Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 26:




Hoàng đế thư hoạ cực cao, đối với cái hoạ pháp đơn giản thô sơ này cũng không đặt vào mắt, hai tay cẩn thận gấp lại như cũ...sau đó, cất vào trong tay áo. Đối với Tiết Thành còn đang buồn bã bi thương khóc lóc hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
"Hàn Đạo Huy, tiễn Tiết đại nhân xuất cung".
Hoàng đế lạnh lùng bỏ lại một câu, tiêu sái đi ra ngoài như một cơn gió.
"Bệ hạ, lão thần nói đều là những lời thật lòng, người làm như vậy sẽ làm rét lạnh nhân tâm..."
Bước chân của hoàng đế vẫn không ngừng lại.
"Tiết đại nhân, chúng ta đi thôi."
"Lão thần vẫn còn chuyện chưa có nói hết, bệ hạ ngài đến cùng có chuyện gì trọng yếu?"
Tiết Thành tập tễnh đứng dậy, mang theo đầy bụng nghi hoặc ra khỏi Duyên Anh Điện, hoàng đế xưa nay luôn lạnh lùng, có thể hắn đã rất khoan nhượng cho việc này, nhưng Tiết Thành cũng không nghĩ tới ngay cả nói bệ hạ cũng không chịu để ông ta nói hết lời.
"Tiếng sáo từ nơi nào tới?"
Một hồi gió đêm thổi qua, mang theo tiếng sáo kéo dài, Tiết Thành kinh ngạc không thôi, đây là thánh địa hoàng cung, làm sao có thể có tiếng sáo?
"Tiếng sáo này là từ trên thuyền ở Quá Dịch trì truyền đến". Hàn Đạo Huy lơ đễnh nói.
Quá Dịch trì hơn phân nửa là ở phía sau hoàng cung, chỉ có một phần nhỏ là thuộc nội cung, thời điểm Túc Tông lẫn tiên đế còn sống vào mùa hè cũng hay mang theo phi tần đến đây tắm hồ. Mà loại chuyện như hôm nay cũng chưa bao giờ xuất hiện qua.
"Tiết đại nhân, ngươi nhìn xem". Hàn Đạo Huy chọn lấy một chỗ có thể mơ hồ nhìn ra vị trí thuyền rồng, chỉ cho Tiết Thành thấy, "Bệ hạ đã có hẹn với Tiết quý phi ở trên thuyền rồng, hiện tại chắc quý quý nương nương đợi cũng đã lâu."
Tiết Thành mặt mày trầm xuống, bệ hạ bỏ hắn lại chỉ là vì cái nghiệt nữ kia?
"Quý phi nương nương hiền đức có một không hai, được bệ hạ đặc biệt sủng ái, Tiết đại nhân đúng là đã sinh được một nữ nhi tốt nha..."
Hàn Đạo Huy cố ý cười nói.
Tiết Thành da mặt co quắp mấy cái, hai mắt sưng đỏ đau đớn, cái nghiệt nữ bất hiếu này đây là muốn cùng hắn đối nghịch?
Ở phía trên thuyền rồng, Tiết Nghiên Tuệ đứng ở phía mạn thuyền, do khoảng cách quá xa, cũng nhìn không rõ Tiết Thành đang ở nơi nào. Tuy không nhìn được bộ dáng khóc lóc của ông ta có chút tiếc nuối, nhưng mà có thể khẳng định Tiết lão tặc nhất định sẽ không vui vẻ, hắn không vui thì nàng lại càng vui vẻ.
"Nương nương, bệ hạ đã lên thuyền rồi".
Cung nhân mang ra lò nướng bằng thiết, xiên sắt, dây kẽm cùng các loại dụng cụ khác. Bên trong lò đang đốt than ngân sương, một bên bàn bày biện đầy thịt, rau quả cùng các nguyên liệu nấu ăn.
Than ngân sương không có khói, trên khoang thuyền hai mặt đều đón gió lùa, sẽ không cảm giác được nóng.
"Bệ hạ, mời ngồi".
Tiết Nghiên Tuệ quỳ gối khom người mời hoàng đế ngồi vào ghế, hai tay ấn xuống bả vai hắn, tay áo đang xăn lên của nàng trượt xuống một nửa, muốn rơi nhưng lại không rơi, hoàng đến nhìn đến ngứa mắt, thò ray ra kéo rớt.
Lụa mỏng như cánh ve phủ xuống da thịt oánh nhuận như tuyết, hoàng đế hơi ngưng thần, thu tay về.
Tiết Nghiên Tuệ cứng ngắt, giác quan đột nhiên trở nên mẫn cảm, ngón tay bệ hạ chỉ hơi vô ý lướt qua tay nàng, cũng không cảm nhận được rõ ràng, vậy mà hai bên vai lẫn cổ của Tiết Nghiên Tuệ đều bỗng nhiên thấy tê dại.
Trong lòng đang giãy giụa, nàng bỗng nhớ bộ dáng xộc xệch không chỉnh tề của hắn khi thay quần áo.
"Tiết quý phi?" Hoàng đế đã vào chỗ ngồi, khủyu tay phải chống ở trên bàn, ngón tay cái mân mê cái cằm.
Tiết Nghiên Tuệ mí mắt run rẩy, che giấu bối rối chỉ trong chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, "Thần thiếp hơi nóng".
Ánh mắt hoàng đế quét qua hai má đang ửng hồng của nàng, nhẹ nhàng nhấp môi một cái, "Trẫm ngược lại không cảm thấy như vậy."
"Thần thiếp... Vốn sợ nóng".
Hoàng đế cười không nói gì.
Vì không muốn tiếp tục cái đề tài này, Tiết quý phi liền bắt đầu nướng thịt, hơi lộ ra cảm giác ghét bỏ, đem thịt nướng để lên lò, điều chỉnh lửa thích hợp.
Tiết Nghiên Tuệ đương nhiên nhìn thấy ánh mắt hài hước của hoàng đế, mặt đỏ bừng lan đến tận cổ, càng ra sức vùi đầu nướng thịt.
Động tác của nàng dần dần thuần thục, hai chuỗi đồ nướng vừa xong trông cũng khá hơn trước đó, ngẩn đầu nhìn lên, trước mặt hoàng đế chỉ còn lại hai cái xiên, thịt đều bị hắn nuốt vào bụng.
"Còn ngơ ngẩn làm gì, thịt cũng sắp khét rồi". Hoàng đế đưa tay chỉ chỉ.
"À, à".
Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng gấp ra xiên thịt vừa nướng, hoàng đế nhấc khay bạc đưa đến cho nàng dễ dàng đặt vào.
"Đã tốt hơn một chút rồi, lửa vẫn còn hơi lớn, khiến cho thịt không đủ non mịn." Hoàng đế cho ra một cái nhận xét.
Trong lúc bất tri bất giác, Tiết Nghiên Tuệ như dấn thân vào sự nghiệp nướng thịt lớn lao, chỉ có duy nhất 1 thực khách ngồi ăn mà hắn lại còn có rất nhiều ý kiến, sai khiến nàng đến xoay mòng mòng, tay nghề nướng thịt bỗng chốc tăng lên đáng kể.
Sau khi cái vị thực khách hay bắt bẻ này ăn uống no bụng rồi, lưu lại một câu trẫm còn có tấu chương muốn phê duyệt, tinh thần sảng khoái bước xuống thuyền rồng. Tiết Nghiên Tuệ sau một hồi mới nhận ra, nàng tốn công nướng thịt nửa buổi chiều vậy mà còn chưa kịp mở miệng đề cập đến sự tình của Tống nữ quan.
Nhưng mà bệ hạ cũng đi rồi, Tiết Nghiên Tuệ ảo não cầm lấy một xiên thịt nướng, cắn một miếng thật lớn, ban nãy nàng nghe theo lời hắn chỉ đạo nêm vô số gia vị lên thịt, hiện tại vừa cắn một ngụm khẩu vị liền nặng đến không chịu nổi, vừa mặn vừa cay. Tiết Nghiên Tuệ nước mắt nghẹn ứ cắn răng đem thịt nuốt xuống bụng.
Làm hoàng đế... Cũng không dễ dàng gì nha, Tiết Nghiên Tuệ có chút đau lòng vì hắn.
Trở về Thừa Gia Điện, Tiết Nghiên Tuệ liền tắm rửa thay y phục, ngồi ở trước bàn trang điểm ngâm tay vào nước hoa lộ, nhắm mắt dưỡng thần, còn sai cung nữ đã học qua xoa bóp tại Dược Phòng mát xa cho nàng.
"Hắn chính là cố ý mà". Tiết Nghiên Tuệ ảo não thừa nhận nàng đã bị hoàng đế dắt mũi mà đi.
"Nương nương, có phải người muốn nô tỳ tăng lực đạo thêm chút nữa?" Cung nữ đang bóp vai cho nàng thấy bất an.
"Không có việc gì". Tiết Nghiên Tuệ lắc đầu, "Ngừng lại, bổn cung muốn đi ra ngoài một chút".
Chẳng biết tại sao, biểu cảm trước khi rời đi của hoàng đế làm cho nội tâm Tiết Nghiên Tuệ như bị đè nặng, nói không rõ nguyên do, cứ từng tí một dây dưa không rõ làm cho người ta bực bội.
Đi vòng quanh hàng lang hết một vòng, vẫn như cũ bực bội, Tiết Nghiên Tuệ sâu kín thở dài.
"Nương nương, bên kia vừa đưa tới hương liệu, cùng với bột mày, cao mỡ, người có muốn đến nhìn xem hay không?" Trương Vân Toàn hỏi.
(*) Tại hạ không biết tên một số món được đề cập, nên để nguyên văn. Mọi người tìm hiểu g.g search giúp nha ^^
Những ngày này quý phi nương nương vô cùng được sủng ái, Trương Vân Toàn thân là tâm phúc của quý phi nương nương, trong nội cung cũng không có ai dám đụng đến hắn. Hắn không chỉ có làm tốt việc của mình, người cũng vô cùng lanh lợi, nhìn ra được tâm tình sa sút của quý phi nương nương, liền muốn kiếm cách làm cho nàng vui.
""Mang hết lên đây". Tiết Nghiên Tuệ thích chưng diện, nhìn đến những thứ kia có thể sẽ giúp phân tán lực chú ý.
Trong hai ống ngà voi chứa đầy cao mỡ, cái dài cái ngắn, một ống khắc hình hoa mẫu đơn, ống còn lại khắc hoa sơn trà.
"Nương nương ngài lúc trước đã từng nói qua, không thích dùng giấy nhuộm môi, cung nhân liền đem mỡ cao ngưng lại trong ống ngà voi này, hoa văn mẫu đơn chính là chu sắc, hoa văn sơn trà chính là văn hàng sắc". Trương Vân Tòan giải thích kỹ càng.
Tiết Nghiên Tuệ hào hứng mở ra, hương thơm nhất thời toả ra ngào ngạt, chu sắc có màu đỏ chót thoa lên môi đỏ tươi hồng nhuận, hàng sắc là màu đỏ thẫm. Tuy chỉ có hai màu thì hơi đơn điệu một chút, nhưng mà so với giấy nhuộm môi thì cũng được coi là tiến bộ lớn.
"Không sai, người đâu, thưởng." Tiết Nghiên Tuệ thuận miệng nói.
Thấy tâm tình nàng đã chuyển biến tốt, Trương Vân Toàn cười tủm tỉm nói: "Hôm nay toàn bộ nội cung đều ước gì được nương nương sai bảo, ai cũng đều mong muốn được phần thưởng của nương nương".
Các cung nữ đi theo hầu hạ cũng tươi cười đầy mặt.
Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được cười ra tiếng, "Trong tay của bổn cung... Không thiếu nhất chính là tiền, chỉ xem bọn họ có bản lãnh lấy được tiền thưởng của bổn cung hay không thôi. Trương Vân Toàn, ngươi tiếp tục tìm người cho bổn cung, người nghiêm túc giống như Tống nữ quan vậy cũng được, càng nhiều càng tốt."
"Dạ." Trương Vân Toàn đồng ý.
Nhắc đến Tống nữ quan, Tiết Nghiên Tuệ lại nhớ tới mình không công nhận lộc, cứ cảm thấy thiếu nợ Tống nữ quan.
"Nương nương, phấn kẻ mày năm nay được tiến cống, trừ chỗ của thái hậu nương nương ra còn dư lại đều được đưa tới Thừa Gia Điện chúng ta. Một hộp xuất xứ từ Lĩnh Nam xa xôi, còn hộp này là bột lông mày mới chế tạo."
"Những thứ bên trong hộp bạc này là trầm hương, đàn hương, đinh hương, xạ hương... Các loại hương liệu".
Tiết Nghiên Tuệ đối với hương liệu không có hứng thú, ngược lại Tống nữ quan đối với các loại trà, điều hương sự tình phong nhã loại này rất có hứng thú.
"Trương Vân Toàn, đem những hương liệu này đưa qua bên kia cho Tống nữ quan, còn có phấn kẻ mày, bột mày cũng đều chia một nửa đem qua đó, thêm hàng sắc mỡ này nữa."
"Vâng". Trương Vân Toàn thầm than quý phi nương nương ra tay đúng là hào phóng, những vật này đừng nói đến đám nô tài bọn họ, kể cả phi tần trong nội cung nhìn đều muốn đỏ con mắt.
Thử một chút cao mỡ, dậm thêm một lớp bột mày mới, Tiết Nghiên Tuệ thành công đem chút bực bội ban nãy đè xuống dưới đáy lòng, một đêm say giấc.
Ngày thứ hai, hoàng đế tảo triều đến tận trưa mới kết thúc, quần thần đều dùng bữa trưa tại Duyên Anh Điện, Tiết Nghiên Tuệ buổi sáng lẫn trưa đều dùng bữa ở Tử Thần Điện. Vừa xong bữa trưa thì có một tiểu hoạn quan tươi cười đầy mặt đến hành lễ với nàng, Tiết Nghiên Tuệ nhận ra nô tài này chính là người bên cạnh của Hàn Đạo Huy.
"Quý phi nương nương, Hàn đại nhân để nô tài tới đây truyền lời cho người, nương nương hiện tại có thể tùy ý phân phó Ngự Thiện Giám làm đồ ăn".
Lời này là có ý gì? Không lẽ bệ hạ muốn ăn đồ ăn do chính nàng chuẩn bị?
Tiết Nghiên Tuệ khoé môi vểnh lên.
Mấy ngày kế tiếp, Tiết Nghiên Tueje hao hết tâm tư, giày vò đám người Ngự Thiện Giám đến mức người ngã ngựa đổ, an bài chuẩn bị nhiều thứ như là nồi đồng, nồi nhỏ,... Để có thể tự mình động thủ nấu nướng.
Mỗi một lần như vậy, hoàng đế mang biểu cảm nhàn nhạt lại ăn hết sức ngon lành, mà Tiết Nghiên Tuệ hao hết tâm lực, mỗi lần chuẩn bị mở miệng nhờ vả, hoàng đế đều lấy lý do chính sự bề bộn mà vội vàng nhấc mông đi.
Tiết Nghiên Tuệ vừa bực mình vừa buồn cười, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cục bệ hạ còn có thể giả đò đến bao giờ. Tuyệt đối không nghĩ tới, ngày thứ hai từ trên giường thức dậy, nàng chính thức giơ tay đầu hàng.
"Nương nương, chỉ cần dùng một ít phấn là có thể che khuất được rồi, người bên ngoài khẳng định sẽ không nhìn ra". Cung nữ vẻ mặt thành khẩn.
Tiết Nghiên Tuệ dán mặt sát vào gương, sốt ruột nhìn nốt mụn đỏ mới nổi lên chỉ trong một đêm, sờ lên da thô ráp, khẽ đụng lại thấy đau buốt, nàng trợn mắt nhìn cung nữ đang nói lời bịa đặt, "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra ư?"
Cung nữ há hốc mồm, đã biết quý phi nương nương không muốn nghe những lời an ủi dối trá này, thức thời ngậm miệng lại.
Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được cứ đưa tay lên sờ, nốt mụn cũng sắp nổi to bằng hạt đậu, những cái phấn bột kia làm sau có thể che hết được?
Cái mụn này không chỉ không ngừng lớn lên, còn rất đau, làm cho nửa cái miệng nàng đều đau, Tiết Nghiên Tuệ thích chưng diện, cảm giác nàng mà mang khuôn mặt này xuất hiện trước mặt bệ hạ, khẳng định sẽ bị hắn cười nhạo.
"Mời ngự y đến đây cho ta".
Thừa Gia Điện truyền đến ngự y, nhiều ngự y lâu năm lục tục đến đầy điện, nhưng mà ngoài trừ cho một toa thuốc hạ nhiệt mát gan, ngự y cũng không có biện pháp gì khác.
"Lấy mũ sa đến đây cho bổn cung".
Đeo mũ sa trắng vào, lụa mỏng phủ đến tận quai hàm, Tiết Nghiên Tuệ mới an tâm cất bước đến Tử Thần Điện.
Buổi sáng lẫn trưa theo thường lệ sẽ không gặp được bệ hạ.
Sau khi ăn trưa, Tiết Nghiên Tuệ một mực ở lại Tử Thần Điện, để cho Trương Vân Toàn đi thông truyền cho Hàn Đạo Huy.
Hàn Đạo Huy vội vàng trở về, vẻ mặt tươi cười, trước hết mở lời: "Nương nương mấy ngày nay đều là dụng tâm lương khổ, để bệ hạ được thưởng thức vị ngon, không biết hôm nay nương nương là chuẩn bị món gì?"
Tiết Nghiên Tuệ đầu đội mũ, thanh âm sâu kín, "Hàn công công, bổn cung sai rồi, hiện tại đang khí trời nóng bức, bổn cung lại chuẩn bị những món kia cho bệ hạ... Đều là đồ ăn sinh nhiệt, súyt nữa làm hại đến long thể của bệ hạ. May mắn bổn cung kịp thời nhận thức được, long thể của bệ hạ vẫn khoẻ mạnh. Bổn cung biết sai liền phải sửa, từ hôm nay sẽ không nấu ăn nữa."
Hàn Đạo Huy trợn tròn mắt, bệ hạ tuy rằng chưa mở miệng, nhưng đến mỗi tối đều háo hức chờ mong, Tiết quý phi như thế nào lại không nấu nữa?
"Nương nương, chuyện này... Long thể của bệ hạ vẫn rất khoẻ mạnh."
Tiết Nghiên Tuệ tháo mũ xuống, chỉ chỉ nốt mụn bên khoé miệng, dù sao có trét bao nhiêu phấn cũng không thể che phủ hết, nàng liền dứt khoát lộ diện, trên da thịt tuyết trắng thình lình nhiều hơn một viên đậu đỏ cực lớn, vô cùng hấp dẫn tầm mắt.
"Bổn cung chính là vết xe đổ." Tiết Nghiên Tuệ toàn thân chính khí. "Cùng với sự an nguy cùng sức khoẻ của bệ hạ so sánh, đam mê ăn uống có quan trọng hay sao?"
"Còn nữa, Hàn công công, dung nhan của bổn cung bị tổn hại, không có cách nào diện thánh, mấy ngày nay liền đóng cửa nghỉ ngơi tại Thừa Gia Điện, công công có thể hay không để cho Ngự Thiện Giám chuẩn bị cho bổn cung mỗi ngày một ít cháo loãng buổi sáng?"
Hàn Đạo Huy đột nhiên chứng kiến hạt mụn trên mạqt Tiết quý phi, chưa hết kinh ngạc, mấy câu phía sau hoàn toàn là gật đầu một cách trì độn.
Thẳng cho đến lúc Tiết quý phi đội mũ lên lại, vội vàng rời đi hắn mới có phản ứng, Tiết quý phi bị nổi mụn, không lẽ bệ hạ lại không bị...
Bệ hạ luôn thanh tâm quả dục, chưa bao giờ để tâm đến chuyện ăn uống, chỉ có mấy ngày nay được Tiết quý phi dẫn dắt thành quen, vậy mà Tiết quý phi đột nhiên không nấu nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.