Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 13:




Ở phía đông của Tử Thần Điện, chỗ của dành cho hoàng thượng dùng bữa có ánh sáng chang hòa, không gian rộng rãi.
Tiết Nghiên Tuệ bị Hàn Đạo Huy dẫn dụ, ù ù cạc cạc tiến vào phía đông Tử Thần Điện, nhìn ánh mắt trêu tức của hoàng đế, nàng có chút xấu hổ.
Đồ ăn dành cho đế vương toàn bộ đều sơn trân mỹ vị, hết sức phong phú, quan trọng nhất là không bị người khác động tay động chân, nàng không tự chủ được ánh mắt dừng trên bàn ăn.
“Nô tì đói bụng.” Tiết Nghiên Tuệ liếm liếm môi, tâm tư lung lay mở miệng “Bệ hạ”
Nàng không cho rằng làm nũng với hắn là có ích, hơn nữa ở trong mắt của hắn nàng chính là một nữ nhân bưu hãn, nên đành ăn ngay nói thật.
Tiết Nghiên Tuệ tự cho rằng lời nói ra đã vô cùng chân chất, lại quên mất hiện tại bản thân đã đói lã, thanh âm vô cùng yếu, vô hình bị kéo dài ra, coi như là một câu bình thường cũng làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
Tay cầm chén trà của hoàng đế xiết chặt, nuốt xuống một ngụm nước, cũng đem ba chữ “Đi ra ngoài” chuẩn bị thốt ra nuốt vào trong bụng.
“Ngồi đi”
Âm thanh đạm mạc của hoàng đế lọt vào tai, giống như đang thiếu kiên nhẫn, nhưng vì mục đích no bụng, nàng lại không thèm để ý. Ngự tiền hầu hạ xung quanh lại kinh ngạc, bệ hạ vậy mà giữ Tiết Quý Phi lại, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua vẻ mặt trấn định của Hàm Công Công, vội vàng đè lại các ý niệm khác. Người có thể hầu hạ được tại ngự tiền, tâm nhất định phải kiên định, thận trọng trong lời nói lẫn việc làm, hoàng đế vừa mới nói xong, bên cạnh đã nhanh chóng bày thêm một cái bàn nhỏ, đặt tại bên trái án thư.
“Quý phi nương nương,mời.”
Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở trước bàn, tinh thần hơi hoảng, ánh mắt dò xét trên người hoàng đế đang mang bộ mặt không biểu tình trước một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, thấy hắn không có bắt bẻ nàng lại càng yên tâm, nếu là hắn để ý, nàng cho dù không muốn sống cũng không dám tùy ý đụng vào đồ ăn trên bàn.
Buông xuống áp lực, Tiết Nghiên Tuệ ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon trên bàn, đây đều là hoàng thượng hạ lệnh đem cho nàng ăn đấy.
Bụng đói đến cồn cào, khẩu vị của nàng liền quay trở lại, Tiết Nghiên Tuệ gắp một con tôm nướng,thịt tôm trơn mềm thơm ngọt, cắn một miếng bánh bao hình hoa mẫu đơn, xốp ngon miệng, cuối cùng dạ dày khô khốc của nàng cũng được an ủi, nàng vô cùng hạnh phúc ăn cơm, chưa phát giác ra cặp mắt đang lặng lẽ quan sát mình.
Hoàng đế gắp mấy gắp, hơi chau mày, những thứ đồ ăn bình thường này hắn lại không nếm ra được mùi vị gì.
Gắp được mấy đũa, hoàng đế lại không muốn ăn nữa, nhìn sang bên cạnh thấy Tiết Quý Phi đang ăn ngon lành, hắn cũng cảm thấy đói bụng, bèn gắp thêm một khối ngỗng hầm cách thủy đưa vào miệng, cũng không được ngon như tưởng tượng.
Vậy mà Tiết Quý Phi lại ăn có vẻ ngon như vậy, hắn nhịn không được lại gắp thêm một cái bánh ngọt màu xanh loại nàng đang ăn, cau mày nuốt xuống.Hoàng đế nhìn Tiết Quý Phi ăn một hồi lâu, cũng lấy đũa gắp vài phát, bất tri bất giác lại ăn nhiều hơn trước đây hai món.
Sau cùng, cảm nhận được bụng đã đủ no, Tiết Nghiên Tuệ buông đũa, thở dài thỏa mãn.
Hoàng đế cũng đồng thời đặt đũa xuống.
“Quý phi đã thỏa mãn rồi chứ?” Hoàng đế thuận miệng hỏi, tỏ vẻ không đếm xỉa tới.
Vừa ăn xong lại giở tính lười biếng, làm cho Tiết Nghiên Tuệ buông lỏng cảnh giác, suýt nữa nói ra bản thân vô cùng thỏa mãn, người bất mãn duy nhất có lẽ chính là hoàng thượng đi. Hắn mặc dù có nhan sắc thịnh thế, cử chỉ dùng bữa cũng thực ưu nhã quý khí, chỉ là sắc mặt có vẻ lạnh lùng, cùng với hắn ăn chung một bữa cơm, quả thực áp lực. Nàng là do đói quá nên không có để ý đến ảnh hưởng.
May mắn là hiện tại lí trí đã khôi phục, “Thỏa mãn, nô tì đa tạ bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ cảm ơn một cách chân thành.
“Ừ, về sau quý phi có thể đến Tử Thần Điện dùng bữa.”
Hoàng đế ánh mắt châm chọc, một bộ dáng nhìn ngươi đáng thương nên ta bố thí một chút.
“Chuyện này...Nô tì...Tạ ơn bệ hạ.”
Tiết Nghiên Tuệ có chút ăn năn, xem ra bệ hạ không thích cùng nàng ăn chung một bàn, người cao cao tại thượng như hắn sao lại có thể nhân nhượng một người có địa vị thấp như nàng chứ, nhất định phải nhanh chóng vượt qua chướng ngại tâm lí, không thể cứ quấy rầy bệ hạ được.
Nàng vẫn còn chưa biết hắn muốn giữ mình lại ăn cùng.
Khóe môi hoàng đế kéo ra một độ cong, miệng uống một ngụm nước trà, nhìn hoa sen trang trí trong điện, nhẹ nhàng khoan khoái đứng lên, lá cây ngày càng khô héo nhưng hoa lại càng thêm kiều diễm.
Không gian yên tĩnh khó có được, Tiết Nghiên Tuệ dụi dụi mắt, nàng ăn no rồi, liền bối rối đứng lên.
“Bệ hạ, Thích Nhật quận chúa đến thỉnh tội, đang đợi ở bên ngoài cổng Tử Thần Điện.” Hàn Đạo Huy sắc mặt cổ quái, Thích Nhật quận chúa ỷ vào được Thái Hậu sủng ái mà ngang ngược càn rỡ, nhưng tính tình cũng hết sức thẳng thắng, nàng mà cũng biết chủ động thỉnh tội, muốn lấy lui làm tiến?
“Người của hành cung cũng đến sao?” Thanh âm của hoàng đế lạnh lùng.
Hàn Đạo Huy bấy giờ mới hiểu được khúc tất bên trong, “Dung ma ma bên cạnh Thái Hậu nương nương cũng theo tới đây.”
Tiết Nghiên Tuệ loáng thoáng nghe được Thích Nhật quận chúa, thái hậu, liền giật mình tỉnh táo lại, chăm chú lắng nghe.
Hoàng đế nhìn thấy, đôi mắt băng hàn hiện ra chút vui vẻ, “Tiết Quý Phi muốn trẫm xử trí Thích Nhật quận chúa như thế nào?”
Tiết Nghiên Tuệ hoàn toàn tỉnh hồn, “Bệ hạ đang đùa giỡn với thần thiếp hay sao?”
“Quân vô hí ngôn.” Ánh mắt hoàng đế nhàn nhạt.
Nếu như thứ đó muốn hắn che chở Tiết thị, Thích Nhật quận chúa muốn động tới nàng, dù là nàng cũng chưa từng bị thiệt thòi, nhưng hắn cũng sẽ vì nàng mà trừng phạt Thích Nhật quận chúa.
Thủ đoạn của nữ nhân trong hậu cung cũng không đơn giản là đánh chửi, mắng mỏ,...Cho dù nàng có hung hãn hơn nữa, có chửi mạnh bạo hơn nữa cũng không làm nên được sóng gió gì.
Xác nhận ý tứ của hoàng đế, ánh mắt Tiết Nghiên Tuệ sáng rực, nàng đối với việc xử trí Thích Nhật quận chúa không có hứng thú, chỉ là một nha đầu điêu ngoa không thể chiếm được chỗ tốt từ trong tay nàng mà thôi, nhưng mà nàng lại có hứng thú với thủ hạ của nàng ta, nàng muốn tất cả bọn họ.
“Bệ hạ, nô tì muốn những thuộc hạ bên cạnh Thích Nhật quận chúa.”
“Cái gì?” Hoàng đế ngạc nhiên.
Đôi mắt Tiết Nghiên Tuệ trông mong nhìn hắn “Bệ hạ, không được hay sao?”
“Không được.” Hoàng đế quả quyết cự tuyệt, thời điểm hắn nhìn đến nàng ánh mắt xụ xuống, lời nói đành xoay chuyển, “vì sao phải là thuộc hạ của nàng ta.?”
“Bởi vì người bên cạnh nô tì quá yếu.”
Tiết Nghiên Tuệ nhìn hắn không chớp mắt, “Nô tì muốn có vài tên thuộc hạ có bản lãnh, về sau có gặp được những kẻ không có mắt động tay chân cũng thế nắm phần thắng nhiều hơn.”
Chưa từng có ai nói trắng ra trước mặt hoàng đế như vậy, hoàn toàn xem hoàng đế như chỗ dựa, tâm tư sổ sàng, không che không đậy.
Cảm giác này cũng rất mới lạ, thậm chí có chút sung sướng lạ lẫm, hoàng đế cảm thấy nếu như nàng tiếp tục khẩu thị tâm phi, ôm tâm tranh giành sủng ái thì hắn cũng không đến nỗi chán ghét. Hắn nhất định sẽ thỏa mãn nàng, nhưng lại ung dung chậm chạp mở miệng: “Hoạn quan thì không được, nếu đồng ý thì nàng lựa thêm mấy cái cung nữ đi.”
Ánh mặt trời xuyên qua màn cửa rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Tiết Nghiên Tuệ, biểu cảm từ thất lạc tới kinh hỉ hiện rõ trên khuôn mặt nàng, mỗi điểm biến hóa đều vô cùng sống động, như hoa mẫu đơn nở rộ trước mặt hắn.
Quốc sắc khuynh thành, khiến người đắm say.
Hoàng đế hồi thần, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Mang Thích Nhật tới đây.”
Đôi mắt của Thích Nhật quận chúa khóc đến sưng lên, nhìn thấy Tiết Nghiên Tuệ, liền hung dữ trừng mắt. Tiết Nghiên Tuệ nhẹ hạ âm thanh, này rõ ràng là bộ dáng một nữ bá vương, bày đặt giả bộ đứa trẻ đáng thương làm cái gì.
Trung niên phụ nhân đi theo phía sau lưng Thích Nhật quận chúa độ chừng 40 tuổi,mặt mũi hiền lành, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thích Nhật quận chúa, nàng ta liền không tình nguyện thu hồi ánh mắt.
“Tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hai người hướng hoàng đế hành lễ một cách cung kính, trung niên phụ nhân này cũng chính là nữ quan chưởng quản sự vụ bên cạnh thái hậu Dung ma ma, bà ta cũng hướng Tiết Nghiên Tuệ hành lễ, “Bái kiến Quý phi nương nương.”
Thích Nhật quận chúa đứng bất động, Dung ma ma đánh mắt cho nàng vài cái, nàng ta cũng làm như không nhìn thấy, không thèm hướng Tiết Nghiên Tuệ hành lễ..
Dựa theo quy củ, Thích Nhật quận chúa phải đứng cách hoàng đế với khoảng cách năm đến sáu bước chân, hoàng đế không nhìn thấy biểu cảm trên mặt các nàng, vẻ không vui trên mặt ngày càng lộ rõ, hắn vẫn chưa nghe được thanh âm hành lễ của Thích Nhật dành cho nàng.
Dung ma ma đi theo Thái hậu mười năm, coi như đã từng nhìn hoàng đế trưởng thành, cũng không dám cậy già lên mặt, nàng quá rõ ràng hoàng thượng cũng không phải là người tâm địa mềm yếu. Liền lôi kéo Thích Nhật quận chúa quỳ xuống,mở miệng thỉnh tội: “Bệ hạ, lão thần phụng lệnh Thái hậu nương nương mang quận chúa tới đây thỉnh tội, quận chúa quấy nhiễu thánh cung, cúi xin bệ hạ trách phạt.”
Một chữ cũng không đề cập đến chuyện của Tiết Quý Phi, che giấu sát cơ, Thích Nhật quận chúa sở dĩ quấy nhiễu thánh cung, là bởi vì Tiết Quy Phi đẩy nàng xuống nước, Tiết Quý Phi còn hái hết đài sen của thái hậu, đều phải bị trừng phạt.
“Thích Nhật quận chúa tính tình ương ngạnh, dám bất kính với quý phi nương nương, không phân tôn ti, đúng là phải nên trừng phạt nặng.”
Ngón tay hoàng đế chậm rãi gõ nhịp, phát ra âm thanh trầm đục, giống như một thanh cự chùy nện trên người Dung ma ma, dù trên mặt bà ta vẫn còn giữ nguyên nụ cười.
“Nể tình thái hậu, phạt có thể miễn.”
Không cho Dung ma ma thời gian thở gấp, bà ta lại nghe tiếp, “Trong nội cung này cũng không thể tiếp tục để nàng ở đây gây sự, thu hồi lại quyền ra vào nội cung, lập tức xuất cung.”
Trước mắt Dung ma ma bỗng tối sầm, đây chẳng phải là bị đuổi ra khỏi hoàng cung sao,cứ như vậy lan truyền ra ngoài, mặt mũi Thích Nhật quận chúa cũng khó mà giữ được. Thích Nhật quận chúa không dám tin, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn, ngồi ngốc tại trên mặt đất.
“Bệ hạ, thái hậu nương nương xưa nay vô cùng yêu thương Thích Nhật quận chúa, mà quận chúa cũng không phải cố ý bất kính với quý phi nương nương, nàng chỉ là đột nhiên thấy có người muốn ngắt lấy đài sen của thái hậu, quan tâm quá ắt sẽ bị loạn...” Trong ánh nhìn chăm chú của hoàng đế, Dung ma ma đang giải thích một nửa lập tức im bặt.
“Cho dù Tiết Quý Phi có sai, cũng là do trẫm tự tay xử trí, không tới phiên người bên ngoài nhúng tay vào.” Hoàng đế hời hợt, “Về phần đài sen, Hàn Đạo Huy, truyền khẩu dụ của trẫm, năm nay đài sen cống phẩm từ Đầm Châu, Kiến Châu, Tuyên Châu đều trực tiếp đưa về hành cung.”
“Dạ”. Hàn Đạo Huy vội vàng đáp ứng.
Sắc mặt Dung ma ma chuyển từ tím sang xanh, từ xanh sang đỏ, Tiết Quý phi hái của Thái hậu nương nương mấy cái đài sen, bệ hạ liền đem đài sen cống phẩm của ba châu đưa cho thái hậu. Nhưng thái hậu nương nương quan tâm không chỉ đơn giản là mấy cái đài sen, thái hậu không lẽ còn hiếm lạ những thứ cống phẩm này sao?
Cái mà thái hậu muốn chính là thái độ của bệ hạ.
Dung ma ma tức muốn thổ huyết, nàng cũng không dám tưởng tượng nếu như thái hậu biết sẽ thương tâm cỡ nào.
Thái hậu nương nương đối xử với bệ hạ như con ruột, trước nay vẫn luôn là mẫu từ tử hiếu, bệ hạ sao có thể tổn thương tâm của thái hậu người.
Mẫu từ tử hiếu sao? Dung ma ma bỗng nhiên rùng mình một cái, hai năm qua thái hậu cùng với bệ hạ - đôi mẫu tử tôn quý nhất dường như xảy ra ngăn cách. Thích Nhật quận chúa rơi xuống nước, thuộc hạ bên người nàng sợ bị khiển trách, vội vàng cưỡi ngựa về báo tin, nửa canh giờ tin tức đã truyền tới hành cung. Thái hậu nghe qua vô cùng giận dữ, cũng biết được Tiết Quý Phi có hoàng thượng che chở, trầm ngâm thật lâu mới cho nàng vào cung chăm sóc cho Thích Nhật quận chúa. Trước khi đi người đã từng dặn dò một phen: “Hoàng đế khó có được để tâm đến một người...Mà thôi, nếu như hoàng thượng phạt Quỳnh nhi mà ngươi không thể xin tha được cho nàng thì hãy thay ai da truyền lời lại cho hoàng thượng...”
Thích Nhật quận chúa Lý Nhược Quỳnh là do Dung ma ma nuôi lớn, nhìn bộ dạng thê thảm của nàng càng thêm đau lòng, đem lời dặn của thái hậu quăng ra sau đầu. Lúc này mới nhớ tới, chẳng lẽ thái hậu thực sự biết trước bệ hạ sẽ tức giận? Lời dặn cuối cùng kia của thái hậu là có ý gì?
Dung ma ma đầu óc ong ong, không kịp suy nghĩ gì thêm,tại thời điểm hoạn quan mang bọn họ đuổi ra khỏi cung liền mở miệng: “Bệ hạ, thái hậu nương nương luôn nhớ mong bệ hạ, lệnh cho nô tài truyền lại mấy câu, “Quốc sự bề bộn, vô cùng vô tận, hoàng thượng nên lấy thân thể làm trọng, phải chú trọng thân thể, không thể quá mức cực khổ.”
Thái hậu nói ra chẳng qua chỉ là vài câu hỏi thăm ân cần, Tiết Nghiên Tuệ lại nhảy cảm phát giác được thần sắc của hoàng đế càng ngày càng lạnh.
“Dẫn đi.”
Dung ma ma cầm tay Thích Nhật quận chúa nơm nớp lo sợ lui ra.
Hoàng đế tâm trạng ác liệt, vài câu quan tâm kia của thái hậu chưa hẳn không có chút nào thiệt tình, nhưng càng như thế lại càng có vẻ buồn cười. Ngồi trên ngai vàng trên cao,hắn nhìn qua quá nhiều kẻ thiện tâm biến ảo, lòng tham không đáy. Cài vị trí này mang lại cho hắn quyền thế chí cao vô thượng, vô cùng tôn quý, cũng vô cùng đơn độc.
“Bệ hạ,” Hoàng đế nắm chặt chung trà, dùng sức đến xương ngón tay trắng bệch, mắt thấy chén trà mỏng như giấy kia sắp vỡ nát, Tiết Nghiên Tuệ giãy giụa chốc lát, cũng không thể tiếp tục giả bộ không thấy, tiến lên nhắc nhở, “Cẩn thận tay người.”
Hoàng đế chấn động, nhanh chóng hoàn hồn, hắn vốn dĩ kiên cường, nhanh chóng hồi phục như lúc ban đầu.
“Tiết quý phi.” Âm thanh hoàng đế có chút mất tiếng, “Ngươi cũng lui ra đi, nhớ kỹ những lời ngươi đã nói.”
Không nên động tâm tư
Không nên lòng tham không đáy
Như hôm nay vậy, đều rất tốt.
Tiết Nghiên Tuệ ra khỏi Tử Thần Điện, ngồi trên kiệu hồi tưởng lại, hoàng đế dặn nàng nhớ kỹ là có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.