao cho đối phương khống chế, hiển nhiên hắn so với nàng lại càng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh hơn.
Hai tay hắn chống ở hai bên, gân xanh trên thái dương giật giật, nỗ lực khống chế chính mình. Ái phi của hắn quả thực là giống như một hồ nước mềm mại, cho dù chỉ thoáng dùng sức một phát, chỉ là ấn nhẹ một cái, hắn cũng không dám dùng nhiều sức. Nghiên Tuệ... Tuệ nhi... hay là nên gọi nàng là... Thủy nhi đi!
“Thủy nhi...” Hắn cúi người, dán ở trước mặt nàng, thở gấp cười.
Tuệ nhi và Thủy nhi âm sắc gần giống nhau... Hắn vừa gọi vừa thở hổn hển, nàng cũng không bị một tiếng gọi này của hắn mà dừng lại động tác, dùng giọng mũi ngâm nga một tiếng, tựa như đang trả lời.
Hắn gọi nàng một tiếng Thủy nhi, lại nhớ tới tên của hắn, vừa nhẫn nhịn kiềm chế đến mức dày vò, vừa cười một cách nhu hòa. Hắn là núi, nàng là nước, bọn họ cũng nên ở chung một chỗ rồi.
“Thủy nhi.” Hoàng đế thấp giọng lẩm bẩm, khí tức của hắn có chút không ổn định, giọng nói hơi khàn, bên trong chứa đầy nhu tình mật ý. Động tác lưu loát không có vẻ gì là thương tiếc, mồ hôi rậm rạp trên người hắn lúc này tiếp tục ào ào rơi xuống.
Xâm nhập vào bên trong của nàng, lấp đầy nàng, để nàng bao dung lấy hắn.
Không biết đã trãi qua bao lâu, Tiết Nghiên Tuệ vùi mình trong chăn, một đầu tóc dài ướt nhẹp dán vào trên thân, cặp mắt trong trẻo như nước mùa thu bị sương mù mờ mịt bao phủ. Đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, vừa giống như đang khóc lại không phải là khóc nhìn về phía hoàng đế.
Trên trán hắn thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt anh tuấn ướt sũng, cặp mắt màu đen như có hai ngọn lửa thiêu đốt phát ra hơi nóng. Hắn ngửa đầu hít một hơi thật sâu, mồ hôi chảy dọc xuôi theo vị trí yết hầu đang nhô lên, lướt qua lồng ngực rắn chắc của hắn, rơi vào trên eo của nàng.
Trong đầu Tiết Nghiên Tuệ hoàn toàn là một mảnh hỗn độn, nổ ầm ầm như bắn pháo hoa, nàng chỉ có duy nhất một nghi vấn... Hắn... không phải là một tên hoàng đế ốm yếu bệnh tật... mệnh kéo dài không được bao lâu kia sao?
Toàn thân Tiết Nghiên Tuệ vô cùng mệt mỏi, nàng mang theo cái nghi vấn này mơ màng chìm vào giấc ngủ, tiến vào trong một giống mộng xuân ngọt ngào.
Ngày thứ hai khi nàng tỉnh lại, Tiết Nghiên Tuệ từ từ khép mắt, trở người ngồi dậy. Cảm giác được cả tay lẫn chân đều tê cứng, nàng hốt hoảng một hồi lâu, mới hồi tưởng lại những chuyện diễn ra đêm qua. Tiết Nghiên Tuệ mở to mắt, vị trí bên cạnh nàng hoàn toàn trống không. Nàng mạnh mẽ ngồi bật dậy, eo đau chân buốt, cảm giác y hệt như bị rút gân, nhịn không được hít hà mấy cái.
“Nương nương, người tỉnh rồi sao?” Cung nữ canh giữ ở bình phong bên ngoài mừng rỡ nói.
Tiết Nghiên Tuệ sau một hồi run rẩy, mới đáp lại giọng nói kia: “Ừm!”
“Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa!” Nàng giật giật thân thể, ký ức về đêm hôm qua liên tục hiện ra, giống như đang chiếu một bộ phim. Nàng nâng hai tay lên che mặt, quả thật nóng bỏng... quá nóng bỏng...!
Sau khi xuống giường, cung nữ nhanh chóng xốc màn lại, Tiết Nghiên Tuệ mới biết lúc này mặt trời đã lên cao. Nàng từ trong miệng những cung nữ kia biết được, bệ hạ từ sớm đã rời giường đi thượng triều, nàng lại ngủ vô cùng sâu, một chút cũng không hề phát giác ra được.
Ngâm mình trong làn nước, Tiết Nghiên Tuệ ngáp một cái thật dài, nhúc nhích cái eo lẫn cặp chân đang tê rần của mình. Cái nghi vấn kia của nàng lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, bệ hạ... hắn thực sự là một người bệnh, mạng sống không còn kéo dài được bao lâu ư?
----
Tại hạ dạo này bị gò bó nhiều cái, edit hơi chậm chạp. Mong quý dị đọc giả hãy cảm thông.
Editor thức đêm thức hôm dịch chương mới cho các bạn đây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.