Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 43:




Chữ thái hậu nhìn đến biểu tình lạnh nhạt của hoàng đế, sau khi ngạc nhiên qua đi, tâm thần lập tức hốt hoảng, bà ta chẳng qua chỉ mới vừa trách cứ Tiết quý phi vài câu, bệ hạ ngay lập tức truyền xuống một đạo khẩu dụ, chuyện này không chỉ đơn giản là che chở cho Tiết quý phi, mà chính là đang vả mặt của thái hậu.
Bệ hạ vừa ra đời đã được lập làm thái tử, ba tuổi tiến nhập Đông Cung, khi đó thân thể của tiên đế đã bắt đầu suy nhược, các quan viên được điều động đến Đông Cung từ thái phó của thái tử cho đến quan thiên văn, tất cả đều là những thần tử khéo léo, có tài có đức được triều đình lựa chọn kỹ càng, dùng để phò trợ, dạy bảo lẫn khuyên răn thái tử.
Bệ hạ từ nhỏ cho đến lớn đều được các trọng thần hết mực ân cần dạy bảo, mặc dù bên trong huyết mạch đang chảy dòng máu “duy ngã độc tôn” của họ Lý, dòng máu đế vương lạnh lẽo lương bạc lại biến hóa vô cùng kỳ lạ, nhưng đối với người làm mẫu hậu như bà ta tự tay nuôi dưỡng hắn nên người, cho dù là mẫu tử ly tâm(1), trước giờ vẫn luôn duy trì hình tượng “mẫu từ tử hiếu”, bệ hạ chưa bao giờ hành xử như vậy, không chừa cho bà ta một chút mặt mũi.
(1)Mẫu tử ly tâm: mối quan hệ mẹ con xa cách, không còn thân thiết.
Chữ thái hậu trong lòng tức giận, cũng vô cùng đau lòng, tính tình của thái hậu cũng không được tốt cho lắm, những năm trước đây khi tiên đế vẫn còn là Thân Vương, Chữ thái hậu đã từng cùng tiên đế có tranh chấp, trong lúc tranh chấp còn cào xước mặt của tiên đế. Tất cả nhu tình của bà ta đều không dành cho ai khác, chỉ duy nhất đổ dồn về tiểu thái tử do chính bà ấy nuôi dưỡng.
Lần đầu tiên bà ôm cái khối tròn nho nhỏ nằm trong tã lót kia vào lòng, hài tử vừa mới sinh làn da đỏ hỏn nhăn nheo, oa oa khóc lên, thật sự không thể nói là đẹp mắt, nhưng giây phút nhìn thấy đứa nhỏ ấy, trong lòng bà bỗng chốc mềm mại. Chữ thái hậu đưa một ngón tay lại gần đứa nhỏ, nó liền an ổn nhắm chặt hai mắt, chăm chăm nắm lấy tay của bà, lúc ấy bản thân bà vô cùng tự tin, cho dù không có mười tháng hoài thai, thì đây cũng nhất định là con của bà ta.
Cứ nghĩ rằng chuyện mượn bụng người khác sinh con này sẽ không bao giờ lộ ra ngoài, những người có liên quan biết chuyện đều bị bà ta âm thầm diệt trừ, không ngờ vẫn còn có cá lọt lưới, càng đáng hận hơn chính là bệ hạ thân mang bệnh tật, mặc dù hắn ngàn phòng vạn phòng, tin tức vẫn bị rò rỉ ra ngoài. Khi biết tin mệnh của hắn không còn kéo dài được bao lâu, Chữ thái hậu lâm vào bi thống, tên Lý Tự do nô tỳ thấp hèn sinh ra kia lại dùng thân phận cốt nhục của tiên đế đến nhờ bà ta tương trợ, Chữ thái hậu sau một hồi bối rối, vẫn bắt buộc phải đáp ứng trợ giúp cho hắn ta.
Dưới gối tiên đế chỉ có duy nhất hai người con trai, bệ hạ một khi sụp đổ, huynh chết đệ lên thay, ngôi vị hoàng đế đương nhiên sẽ truyền cho Xương Vương Lý Tự.
Chữ Thái hậu cực kỳ chán ghét Xương Vương, nhưng bà ta lại không thể không giúp đỡ. Bệ hạ phát hiện ra chuyện này, liền trở nên xa cách với Chữ thái hậu. Bà ta đau lòng, hết lần này đến lần khác đều là do vận mệnh trêu ngươi, bệ hạ tuổi còn trẻ vì cái gì lại mắc phải quái bệnh, nếu không bà ta tội tình gì phải để cho Xương Vương đến áp chế mình?
Hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng, Chữ thái hậu nghĩ kỹ lại, không nên cứng đối cứng với bệ hạ, liền tận tình khuyên bảo, “Hôm nay ai gia đến không phải muốn cùng bệ hạ tranh phong, càng không phải vì Chữ gia cầu tình. Bệ hạ cắt giảm đất phong của đám người Bành vương, lại để cho hoàng thân quốc thích sau lưng phát lạnh, mỗi một người đều lo sợ bất an. Chư vương mặc dù được cấp dưỡng ở kinh thành, có thể tránh trường hợp bọn họ gây ra phản loạn ở địa phương trấn thủ, nhưng lại tránh không được bọn họ dựa vào mối quan hệ của bản thân đến gây rối, chỉ cần bọn họ cố tình chia rẻ, khi đó...triều đình ắt sẽ đại loạn.”
Ánh mắt hắn nhất thời hiện lên vẻ châm chọc: “Mẫu hậu là cho rằng trẫm không có năng lực quản lý triều đình?”
Không khí đột nhiên ngưng trọng, nhiệt độ xung quanh dường như hạ thấp một bậc, Chữ thái hậu cùng với hoàng đế một đôi mẫu tử yên lặng giằng co, ai cũng không muốn lên tiếng đánh vỡ cục diện im ắng hiện tại, bệnh của hắn như thế nào trong lòng hai người ai cũng ngầm hiểu. Tâm tư của Chữ thái hậu cũng đã lộ rõ, Chữ gia, Bành vương tất cả đều là tâm phúc của bà ta, hoàng đế bây giờ chèn ép bọn họ, tương lai nếu như triều đình có biến, vị trí thái hậu của bà ta phải như thế nào mới bảo trụ được?
Im lặng một hồi lâu, Chữ thái hậu rốt cuộc nhịn không được đảo mắt dò xét, bệ hạ đối với bệnh của hắn hoàn toàn giữ kín như bưng, bà ta lại càng không thể nói thẳng ra “dĩ nhiên là lúc ngươi còn sống thì còn có năng lực quản lý triều chính, nhưng mà ngươi đang bị bệnh nguy kịch đó, sống cũng không sống được bao lâu, đừng có mà cố chấp nữa”.
Sự chế giễu trong đôi mắt hoàng đế càng ngày càng sâu, rốt cuộc cũng là vì quyền thế và địa vị sao? Hắn vẫn còn đang sống sờ sờ ở đây, vậy mà mẫu hậu đã phải hao tâm tổn trí suy tính cho tương lai của mình như vậy, tình mẫu tử đến cùng sâu đậm bao nhiêu? Ngay cả một kích cũng không chịu nổi, chỉ có thể làm được đến như vậy.
“Mà thôi, bệ hạ là hoàng đế, ai gia cũng không xen vào việc của người nữa. Cứ theo ý của bệ hạ đi.” Biểu tình trên mặt bà ta dãn ra: “Ai gia hy vọng bệ hạ có thể suy nghĩ lại, cân nhắc mọi chuyện một cách chu toàn hơn, cũng không nên một mực hành động theo cảm tính.”
Chữ thái hậu đứng dậy rời điện, bước đến cửa điện với tâm trạng nặng nề, cảm xúc vui buồn lẫn lộn, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp bóng dáng hào hứng của Tiết Nghiên Tuệ.
“Tham kiến thái hậu nương nương.”
Tiết quý phi quỳ gối hành lễ, cả đám cung nữ đi phía sau nàng cũng lục đục quỳ xuống, trên tay bọn họ đang bưng một hộp gỗ lớn, lúc hành lễ động tác không khỏi có chút buồn cười.
Chữ thái hậu tâm trạng không được tốt, nhìn đến bọn họ như vậy liền nổi nóng: “Nên học lễ nghi nhiều một chút, thật không ra thể thống gì cả.”
“Thái hậu nương nương tha tội.” Tiết Nghiên Tuệ nhỏ giọng xin tha.
Chữ thái hậu nhìn nàng cười lạnh, bà ta vốn cũng không có đem nàng đặt ở trong lòng, cho dù Thích Nhật quận chúa đã từng ở trong tay nàng chịu khổ nhiều lần, ở trong mắt bà ta, đó chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn tranh đấu của trẻ con, cùng lắm là đấu võ mồm mà thôi.
Ai ngờ đâu bà ta thật sự đã xem thường nàng, chỉ là một phi tần trong hậu cung nhưng năng lực gây sự cũng không hề nhỏ, con cháu hoàng thân quốc thích bị nàng trị đến kêu cha gọi mẹ, triều đình cũng bởi vì nàng mà nổi lên sóng gió, điều mà bà ta kinh ngạc hơn chính là ngay cả bệ hạ xưa nay không tim không phổi lại có thể nguyện ý che chở cho nàng, nhìn bộ dáng kia của hắn, rõ ràng là đã động tâm.
Một nữ nhân có thể làm cho bậc quân vương động đến chân tình, chỉ trong một thời gian ngắn đã dẫn xuất nhiều chuyện xảy ra như vậy, nữ nhân này tâm tư có lẽ cũng không nhỏ đi, Chữ thái hậu đưa mắt dò xét trên người Tiết Nghiên Tuệ, đây có thật là đích nữ đáng chê cười của Tiết Thành, nỗi hổ thẹn mà cả Tiết phủ đều muốn vứt bỏ quan hệ? Cái nhìn của thái hậu về nàng nhanh chóng thay đổi, có vẻ như Tiết Nghiên Tuệ của hiện tại không còn là một món đồ chơi không người đếm xỉa nữa rồi.
“Tha tội? Theo ai gia nhìn thấy, ngươi đã biết rõ mà còn cố phạm phải có đúng hay không?”
Trên mặt nàng lộ ra một chút ủy khuất: “Thần thiếp không dám, thái hậu nương nương minh xét, thật sự là đồ vật trong hộp không thể va chạm, càng không thể đặt xuống đất được, cho nên các cung nữ mới phải giữ nguyên tư thế mà hành lễ.”
Vì để minh chứng cho lời nàng nói, Tiết Nghiên Tuệ ra lệnh cho cung nữ: “Các ngươi đến đây, mở hộp ra cho thái hậu nương nương nhìn xem.”
Các cung nữ nhanh chóng mở nắp hộp, bên trong là một hình người nho nhỏ được nặn từ bùn đất, cao khoảng ba đến năm tấc, mặc y quan vớ giày, quần áo làm bằng vải la, hình thêu sống động, có hộp chứa hình người là áo vải giày rơm, có hộp lại là tạo hình cao tăng, cái ngồi cái nằm, chính là dùng bùn nặn thành một đoàn hý kịch nhỏ.
“Đây là cái gì?”
Hoàng đế chẳng biết từ lúc nào đã bước ra ngoài điện, hình thêu ngũ trảo kim long trên long bào của hắn dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt, dáng người anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt lạnh lùng vẫn như cũ bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng, hắn nhìn nàng hỏi, hàn ý sâu trong đáy mắt cũng dần tan chảy.
“Bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ đi đến kéo tay hắn đến gần những chiếc hộp, đưa tay lên chỉ, môi anh đào mỉm cười tươi tắn: “Người nhìn xem cái này giống ai?”
Hoàng đế chăm chú nhìn kỹ, tượng đất đứng ở giữa hộp vô cùng có thần thái, đường nét cũng vô cùng tinh xảo, người nặn nên chúng chắc hẳn cũng là một nghệ nhân cực kỳ giỏi, vừa nhìn liền biết, chính là một Tiết quý phi thu nhỏ.
“Đúng là giống từ hình dáng tới thần sắc.” Hoàng đế cho ra một lời khen: “Đây là do người phương nào làm nên vậy?”
Tiết Nghiên Tuệ đắc ý nhếch cằm, lông mi chớp chớp, biểu cảm vừa rụt rè lại không khỏi có chút đắc ý, ánh mặt trời chiếu xuyên qua làn da trắng nõn của nàng, như ẩn chứa hào quang, hắn nhìn đến không khỏi nở nụ cười.
“Khởi bẩm bệ hạ, quý phi nương nương quân pháp bất vị thân, đã ra tay trừng phạt đệ đệ, dạy bảo những con cháu quý tộc ăn chơi trác táng, khiến cho bọn họ không dám tùy ý khi nhục dân chúng nữa. Dân chúng trong kinh thành vô cùng cảm động, luôn nhớ đến ân đức của quý phi nương nương, trên Tử Vân Tự còn lập ra một cái am chuyên nắn những tượng đất nhỏ như người thấy lúc nãy, đem những việc trừ gian diệt ác của quý phi nương trong Tử Vân Tự ngày ấy tái diễn lại thành một màn tượng đất hí kịch nhỏ, sau đó đưa vào cung hiến tặng cho nương nương. Đây cũng là một chút tâm ý của bá tánh.” Trương Vân Toàn giọng nói chứa đầy cảm xúc, cứ như hắn ta đang kể một chuyện xưa của bản thân không bằng.
“Các bá tánh đúng là vô cùng thật thà chất phát, thần thiếp chẳng qua chỉ mới trừng phạt vài tên quần là áo lụa, đã làm cho bọn họ cảm động nhớ nhung đến như vậy rồi.” Nàng làm bộ trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn Chữ thái hậu, “Thần thiếp nghe nói năm nay mưa nhiều, kinh thành có những chỗ trũng đã có không ít nhà dân bị sụp lở, thần thiếp nguyện ý xuất cung một chuyến đi cứu tế cho bọn họ, trợ giúp một phần tiền cho dân chúng nghèo khổ có thể xây dựng lại nhà cửa, an cư lạc nghiệp.”
“Nương nương thật sự là yêu dân như con.” Trương Vân Toàn cùng cả đám phía sau đều thay nhau tranh thủ vuốt đuôi ngựa.
Chữ thái hậu bên cạnh tức giận tới mức ngực thở phập phồng, một phi tần trong hậu cung thì cần cái thanh danh yêu dân như con để làm cái gì, chỉ sợ nàng chính là nghe được những lời bà ta nói với bệ hạ, cố ý tới chọc tức bà ta.
“Thái hậu nương nương, người làm sao vậy?” Dung ma ma đỡ lấy thân thể đang lảo đảo của Chữ thái hậu.
Chữ thái hậu tức giận đến hai mắt trợn trừng, chỉ vào Tiết Nghiên Tuệ: “Ngươi được lắm.”
“Thần thiếp tạ thái hậu nương nương khen ngợi.” Tiết Nghiên Tuệ giả bộ như nghe không hiểu ý tứ trong lời của Chữ thái hậu, cười dịu dàng như thể thực sự đem những lời này coi thành khích lệ.
Nụ cười trên môi Chữ thái hậu nghẹn lại, nhìn thoáng qua hoàng đế đang giả câm giả điếc ở bên cạnh, phẩy tay áo bỏ đi.
“Bệ hạ, sao thái hậu nương nương nhìn cứ như là tức giận bỏ đi vậy?”
Hoàng đế gõ nhẹ một cái lên ót Tiết Nghiên Tuệ: “Đã biết còn giả bộ hỏi.”
Trận này nhìn qua nàng trông có vẻ giống như hài tử đang chơi đùa, nhưng cũng thật sự chọc cho Chữ thái hậu tức giận, hắn cũng vì vậy mà đối với nỗi buồn bực do Chữ thái hậu gây nên bất tri bất giác tiêu tán hơn phân nửa.
“Những lời Trương Vân Toàn nói đều là sự thật mà, những tượng đất hý kịch nhỏ này đúng là do bá tánh đưa đến Tề vương phủ, sau đó được Tề vương phi đưa vào cung. Thần thiếp thấy nó đặc biệt có ý nghĩa nên vội vàng mang đến đây cho bệ hạ nhìn xem, đâu nghĩ đến sẽ chọc giận thái hậu nương nương chứ.” Tiết Nghiên Tuệ nửa thật nửa giả giải thích, nàng thật sự muốn đi hiến bảo vật nha, nhưng mà bệ hạ mấy ngày nay luôn bận rộn, làm cho nàng chưa tìm được cơ hội thích hợp. Chữ thái hậu đột nhiên tiến cung, nàng có chút hiếu kỳ mới hỏi thăm một câu. Hàn Đạo Huy đoán được bệ hạ muốn mang theo nàng tới Đế Lăng, những chuyện này cũng không cần thiết phải giấu diếm Tiết quý phi, nàng muốn biết cứ cho nàng biết, liền để cho một tiểu thái giám ở ngoài điện kể cho nàng nghe, tên thái giám kia đúng là có thiên phú của loài vẹt, một câu cũng không kể sót.
Tiết Nghiên Tuệ nghe xong rất tức giận, Chữ thái hậu không những khinh miệt nàng, còn cố ý đến gây khó dễ cho bệ hạ, làm cho bệ hạ tâm trạng buồn phiền, vì thế liền cố ý cho người mang mấy tượng đất hý kịch kia tới đây, diễn một màn với Chữ thái hậu, dám khi dễ đến người của nàng, nàng nhất định không bỏ qua cho bà ta.
Chữ thái hậu nói nàng không xứng làm gương cho vạn dân, càng không phải mẫu nghi thiên hạ, nàng lại càng muốn đem những tượng đất ý nghĩa phong phú này đến cho bà ta nhìn, đám con cháu của bà ta dám mắng nàng, nàng liền trừng trị bọn họ, nhìn xem dân chúng còn đang cổ vũ nàng trừng trị bọn họ đấy. Cái gọi là vạn dân thiên hạ này, cũng không phải là hoàng thân quốc thích nha.
Ở trong mắt của Chữ thái hậu, những dân chúng nhỏ nhoi này cũng không tính là cái gì, nhưng mà bệ hạ vừa mới đánh mặt của bà ta, hiện tại lại phải nhìn thêm những thứ này, bà ta còn có thể không nổi nóng mới là chuyện lạ.
Hoàng đế cười nhìn nàng, đem tượng đất nhỏ của nàng nâng trên lòng tay, không thể không nói người thợ thủ công nặn ra những bức tượng này tay nghề cũng thật cao siêu, chỉ gặp qua nàng một lần ở Tử Vân Tự, lại có thể nặng ra bức tượng giống cả bộ dáng lẫn thần thái như thế này. Tiết Nghiên Tuệ nhìn xem tượng đất giống hệt nàng đang nằm trong tay của hắn, nhìn hắn chơi đùa với bức tượng, cảm giác có chút không được tự nhiên.
“Thợ thủ công làm ra cái này đang ở chỗ nào?” Hắn đột nhiên hỏi nàng.
Trương Vân Toàn nhìn thấy nương nương nhà mình đang ngẩn người, liền đánh bạo lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, người vẫn đang ở lại Tề vương phủ.”
“Cho người gọi hắn tiến cung gặp trẫm.”
Băng tuyết trên mặt hắn tan rã, nhu hòa mỉm cười, những thái giám hầu hạ ngự tiền đều nhẹ nhàng thở ra, may mà có quý phi nương nương ở đây, ấy không, không bao lâu nữa chắc là phải đổi lại xưng hô rồi.
Tiết Nghiên Tuệ trơ mắt nhìn bệ hạ đem tượng đất của nàng chiếm làm của riêng, cầm lên đi thẳng vào thư phòng, đặt tại trên bàn, mấy lần nàng muốn lên tiếng đòi lại, đều bị ánh mắt “không được đoạt bảo bối của trẫm” đánh ngược trở về.
“Chờ thợ thủ công kia tiến cung rồi trẫm sẽ trả lại nàng cái này”. Lời hắn nói như mây trôi nước chảy, nói xong liền tự nhiên cầm lên một quyển tấu chương.
Buổi tối, Tiết Nghiên Tuệ sau khi rửa mặt liền lên giường, cung nữ trong điện của nàng tay nâng một cái hộp gỗ liêm tiến vào tẩm cung: “Nương nương, đây là do người của Tử Thần Điện theo lệnh bệ hạ đưa tới.”
Tiết Nghiên Tuệ chống người ngồi dậy, nhìn kích cỡ của cái hộp này, chắc hẳn là bệ hạ trả lại tượng đất cho nàng, vậy thì tượng đất mà bệ hạ yêu cầu đoán chừng đã làm xong rồi đi.
“Bỏ lại chỗ cũ đi.”
“Vâng.” Cung nữ vâng lệnh, bưng hộp gỗ lim lui ra ngoài.
Một lát sau, nàng lại nghe được tiếng kinh hô bên ngoài truyền đến, cung nhân bước chân rối loạn bước vào trong: “Nương nương, nô tài không dám.”
Tiết Nghiên Tuệ nhìn nàng ta, muốn nhìn một chút xem thứ trong hộp gỗ lim là cái gì, trong lòng nhất thời có chút hồi hộp, tim cũng đập nhanh hơn một chút, không phải giống như nàng đang nghĩ đó chứ, nàng đưa tay tiếp nhận hộp gỗ đặt cạnh giường, mở nắp ra, “Phốc” một tiếng nở nụ cười.
Bên trong hộp là một cái áng nho nhỏ, người đất ở bên trong thân mặc sa bào đỏ thẫm, ngồi ở trước áng, bộ dáng đang múa bút vẫy mực, bệ hạ nói sẽ trả lại nàng một cái, thì ra là cái của hắn.
Bên trong Tử Thần Điện, hoàng đế một lần nữa phái thêm vài ám vệ xuôi về phía nam đi tìm thái y Tần Màn, ra lệnh cho hắn nhanh chóng trở về kinh, nếu như thân thể của hắn đã không có việc gì, như thế nào lại để cho nàng phải tiếp tục chăn đơn gối chiếc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.