Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 172:




Khi bọn họ vừa chấp nhận Quân Lạc Trần, không ai trong số sáu người có thể ngờ rằng tương lai sẽ thành ra như thế này.
Lúc đầu, Quân Lạc Trần chủ động đến sống cạnh bọn họ, họ đều cảm thấy Quân Lạc Trần là một chính nhân quân tử, rất biết giữ lễ.
Nhưng nhiều năm trôi qua, Quân Lạc Trần ngày càng trở nên thân thiết với bọn họ, cũng ngày càng thoải mái hơn khi sống bên cạnh họ, tuy vậy, điều này lại khiến cho các đồ đệ lo lắng khôn nguôi.
Thật ra cũng chưa đến năm năm, chỉ gần một năm thôi, hắn đã có thể nói chuyện cởi mở hơn khi ở cùng bọn họ, ngược lại là khi gặp sư phụ, Quân Lạc Trần lại ít nói hơn hẳn —— Người không biết còn thực sự cho rằng Quân Lạc Trần chỉ là tiểu sư đệ không thân thiết với sư tôn bọn họ nữa đấy.
Mấy nữ tử thì hay rồi, ban đầu còn bịa ra một đống hình tượng gì mà Ma hoàng bá đạo yêu ta, cho rằng Quân Lạc Trần là một người rất đáng ghét và kiêu ngạo.
Dáng dấp hắn tuấn mỹ, ánh mắt thâm sâu khó lường, giống như một mỹ nam cao cao tại thượng, không dễ dàng chọc đến. Nào ngờ, nội tâm của Quân Lạc Trần lại có sự tương phản lớn như vậy.
Quân Lạc Trần luôn có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Ngu Sở, thỉnh thoảng các đồ đệ còn nhìn ra được sư phụ chủ động bắt chuyện với hắn, ​​nhưng hắn lại khá lúng túng, cũng không có tiến triển gì thêm.
Có đôi khi bọn họ có thể nhìn ra Quân Lạc Trần muốn tiến thêm bước nữa, nhưng ngại bọn họ vẫn còn ở đó nên cũng không làm gì nữa.
Thật đúng với câu “sông có khúc, người có lúc”. Bọn họ cũng không ngờ được, chỉ trong vài năm, sư huynh sư muội của Tinh Thần Cung bọn họ mới bắt đầu cảm thấy bản thân mình chính là bóng đèn, thậm chí còn cố ý tạo không gian riêng tư cho hai người họ.
Xét về khía cạnh khác thì Quân Lạc Trần đều tốt, nhưng khi gặp Ngu Sở, hắn lại không lạnh không nóng khiến cho đám đồ đệ bọn họ phải vò đầu bứt tai. Một nhóm lưu manh cùng đôi thanh mai trúc mã chưa từng theo đuổi nhau bắt đầu cố gắng hết sức để truyền thụ kinh nghiệm và dạy cách khiến Quân Lạc Trần chủ động hơn.
Nhưng Quân Lạc Trần thực sự không học được.
“Đừng giục ta nữa.” Quân Lạc Trần bất lực nói, “Dù gì thì chúng ta đều ở cùng một môn phái, có mọi người ở đây, ta thực sự rất ngại.”
“Hay là chúng ta đi nhảy vực hết đi.” Lý Thanh Thành đề nghị.
Thẩm Hoài An đá cậu ấy một cái ngay.
“Quân tiên sinh.” Thẩm Hoài An cau mày, “Theo ta thấy là do người không có tình địch nên trong lòng mới không có cảm giác căng thẳng thôi.”
“Ta biết các ngươi muốn tốt cho ta. Nhưng ta không phải là người nóng vội, sư tôn của các ngươi cũng vậy.” Quân Lạc Trần trấn an, “Cứ từ từ đi. Chỉ mới vài năm tu tiên mà thôi, cũng đâu tính là dài.”
Các đồ đệ nghĩ lại thấy cũng đúng, tính tình sư phụ của bọn họ quả thực rất chậm nhiệt. Nếu muốn nàng hoàn toàn tin tưởng một người, e là phải mất một khoảng thời gian rất dài.
… Nhưng Ngu Sở vốn dĩ đã biết Quân Lạc Trần, cũng cần nhiều thời gian thế này để từ từ tin tưởng ư?
Thoáng cái đã mười năm trôi qua.
Xưng hô của các đồ đệ với Quân Lạc Trần cũng từ “Quân tiên sinh” biến thành gọi hắn bằng tên riêng. Đương nhiên, ngoại trừ Lục Ngôn Khanh biết giữ lễ nhất vẫn luôn gọi hắn là “Quân tiên sinh”.
Mười năm này đối với người tu tiên mà nói cũng không tính là dài, nhưng với một môn phái còn khá trẻ như Tinh Thần Cung thì xem như là có tuổi đời rồi.
Thời gian dài trôi qua khiến các đồ đệ dần quên mất vào lần đầu tiên Quân Lạc Trần đến Tinh Thần Cung, bọn họ đã từng hoài nghi hắn như thế nào.
Đã mười năm trôi qua, dung mạo của bọn họ vẫn không hề thay đổi, nhưng bọn họ đều đã trưởng thành rồi, tu vi cũng tăng lên rất nhiều, ngoài ra còn rất có tiếng tăm trong giới tu tiên.
Chỉ là, khi ở trong môn phái vẫn là khi bọn họ thực sự thoải mái nhất.
Còn về vấn đề tình cảm, các đồ đệ cũng từng kín đáo dò hỏi Ngu Sở suy nghĩ thế nào.
Ngu Sở chỉ cười cười nói: “Đều ở cùng một môn phái rồi, có gì mà phải vội vàng? Thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Ngu Sở không vội, các đồ đệ cũng không dám nói bừa. Khi bọn họ quay trở lại viện dành cho đồ đệ, nhìn thấy Quân Lạc Trần đang ngồi cạnh bàn đá đọc sách, bọn họ không khỏi thở dài.
“Đã mười năm rồi, khi nào thì người mới định dọn đi thế?” Thẩm Hoài An nói, “Nếu người chuyển đến ngọn núi phía sau, không phải mọi chuyện đều sẽ được giải quyết hay sao?”
“Không được.” Quân Lạc Trần đặt sách xuống, hắn nói, “Làm gì có chuyện trước khi xác định mối quan hệ lại ở riêng cơ chứ?”
“Người…”
Trời ơi, bọn họ thực sự phục tính khí của Quân Lạc Trần rồi.
Nơi Ngu Sở sống thực sự là một ngọn núi, mặc dù chỉ có một viện tử nhưng Quân Lạc Trần có thể sống ở phía bên kia của ngọn núi mà! Xung quanh Tinh Thần Cung đều có kết giới, đến cả những người có pháp lực cao cường cũng không thể vào được. Ngoại trừ bọn họ, có ai biết được Quân Lạc Trần và sư phụ sống cùng một nơi đâu chứ.
Bọn đồ đệ đều cảm thấy không có vấn đề gì cả, thậm chí còn mong Quân Lạc Trần nhanh chóng chuyển ra ngoài, có thêm bước tiến triển mới với sư phụ, nhưng hắn thì cứ nằng nặc không chịu rời đi.
“Đã mười năm rồi!” Lý Thanh Thành than thở, “Đừng có suốt ngày quanh quẩn với bọn ta nữa, mau đi làm chút chuyện nghiêm túc đi, nói chuyện với sư tôn nhiều hơn một chút được không?
“Đợi đã!” Cốc Thu Vũ nói, “Bây giờ không phải là giờ lên lớp của người sao? Người mau đến sau núi đi!”
Việc tu luyện của Quân Lạc Trần đều do Ngu Sở điều chỉnh từng chút một. Đây cũng coi như là khoảng thời gian riêng tư quang minh chính đại của hai người bọn họ.
Các đồ đệ ban đầu còn lo lắng, bồn chồn, sợ Quân Lạc Trần sẽ về muộn, thế nên mới biến thành ánh mắt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” như bây giờ.
“Lần này người có thể nán lại lâu hơn một chút không?” Thẩm Hoài An nói, “Sau khi luyện xong thì có cùng nói chuyện với sư tôn, tán gẫu, hay uống tách trà gì đó…”
“Được, được.” Quân Lạc Trần đành đồng ý.
Dưới sự xúc động của các đệ tử, hắn bước đến chiếc cầu trên không trung nối giữa ngọn núi chính và ngọn núi phía sau. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sáu người kia đang vẫy tay với hắn.
Quân Lạc Trần chỉ biết lắc đầu bất lực.
Hắn đi đến ngọn núi phía sau, bước trên những bậc thang dài, trên đỉnh núi có một cánh đồng rau ở bên phải —— Tinh Thần Cung dùng ngọn núi để trồng rau và linh thảo. Cánh đồng rau này là do lúc Ngu Sở không có việc gì làm nên trồng giải trí.
Bên trái là nơi Ngu Sở ở.
Ban đầu, nơi này chỉ là một ngôi nhà tranh được xây bằng bùn cỏ, qua nhiều năm, các đồ đệ đã biến nơi này thành một cái sân rộng và một căn phòng xây bằng đá.
Nếu so với ngọn núi chính được xây bằng đá vôi giống với tứ hợp viện mà người dân thành Đế ở thì nơi Ngu Sở sống có cảm giác giống nông thôn và giản dị hơn.
Ngu Sở cảm thấy sống ở một nơi đơn giản như vậy rất thoải mái.
Quân Lạc Trần đi ngang qua ruộng rau và mảnh sân phía trước, ở phía xa đã nhìn thấy bóng dáng một thân bạch y đang ngồi trên một phiến đá cheo leo, chính là Ngu Sở.
Ngu Sở quay đầu lại, nhìn Quân Lạc Trần đang đi tới, ngồi xuống đối diện với nàng.
“Huynh ở cùng bọn đồ đệ của ta vẫn ổn chứ?” Ngu Sở cười nhạt, hỏi.
Sự thờ ơ của Quân Lạc Trần đối với bọn họ đều đã biến mất. Hắn có chút ngượng ngùng.
“Ta thực sự rất thích ở cùng bọn chúng.” Quân Lạc Trần nói, “Những đứa trẻ đó đều rất tốt, chúng khiến ta có thể buông bỏ phòng bị mà chân thành đối đãi.”
Ngu Sở mỉm cười.
Nàng trông có vẻ vui mừng yên tâm, nhưng lời nói đột nhiên có chút giận dỗi.
“Nếu huynh thích như vậy thì sau này cứ ở đó đi.” Ngu Sở nói, “Không cần đến sau núi này nữa đâu.”
“Ta, ta không có ý đó.” Quân Lạc Trần gấp gáp nói, hắn do dự một lúc, cuối cùng khe khẽ gọi nàng, “Sở Sở…”
Khi Quân Lạc Trần đối mặt với nàng, hắn thực sự không biết nói lời gì hay cả, vụng về chết đi được.
Nhưng hắn lại có một tuyệt chiêu chí mạng, đó là gọi nàng bằng âm thanh khàn khàn như vậy.
Cộng với ánh mắt ngây thơ vô tội, hàng mi dài thanh mảnh cong vút kia, cứ mỗi lần Quân Lạc Trần gọi nàng như thế, Ngu Sở muốn đùa cợt hắn một chút cũng không làm được.
Nhưng ngoài mặt Ngu Sở vẫn không hề cười, nàng hơi nhướng mày nhìn hắn.
Chỉ cần nàng không cười, nét mặt vẫn sẽ rất lạnh lùng.
Quân Lạc Trần cũng không rõ nàng có thực sự tức giận hay không. Hắn đưa tay đặt lên tảng đá bên cạnh Ngu Sở, chống người, chậm rãi tiến lại gần, cẩn thận hôn lên khóe miệng nàng.
Trên phương diện tình cảm, hắn thực sự rất nhút nhát. Chủ động như bây giờ đều là do công sức bồi dưỡng hơn mười năm qua của nàng.
Bọn đồ đệ đều cho rằng nàng là người chậm nhiệt, nhưng thực tế thì ngược lại, người không dám dễ dàng tin tưởng người khác chính là Quân Lạc Trần.
Hắn có thể hy sinh cả mạng sống vì nàng mà không hề do dự, nhưng lại không dám tin mình có thể có được tình cảm của nàng. Thậm chí, hắn có chút sợ hãi khi mang cả tấm chân tình giao cho nàng.
Bởi vì Quân Lạc Trần sợ khi bộc bạch hết thảy với nàng, hắn sẽ bị nàng bỏ rơi.
Thực ra Ngu Sở sớm đã hiểu được tình cảm của hắn dành cho nàng, nhưng hắn lại không biết cách chủ động gì cả.
Nếu như trong mười năm này Ngu Sở chủ động phá vỡ phòng tuyến, có lẽ họ đã thành rồi.
Nhưng Ngu Sở không muốn như vậy. Bởi vì nếu nàng làm thế, có lẽ Quân Lạc Trần sẽ mãi canh cánh trong lòng nỗi sợ hãi và lo lắng.
Hắn không dám tin bản thân mình thực sự được yêu thương.
Vì vậy, nàng muốn từ từ thay đổi thái độ trốn tránh thái quá của Quân Lạc Trần, để hắn chủ động từng chút một, cũng để hắn từ từ tin tưởng vào bản thân cũng như là tin tưởng nàng.
So với việc cố ép buộc ở bên nhau, Ngu Sở càng thích nhìn thấy sự thay đổi dần dần của Quân Lạc Trần như thế này hơn.
Lần đầu tiên bọn họ thực sự hôn nhau là vào bảy năm trước.
Đã bảy năm rồi, khi trước, mỗi lúc muốn hôn nàng, hắn sẽ thăm dò trước, vì sợ rằng nàng không nguyện ý.
Nhưng chỉ cần Quân Lạc Trần chủ động, nàng chưa bao giờ từ chối hắn cả.
Quân Lạc Trần hôn lên khóe miệng của nàng trước, sau đó mới đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Tay hắn ngập ngừng đặt trên lưng Ngu Sở, rồi từ từ ôm lấy nàng.
Khi nụ hôn kết thúc, Ngu Sở cũng không biết mình đã nằm trong vòng tay của Quân Lạc Trần từ khi nào rồi, nàng tựa đầu vào ngực Quân Lạc Trần rồi ngước lên nhìn hắn.
“Huynh biết không, người duy nhất ôm ta thế này chỉ có huynh mà thôi.” Ngu Sở nói, “Ta chưa bao giờ để ai ôm ta như thế, bởi vì nó sẽ khiến ta cảm thấy căng thẳng và nguy hiểm.”
Quân Lạc Trần ban đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng khi nghe nàng nói câu này, hắn ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn Ngu Sở.
Quân Lạc Trần mím môi.
Chính hắn là người đã dẫn Ngu Sở vào con đường hợp tác với hệ thống. Mặc dù điều này cũng là vì để cứu nàng, nhưng nó cũng khiến nàng phải trải qua không ít khó khăn.
Quân Lạc Trần định nói gì đó, nhưng Ngu Sở đã vươn tay đặt ngón trỏ lên môi hắn.
“Không cần xin lỗi.” Ngu Sở than thở, “Huynh lúc nhàm chán nhất chính là nói lời xin lỗi đó.”
Quân Lạc Trần cụp mắt xuống, hắn im lặng một lúc, đột nhiên lại quay đầu hôn lên ngón tay của Ngu Sở, sau đó dần dần hôn lên lòng bàn tay của nàng.
Lòng bàn tay hơi ngứa khiến Ngu Sở có chút tê dại.
—— Cái tên gia hỏa này, từ lúc nào lại biết chủ động như thế rồi?!
Quân Lạc Trần ngẩng đầu lên nói: “Ta có thể chuyển đến phía sau núi được không?”
Ngu Sở chầm chậm nhướng mày.
“Huynh nói cái gì?” Nàng hỏi với vẻ không tin.
Mười năm rồi, Ngu Sở cũng từng muốn chủ động hỏi hắn nhưng lần nào hắn cũng đều đánh trống lảng sang hướng khác, hôm nay sao lại đột nhiên thông suốt rồi?
Ngu Sở lại nói: “Không chân thành đối đãi gì gì đó với mấy đồ đệ của ta nữa à?”
“Sở Sở.” Quân Lạc Trần có chút bất lực mà gọi tên nàng.
Da mặt hắn mỏng, Ngu Sở vừa lặp lại lời nói kia, tai của Quân Lạc Trần đã đỏ bừng lên rồi.
“Ta…” Hắn hơi mím môi, khó khăn nói, “Ta muốn cùng nàng… Không phải, ta muốn sống ở phía sau núi.”
Quân Lạc Trần không cẩn thận nói nhầm, từ vành tai xuống cổ của hắn bỗng đỏ bừng.
Lông mi của hắn khẽ run, hắn quay đầu đi, không dám nhìn Ngu Sở nữa.
Nhưng rồi Ngu Sở lại nói: “Đưa tay cho ta.”
Quân Lạc Trần bất giác đưa tay ra, Ngu Sở đã nhét một thứ gì đó vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy trong tay mình là một chiếc túi hương, ở góc dưới bên phải còn thêu một chữ “Tô”.
Quân Lạc Trần có chút nghi ngờ mà nhìn Ngu Sở.
“Đây là chiếc túi hương mà ta đã may cho huynh năm mười sáu tuổi.” Ngu Sở cười nói, “Bây giờ, vật về với chủ.”
Quân Lạc Trần ngẩn người, hắn không dám tin mà nhìn vào lòng bàn tay mình.
Ngu Sở vốn cho rằng Quân Lạc Trần sẽ rất cao hứng. Chẳng ngờ là khi hắn ngẩng đầu lên, nàng lại thấy khóe mắt của hắn đỏ hoe.
Hắn giữ chặt túi hương, rồi cúi đầu ôm chặt lấy Ngu Sở.
Ngu Sở vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn, nàng có thể cảm nhận được hắn đang khóc từ mấy thanh âm nhỏ vụn vặt mà hắn phát ra.
Hình như nàng không có khả năng khóc, nhưng Quân Lạc Trần đã thay thế nàng làm điều đó rồi.
Ngu Sở không những không muốn khóc mà còn cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Nàng có sáu người đồ đệ kính yêu nàng, còn có Quân Lạc Trần luôn ở bên cạnh. Cuộc sống tốt đẹp như thế này là điều mà lúc đầu nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Không biết từ lúc nào, nàng được sự dịu dàng của thế này chữa lành, sau đó nàng lại đến để chữa lành cho Quân Lạc Trần.
Một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra, hắn xứng đáng có được tình yêu của nàng, cho dù là ai cũng không thể lay chuyển được tình cảm giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.