Tả Tiên Sinh, Hữu Tiên Sinh

Chương 5: Thiến nam u hồn




Thiến nam u hồnĐường mòn phủ ánh tà dương, cây cối khô héo, trên cành đại thụ, quạ kêu. Một vị thư sinh áo vải phiêu nhiên độc hành (đi bộ một mình) trong rừng gió đưa xào xạt. Trùng dương buông xuống. Cuối thu khí sảng, thư sinh thi hứng, không khỏi lớn tiếng ngâm:
“Thôn đông thu tiền nợ xong, lại đi sang thôn tây, hàng năm nghèo khó đến chết, tuổi tuổi thiếu tiền tài, khổ hận không thể ngày ngày đếm ngân phiếu, chỉ vì người khác nợ tiền ngươi…”
Trước mặt là rừng rậm tối đen âm u, hắn đang muốn xuyên qua khu rừng này để đến thôn tây thu nợ, không ngờ lại bị cuốn hút bởi phong cảnh ven đường, khiến cho chân đi nhầm hướng, mắt thấy sắc trời đã tối muộn, hắn không khỏi gia tăng cước bộ.
Người này vẻ ngoài thông minh, kỳ thật bên trong cổ hủ, hắn luôn nói thế gian khắp nơi hạo nhiên chính khí (quang minh chính đại), không biết giờ phút này, chính mình đang bước vào một nơi quỷ mị yêu dị.
Sưu!! Vài tiếng gió sát qua bên tai, trước mặt thư sinh xuất hiện một ngươi lưng hùm vai gấu, râu quai nón, bộ mặt dọa người [ Yến: Ta xấu đến như vậy sao?]. Thư sinh kinh ngạc, vội vàng nhảy xa ba thước, thảm! Gặp phải cường đạo! Ngân lượng mới thu được ở thôn đông bị cướp mất thôi, lúc về làm sao hướng lão bản nói công đạo (giải thích) đây a! * Lưng hùm vai gấu: mình hổ thân gấu, ý nói cao to lực lưỡng
“Anh hùng tha mạng! Ta ta ta trên người cũng không có tới ba trăm lượng bạc, ta ta ta trên có mẹ già, dưới còn chưa cưới vợ xây nhà… Ngươi ngươi ngươi tìm mục tiêu khác mà xuống tay đi, ô ô……” Thư sinh giữ chặt góc áo người nọ sợ hãi cầu xin, vừa nói vừa đem chính mình hù dọa đến khóc váng lên, “Tiểu bằng hữu không phải sợ! Thúc thúc không phải người xấu a!” khách nhân râu quai nón trên mặt lộ ra nét thiện lương mỉm cười, đưa bàn tay thô to hiền lành sờ sờ tóc thư sinh nói:
“Ta là tróc quỷ đại sư Yến Xích Hà, hôm nay là đặc biệt tới cứu ngươi!”
Gì? Trước mắt uy hiếp lớn nhất chính là cổ quái đại thúc này, như thế nào hắn còn nói là tới cứu mình? Thư sinh rõ ràng là không tin.
“Rừng rậm phía trước gần đây mới xuất hiện một con hồ ly tinh, phàm ai đi vào trong rừng đều bị nó ăn thịt hết, cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất là về nhà đi. ”
“Không có khả năng! Ta mỗi tháng đều đi qua nơi này một lần, như thế nào cho tới bây giờ chưa từng nghe qua việc này?”
Rõ ràng là — nói bậy! Thư sinh nóng lòng muốn lên đường, lách người qua Yến Xích Hà tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu bằng hữu, nghe lời không nên đi, nếu không sẽ hối hận cả đời!” Yến Xích Hà lại lần nữa cản tại trước mặt thư sinh.
“Tránh ra!” Thư sinh nóng nảy, mặt trời cũng đã nhanh chóng xuống núi, nếu còn tiếp tục cùng đại thúc này lằng nhằng nói không chừng đêm nay không kịp đi tới thôn Tây mất, ngày mai lại không kịp trở về để kiểm kê sổ sách sẽ bị lão bản trừ tiền công a.
Vừa nghĩ đến việc kinh tế tổn thất, thư sinh liền trở nên dũng cảm dị thường, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không ngại nhảy vào, huống chi cái này chỉ là nghe đồn có quỷ? Ha ha ha! Ngươi nói ta có hồ (cáo), ta mới nói ngươi nói bậy!
“Uy! Sao ngươi lại vô lễ như thế a! Thật sự là hảo tâm gặp lôi tịch!”
* Hảo tâm gặp lôi tịch: lòng tốt gặp sấm sét, ý nói mình có lòng mà người lại không thèm để ý
[đây là giải thích theo ngữ cảnh a >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.