Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 24:




Tiết Nghiên Tuệ gây ra động tĩnh thật lớn, Hàn Đạo Huy vừa nghe được tiếng vang bên trong không đúng đã sai người chuẩn bị sẵn áo bào, nghe được phân phó lập liền tự mình đưa vào, sau đó lui ra ngoài điện.
Tiết Nghiên Tuệ hết đường chối cãi, nghẹn đỏ cả mặt, chạm phải ánh mắt hài hước của hoàng đế phía trước, trên mặt càng giống như có lửa thiêu đốt, cứ ngu ngơ tại chỗ.
"Nàng còn đứng ngây ra đó làm gì?" Hoàng đế môi mỏng khẽ mở, vóc người của hắn so với Tiết Nghiên Tuệ cao hơn, cúi đầu nhìn nàng lại tạo ra một loại cảm giác bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.
Nghe được âm thanh hối thúc của bệ hạ, Tiết Nghiên Tuệ cắn cắn môi, nàng bỗng nhiên tâm thần khẽ động, dường như hắn đã hết giận nha. Phát hiện này làm cho nàng mừng rỡ, nàng vốn là đến để nhờ vả hắn, hết lần này tới lần khác đều thấy hắn đang trút giận lên thần tử, nàng lúc nãy còn có chút lo lắng chính mình sẽ là người kế tiếp, ban nãy còn dội cho bệ hạ một chậu nước, cũng không rõ trời đất đưa đẩy thế nào mà bệ hạ ngược lại không có nổi giận.
Xấu mặt liền cứ xấu mặt vậy, chỉ cần bệ hạ không không tức giận thì đều đáng gía.
Tiết Nghiên Tuệ nhịn xuống xấu hổ mà nhận lấy cái oan khuất này, tiếp nhận "ban thưởng" của hoàng đế.
Nàng tiến lên trước một bước, thò tay cởi đai lưng ngọc của hoàng đế, eo của bệ hạ vẫn là nhỏ như vậy, không được, về sau mỗi bữa tối nàng sẽ không ăn nhiều như trước, phải tiết chế lại, eo của nàng còn to hơn cả eo của hắn nữa.
Mãi suy nghĩ miên man, động tác trên tay Tiết Nghiên Tuệ dĩ nhiên chậm lại.
Hành động này của hoàng đế lại làm cho trong nội cung từ trên xuống dưới đều minh bạch nàng là sủng phi đang được sủng ái, tất cả quần áo vải vóc, son phấn, hương liệu thượng đẳng nhất đều được đưa đến Thừa Gia Điện đầu tiên. Tiết Nghiên Tuệ yêu thích chưng diện, đương nhiên là càng ăn mặc một cách tỉ mỉ.
Ngón tay non mịn tung bay bên trên đai ngọc, đầu ngón tay diễm lệ hơi ửng hồng, ý trêu tức trong mắt hoàng đế dần tiêu tán.
Hao hết một phen công phu, rốt cuộc nàng cũng tháo được đai lưng, trên thái dương lấm tấm mồ hôi, Tiết Nghiên Tuệ ngửa đầu định cười một cái, sực nhớ hắn không cho phép nàng cười, liền bày ra ánh mắt ôn nhu, thanh âm mềm mại, "Bệ hạ, người duỗi tay ra một chút."
Hoàng đế nhìn nàng chốc lát sau đó dần duỗi hai tay ra.
Hắn không cười nhạo nàng, Tiết Nghiên Tuệ cuống quít cúi đầu, chẳng biết tại sao hoàng đế như vậy làm cho trong nội tâm nàng như đang nở hoa. Không thể lại suy nghĩ lung tung, không thể nhìn loạn, Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng cởi xong long bào. Long bào đã thoát ra, trên người hoàng đế chỉ còn có nội y, hắn vẫn như cũ ngang nhiên mà đứng, hai tay để thẳng.
Trong yến tiệc anh đào lúc trước, Tiết Nghiên Tuệ chỉ hầu hạ hắn thay ngoại bào, lần này chẳng lẽ ngay cả nội y cũng bắt nàng cởi?
Mặc niệm trong đầu sắc tức thị không,  Tiết Nghiên Tuệ kiễng chân gỡ bỏ nút thắt trên áo, hết sức chăm chú, cánh tay không khống chế nổi một chút run rẩy, cho đến khi tháo đến điểm cuối, tay nàng run lên, nội y nhanh chóng rơi xuống đất.
Hoàng đế phát ra âm thanh buồn bực, không khí như bị đình trệ.
Tiết Nghiên Tuệ càng giống như bị lửa thiêu, nhanh chóng thu tay lại.
Hoàng đế ánh mắt tĩnh mịch, sắc mặt có chút ửng hồng, môi cũng thâm hơn một ít, cùng với bộ dáng đạm mạc ngày thường bất đồng, có dục vọng, cũng có sắc khí, Tiết Nghiên Tuệ thấy mặt đỏ đến mang tai, vừa kinh vừa sợ.
"Đi ra ngoài!"
"Thần thiếp cáo lui". Tiết Nghiên Tuệ cố giữ vững trấn định đi ra ngoài.
Vừa nãy bất quá chỉ là chạm thoáng, nhưng mà xúc cảm trong chớp mắt như tiến vào trong óc, vô cùng rõ ràng. Cho dù đời trước nàng không có kinh nghiệm thực tế, Tiết Nghiên Tuệ cũng biết rõ hoàng đế hắn... Thật sự không giống với bộ dáng bệnh nguy kịch....
Tiết Nghiên Tuệ hoảng hốt, quên mất dưới chân còn có bậc cửa, vấp một cái lảo đảo súyt té.
"Nương nương cẩn thận". Hàn Đạo Huy đang nghe trộm đến một tiếng đi ra ngoài của bệ hạ, lại thấy Tiết quý phi bước ra ngoài tâm thần không được tập trung, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, "Đây là như thế nào?"
"À". Tiết Nghiên Tuệ đưa tay mãnh liệt quạt gió, trên mặt vẫn nóng rát như cũ, thuận miệng nói, "Ta đói bụng nên chân bị nhũn".
Hàn Đạo Huy vẻ mặt không tin tưởng.
"Bày thiện, trẫm đói bụng". Qua một hồi lâu, hoàng đế ăn mặc chỉnh tề bước ra, mặt không biểu tình phân phó.
Hàn Đạo Huy hết nhìn Tiết quý phi tới nhìn qua bệ hạ, ".....Dạ".
Vị trí ngồi ăn của nàng ngay bên cạnh hoàng đế, chỉ cần vừa nhìn lên là có thể chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nhưng mà, quanh quẩn trong đầu nàng lại là một bộ dáng khác, hai má không khống chế được nóng lên, đúng là điên thật rồi.
Vì khống chế tầm mắt không nhìn đến trên người bệ hạ, Tiết Nghiên Tuệ bắt buộc chính mình đổ dồn hết lực chú ý lên đồ ăn trên bàn, cho dù ăn không có mùi vị cũng phải vùi đầu giả bộ ăn.
Những cung nhân phục vụ dùng thiện nhìn đến hoảng hốt, sợ quý phi nương nương ăn đến bội thực, món nào Tiết Nghiên Tuệ cũng đưa đũa gấp qua, cung nữ mang lên một chén lớn nước thuốc làm từ quả mận để nguội, "Nương nương, nước quả mận để nguội này dùng rất tốt cho cơ thể, người dùng thử một chút đi."
Quả mận giúp kiện tỳ khai vị, trợ giúp tiêu hoá rất tốt, Tiết Nghiên Tuệ đưa mắt nhìn cung nữ đưa chén, nhớ kỹ về phải sai Trương Vân Toàn thưởng cho nàng ta.
Bát sứ lớn trắng như tuyết, bên trong có nước mận đỏ au oánh nhuận hơi có vẻ sền sệt, bên cạnh chén là hai cái bình nhỏ tinh xảo, một cái chứa đầy mật ong, cái còn lại là nước đường. Lần trước nàng nói nước này quá khó nuốt, cung nữ này lại ghi tạc vào trong lòng, chuẩn bị sẵn mật ong cùng nước đường.
Nhất định phải bảo Trương Vân Toàn gấp đôi khen thưởng cho cung nữ này. Tiết Nghiên Tuệ suy nghĩ lung tung, tâm thần không tập trung, trong lúc vô thức lại đem cả mật ong lẫn nước đường đổ vào chén nước mận, vậy mà còn chưa phát giác.
"Cũng mang cho trẫm một chén". Hoàng đế híp mắt, thanh âm lãnh đạm như cũ.
Hàn Đạo Huy liếc nhìn hai cái bình trống rỗng trong tay Tiết quý phi, cặp mắt lấp loé, bất động thanh sắc ra dấu, những cung nữ hoạn quan phục vụ dùng thiện đều theo hắn yên lặng không tiếng động lui ra ngoài.
Tiết Nghiên Tuệ múc một ít trong chén, nhìn trái nhìn phải, những cung nữ hoạn quan đều đi đâu hết, chỉ có thể chính mình đem đến trước mặt bệ hạ.
Hoàng đế tay cầm thìa bạc, trước sau như một dùng một loại động tác ưu nhã không nhanh không chậm đem chút nước quả mận trong chén nuốt xuống bụng. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiết Nghiên Tuệ cảm giác bộ dáng lãnh đạm của hắn như hàm chứa một loại sung sướng, giống như ăn được một món ngon.
Mắt thấy hoàng đế sắp ly khai, Tiết Nghiên Tuệ bắt đầu lo lắng, vấn đề của nàng còn chưa giải quyết, nàng còn chưa kịp hướng bệ hạ khẩn cầu,
"Bệ hạ, thần thiếp có chuyện quan trọng muốn nhờ người, Tống nữ quan..."
"Trẫm còn có chính sự phải làm". Hoàng đế cắt ngang nàng, "Tiết quý phi, nàng dùng xong thiện rồi thì lui ra đi".
Nói xong bước chân khai mở, liền đi ra ngoài.
Tiết Nghiên Tuệ trơ mắt nhìn hoàng đế ly khai vuốt vuốt ngực, múc một muỗng nước quả mận ăn cho hả giận, nước thuốc vừa vào miệng mặt nàng đã nhăn thành một cái bánh bao, nín thở nuốt xuống, ngọt gắt như vậy?
Đã như thế, hắn là như thế nào ăn hết một chén, còn ăn vô cùng ngon lành, nhìn bóng lưng hoàng đế khuất dần, ánh mắt Tiết Nghiên Tuệ có chút đăm chiêu.
Trở lại Thừa Gia Điện, Tống nữ quan chờ đã lâu vừa nhìn thấy sắc mặt Tiết quý phi liền hiểu, tuy trong nội tâm hơi thất vọng, nhưng Tống nữ quan vẫn khích lệ nàng, "Nương Nương ngàn vạn lần không nên vì chuyện của lão thân mà chống đối bệ hạ. Lão thân nhận thấy tính cách của bệ hạ rất là kiên định, tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng".
Chìm nổi trong chốn thâm cung vài thập niên, Tống nữ quan cũng rõ ràng gần vua như gần cọp, nói năng làm việc khác người đều có thể, chỉ cần được bệ hạ dung túng thì cái gì cũng đều có thể. Chỉ sợ một khi hoàng đế không đáp ứng nữa, mọi hành động đều sẽ trở thành sai lầm.
"Bổn cung đã biết"".
Tống nữ quan cáo từ ly khai, bước ra khỏi Thừa Gia Điện, bà nhẹ nhàng lắc đầu, đã sống qua vài thập kỷ bà tự nhận bản thân mình cũng có vài phần nhãn lực, vậy mà cũng không nhìn thấu được vị Tiết quý phi trước mắt này. Vị Tiết quý phi này cực kỳ thông minh, việc gần vua như gần cọp nàng không có khả năng không hiểu được, vậy mà có thể hành xử không cố kỵ như thế, tính tình thật lớn, ở trước mặt hoàng đế không hề che giấu, vẫn thoải mái nhẹ nhàng vui vẻ, chưa bao giờ cân nhắc đến việc nhân tâm biến đổi trong tương lai.
"Thật sự là gan rất lớn". Tống nữ quan buông tiếng thở dài, bỗng nhiên tự cười chính mình, bà chính là làm việc quá mức cẩn thận chặt chẽ, để ý đến con đường làm quan của phụ thân và huynh trưởng, cân nhắc đến phú quý của Tống gia, trong hoàng cung cố gắng nhịn xuống chua xót, thời gian trôi qua, người cũng gìa đi, bà mới nhận ra là mình không cam lòng, có thể sống như Tiết quý phi vậy cũng chưa hẳn là không tốt.
Những suy nghĩ trong lòng của Tống nữ quan nếu để Tiết Nghiên Tuệ biết được nàng cũng sẽ cười cười, nàng muốn sống cũng sống không được bao lâu nữa, vậy thì tại sao không sống một cách cho thống khoái?
Nhưng mà, Tiết nữ quan cũng nói đúng một điều, hoàng đế tuyệt đối sẽ không ăn cứng, về phần có chịu ăn mềm hay không, Tiết Nghiên Tuệ vuốt vuốt thân thúy trâm trên tay, cứ thử một lần đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.