Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 164:




Ngu Sở nhíu mày.
“Ngươi là Đế Thiệu Quân, vậy hắn ta là ai?” Ngu Sở nói, “Ngươi… có biết mình là ai không?”
Khí chất quả thật là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Đế Thiệu Quân kia thì tóc đen mắt đỏ, lạnh lùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Dù là cùng một khuôn mặt, nhưng tên tóc đen mắt vàng này lại trông có vẻ trầm tĩnh hơn, từ nét mặt có thể nhìn ra vài phần ôn hòa.
Đế Thiệu Quân nhìn Ngu Sở.
“Hắn ta vẫn chưa chết, ta chỉ nói ngắn gọn thôi.” Hắn ta nói một cách bình tĩnh, “Ta biết hắn ta là ai, bởi vì hắn ta cũng chính là ta.”
“Cái gì?” Quân Lạc Trần nhíu mày.
“Từ khi ta có ý thức thì đã ở trong một khoảng hư không vô tận. Trong cơ thể cũng tồn tại hai nguồn sức mạnh khác nhau, một là sức mạnh hỗn độn, cái còn lại là sức mạnh ánh sáng. Khoảng hư không vô tận cũng vì vậy mà xuất hiện, nhằm có thể tiếp nhận sự tồn tại của ta.”
“Hai nguồn sức mạnh này quá lớn, lớn đến mức đủ để phá hủy một thế giới. Chúng không ngừng chia tách ta, còn ta thì cũng đang cố gắng trấn áp sức mạnh hắc ám.”
Ánh mắt Đế Thiệu Quân hơi tối tăm.
“Ta muốn trấn áp sức mạnh hắc ám, còn nó lại muốn chiếm lấy cơ thể của ta. Trong khoảng thời gian này, ta dần phân tách thành hai người, một người là vừa nãy các ngươi đã thấy, người còn lại chính là ta.” Hắn ta nói, “Thời gian dài tranh đấu khiến ta tiêu hao rất nhiều sức mạnh. Cho tới một lần, ta không cẩn thận bị hắn đánh lén thành công.”
“Thế nên mặt tối kia của ngươi mới thoát ra ngoài, nhưng hắn ta rất yếu ớt đúng không?” Ngu Sở hỏi.
Đế Thiệu Quân gật đầu.
“Hắn tưởng ta đã chết rồi, còn sợ ta sẽ sống lại nên đã đem ta trấn áp dưới lớp Cửu U Huyền Băng, nơi bị phù chú bởi hàng vạn trận pháp, sau đó đến Nhân giới làm loạn.” Hắn ta nói, “Hắn ta vốn thuộc về ta, đúng ra bọn ta là cùng một người nên suy nghĩ có sự tương thông. Chỉ vì để hắn ta không phát hiện ra, mấy ngàn năm nay ta vẫn luôn kiềm chế, bí mật khôi phục lại sức mạnh.”
Mấy ngàn năm? Nói vậy thì thời gian ở khoảng không vô tận kia khác với thời gian ở tam giới.
Tên Đế Thiệu Quân mang sức mạnh hắc ám yếu ớt kia mới đến Nhân giới được vài tháng, vừa bắt đầu khôi phục sức mạnh từ từ thì gặp phải Ngu Sở và Quân Lạc Trần, hai người được tiếp nhận sức mạnh bug của thế giới này.
Cho dù Đế Thiệu Quân kia ở giới tu tiên này có lợi hại thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn không thoát khỏi thế giới này, thời gian dài thì năng lượng cũng bị tiêu hao rất nhiều.
Hắn phong ấn Đế Thiệu Quân thực sự, đoán chừng là chẳng khác nào tự khoét một lỗ hổng lên bản thân mình, đương nhiên không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
Còn Đế Thiệu Quân thực sự đã dành hàng ngàn năm trong khoảng không vô tận để khôi phục sức mạnh.
Ngu Sở, Quân Lạc Trần và Đế Thiệu Quân thực sự tuy không hề quen biết nhau nhưng lại có thể nội ứng ngoại hợp, chớp lấy thời cơ mà hạ gục Đế Thiệu Quân hắc ám kia.
Đây có được xem là trong cái rủi có cái may hay không?
Đế Thiệu Quân nhìn bọn họ, “Nhờ các ngươi làm cho sức mạnh của hắn bị suy yếu nên ta mới có cơ hội giành lấy suy nghĩ của hắn. Nhưng e là cũng không được bao lâu.”
“Đòn tấn công của bọn ta không thể ngăn cản được hành động của hắn.” Quân Lạc Trần chau mày, “Nếu sau khi ngươi rời đi, hắn phá hủy tam giới, muốn đồng quy vu tận thì phải làm sao đây? Hay là ngươi cũng có thể rời khỏi khoảng không vô tận?”
Đế Thiệu Quân lắc đầu.
“Cả thân xác và linh hồn ta đều bị hắn ta phong ấn dưới lớp Huyền Băng, không cách nào thoát ra được, chỉ có thể địch lại hắn ta về mặt tinh thần.” Đế Thiệu Quân nói.
Quân Lạc Trần có vẻ vẫn chưa hiểu, nhưng Ngu Sở lại hiểu rồi.
“Không lẽ ngươi muốn ——” Ngu Sở bối rối, hỏi, “Đế Thiệu Quân, ngươi thực sự chắc chắn rồi sao?”
Đế Thiệu Quân khẽ gật đầu.
“Tuy rằng ta chưa từng tới tam giới này, nhưng ta biết mình là ai.” Đế Thiệu Quân nói một cách chậm rãi, “Có lẽ đây là lý do mà ta được sinh ra.”
Khi hắn ta nói đến đây, cho dù hắn ta không giải thích rõ ràng gì, nhưng hai người đều đã hiểu được.
Ngu Sở và Quân Lạc Trần nhìn nhau, biểu cảm có phần phức tạp.
Lúc này, không biết có phải là do mặt đen tối kia của Đế Thiệu Quân phát giác ra được điều gì hay không mà gương mặt đang ôn hòa của hắn ta lại trở nên hung ác, trán nổi đầy gân xanh.
“Không —— ngươi đừng hòng!” Đế Thiệu Quân nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, tuyệt đối không được!”
Đồng tử bên trái của hắn ta có màu vàng kim, còn bên phải thì lại không ngừng thay đổi, như thể hai người đang tranh giành quyền làm chủ cơ thể.
Đế Thiệu Quân ngẩng đầu, hắn ta tức giận gầm lên, sức mạnh hỗn độn xung quanh hắn ta đột nhiên chấn động. Không chỉ vậy, bởi vì trong người hắn ta tồn tại hai ý thức nên khi hắn ta bộc phát sức mạnh thì sức mạnh ánh sáng vốn dĩ đang lắng đọng ở Ma giới cũng theo đó mà trở nên điên cuồng.
Hai loại sức mạnh này vốn là nền tảng của thế giới, khi Thần Sáng Thế đấu tranh và sụp đổ, toàn bộ tam giới đều có dị tượng, mặt đất không ngừng xuất hiện các cơn chấn động, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Ở Nhân giới, trong khi sức mạnh hỗn độn đang hoành hành, thì hàng vạn thánh đồ cùng các thế lực tiên tông lớn đã chiến đấu ở Cửu Châu Đại Lục. Nhân giới đầy mùi khói lửa chiến tranh.
Ngu Sở và Quân Lạc Trần biến mất nửa ngày, nhưng bởi vì “Ma thần” cũng biến mất theo, Ma Vực không có chủ nhân, chỉ có các cường giả và Ma tướng của Ma giới chiến đấu.
Bởi vì lúc trước bọn họ đã kìm hãm được một vài tướng lĩnh mạnh nhất dưới trướng của Đế Thiệu Quân nên giới tu tiên mới không xảy ra thiệt hại gì lớn.
Tất cả các đệ tử của Tinh Thần Cung đều tham gia chiến đấu ở phía Nam và Trung Bộ. Những người dẫn dắt của các thánh đồ của Ma giới hầu hết là các Ma tướng đang trong kỳ Nguyên Anh và Xuất Khiếu, thỉnh thoảng cũng có một vài cao thủ đang trong kỳ Phân Thần.
Số lượng thánh đồ ở hai cấp cao nhất rất ít, đánh nhau lâu như vậy nhưng bọn họ cũng chỉ từng thấy Ma tướng đang ở kỳ Độ Kiếp hai lần mà thôi, nhưng đã bị cao thủ của các môn phái khác tiêu diệt rồi.
Sáu sư huynh sư muội bọn họ chia nhau ra, Lục Ngôn Khanh cùng Hà Sơ Lạc đi theo Phái Tu Thiên ở phía Nam, Tiêu Dực thì ở một môn phái khác, Lý Thanh Thành ở lại Tinh Thần Cung, còn Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ thì ở khu vực Trung Bộ.
Ban đầu, nhiều đệ tử của các môn phái tu tiên khác đều cho rằng người của Tinh Thần Cung cao không thể với, rất khó tiếp cận. 
Nhưng trong chiến trường này, mọi người đều phát hiện ra tất cả đều không đúng, đệ tử của Tinh Thần Cung đều sử dụng sức hấp dẫn của mình để chinh phục tất cả mọi người trong liên minh các môn phái.
Lục Ngôn Khanh đương nhiên không cần phải nói rồi, cậu vốn là Đại sư huynh, bất luận là trong sách hay là ở thực tại thì đều là nhân vật trụ cột.
Liên minh môn phái do Phái Tu Thiên làm chủ, các vị trưởng lão của Phái Tu Thiên cũng thuận theo chủ ý của Vũ Hoằng Vĩ, để Lục Ngôn Khanh đại diện cho Tinh Thần Cung tham gia thảo luận sách lược. 
Nhìn chung, những người được các môn phái cử tới tham gia hội nghị liên minh đều là trưởng lão, chưởng môn có địa vị cao nhất, kém lắm cũng là trưởng đệ tử. Trong số bọn họ, Lục Ngôn Khanh là người trẻ tuổi nhất.
Cậu là người hiền lành, nhã nhặn, lại khiêm tốn, vừa đẹp trai vừa có năng lực. Các trưởng lão, chưởng môn và các đệ tử của các môn phái khác đều rất thích cậu.
Lục Ngôn Khanh như có một loại ma lực nào đó khiến ai cũng vô thức muốn lại gần cậu.
Ngoài Đại sư huynh ra, Tiểu Hồ cũng gặt hái được vài điều ngoài mong đợi.
Hà Sơ Lạc vốn là yêu tu hỗn huyết nên gần như không được giới tu tiên chấp nhận, nhưng lần này đi theo Phái Tu Thiên cùng chiến đấu, tất cả mọi người trong Phái Tu Thiên đều tin phục nàng ấy.
—— Sao trên đời này lại có thể có một cô gái tốt như thế chứ? Dung mạo vừa xinh đẹp, tính tình lại đơn thuần, trong sáng, thân thiện với mọi người, đã vậy còn rất lợi hại nữa.
Mặc dù trình độ tu luyện của Hà Sơ Lạc mới chỉ ở kỳ Kim Đan, nhưng con đường tu luyện của nàng ấy lại do chính Ngu Sở tự mình đúc kết lại từ trong bí tịch của Tinh Thần Cung, chỉ tập trung vào nàng ấy.
Trong những yêu tu tu tiên, nàng ấy chắc chắn là một cao thủ trẻ tuổi.
Trong giới tu tiên này, những người tu theo sức mạnh ánh sáng và người tu theo Phật giáo là mạnh nhất, tiếp đến là tu ma. Yêu tu vẫn luôn tồn tại trong các vết nứt, hầu hết mọi người đều chưa từng gặp qua yêu tu, huống chi là con đường tu luyện của yêu tu.
Hà Sơ Lạc trên chiến trường có thể xem là một sát thủ mạnh mẽ, những thánh đồ tu ma kia không có kinh nghiệm đối phó với yêu tu, khi gặp phải một thiên tài như nàng ấy thì đương nhiên là vô cùng thiệt thòi.
Nàng ấy chỉ mới ở liên minh các môn phái ngày đầu tiên mà hầu như tất cả mọi người đều đã thay đổi suy nghĩ về nàng ấy rồi.
Ngày hôm sau, khi các đệ tử khác gọi Hà Sơ Lạc, họ đều gọi nàng là “Tiểu Hà sư muội”, chưa kể có bao nhiêu là dịu dàng, như thể Hà Sơ Lạc thật sự là sư muội ruột của bọn họ vậy.
Bên kia, Tiêu Dực lại mang một phong thái khác.
Khi ở trong môn phái, cậu vẫn giống như một người bình thường, chỉ là hơi ít nói, những lúc cần nói thì cậu sẽ nói, lúc nên cười thì cậu sẽ cười, thỉnh thoảng còn hơi ngốc nghếch.
Nhưng Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc không giống nhau. Tiểu hồ ly tuy đơn thuần nhưng bản tính vốn là như thế, ở nhà cũng không cần phải che đậy gì.
Vừa ra ngoài, Tiêu Dực lại giống như năm đó ở bí cảnh, biến thành một hiệp khách đơn độc mạnh mẽ, cực kỳ lạnh lùng, khó tiếp cận, cũng không khách sáo với người khác, gật đầu đã xem là lễ phép rồi, các môn phái chỉ đâu thì cậu đánh đó, nói ít nhưng lại đáng tin cậy.
Cậu rất lạnh lùng, nhưng không hề kiêu ngạo, hoàn toàn không khiến người khác cảm thấy phản cảm.
Ở liên minh các môn phái, bởi vì Tiêu Dực rất ngầu nên đã khiến cho không ít các đệ tử tu tiên khác vô cùng khâm phục và tôn sùng cậu.
Đến chiến trường phía Nam, nơi có Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ, mọi chuyện lại hoàn toàn khác hẳn.
Hai người bọn họ là người đến sớm nhất để cứu viện, các môn phái liên minh trừ ma ở đây rất thích bọn họ.
Thực ra bọn họ cũng không có nhiều cơ hội để thể hiện sự hấp dẫn của bản thân, bởi vì cũng không đủ sức lực để chia hết cho từng người.
Ngoài lúc ra chiến trường, Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc đều dành tất cả thời gian cho nhau.
Khi còn ở trong môn phái, cả hai đều ngại ngùng, không dám quá lộ liễu. Bây giờ không dễ gì mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên là phải nắm bắt cơ hội ở bên nhau nhiều hơn rồi.
Chỉ là, đại chiến vẫn chưa dừng lại, sư huynh, sư đệ, sư muội đồng môn đều phân tán khắp nơi, sư phụ cũng chưa trở về, hai người bọn họ cũng không có tâm trạng yêu đương gì, chỉ là nương tựa lẫn nhau, trong lòng họ mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Thực ra cũng có một chuyện thú vị, độc thuật của Tiểu Cốc đã luyện đến mức thành thục, dù là ma tu cũng không phải là đối thủ của nàng. Ấy thế mà vẫn có thánh đồ muốn đào góc tường nhà nàng, nhưng đã bị Thẩm Hoài An triệt để cắt đứt vọng tưởng đó rồi.
Trong Tinh Thần Cung, chỉ có Lý Thanh Thành là không hề rời đi.
Nếu cậu ra chiến trường thì cũng không phải là không được. Với các chiêu thức quyền pháp của nhà họ Lý cùng đôi mắt có thể đoán trước được tương lai, lại còn được Ngu Sở bồi dưỡng qua bao năm, Lý Thanh Thành cũng rất ưu tú, không hề kém cạnh so với các sư huynh sư đệ khác.
Nhưng Lý Thanh Thành trời sinh đã không thích đánh nhau hay chém giết, cậu cũng là sư đệ nhỏ tuổi nhất nên các sư huynh cũng không miễn cưỡng, đành để cậu ở lại trông nhà và làm hậu cần.
Nhà họ Lý là đại gia tộc về huyền học, các truyền nhân đều lấy việc ghi chép và đưa ra dự ngôn để cứu giúp thế giới, cũng chính vì điều này mà phải hứng chịu thảm họa diệt tộc. Cho nên Lý Thanh Thành không thích nhìn thấy máu, không muốn ra chiến trường cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Chỉ là, khi Lý Thanh Thành đóng giữ ở môn phái, một số thánh đồ tu ma trốn thoát khỏi liên minh các môn phái, tiến vào sâu phía Nam. Vì để bảo vệ người dân thành Vân, cậu vẫn động thủ, giết rất nhiều ma tu.
Sau khi nói với các sư huynh, Lý Thanh Thành dẫn người dân của thành Vân đi qua kết giới sương mù.
Thần tiên đánh nhau, bách tính gặp họa. Lý Thanh Thành cũng biết bản thân không thể nào bảo vệ hết tất cả mọi người trên thế gian này, nhưng có thể tạm thời che mưa chắn gió cho người dân của một thành, cũng là việc khiến lòng cậu dễ chịu hơn đôi chút, xem như là không thẹn với liệt tổ liệt tông.
Không ngờ rằng, đến khi tiến vào kết giới sương mù thì bọn họ cũng không hề kinh ngạc gì. Cho dù Tinh Thần Cung hành tung bí ẩn, nhưng hơn mười mấy năm giao tình, thực ra người dân của thành Vân cũng đoán ra được môn phái Tinh Thần Cung rất có thể là ở trong kết giới sương mù này.
Tinh Thần Cung không hề chủ động nhắc về nó, dù gì thì họ cũng không muốn cho mọi người biết. Mặc dù người dân thành Vân sớm đã đoán ra được, nhưng cũng không ai hỏi han hay nói năng gì cả. Bọn họ cũng chưa từng tiết lộ với những người tu tiên khác đến dò la tin tức của Tinh Thần Cung.
Sáu sư huynh đệ của Tinh Thần Cung đều đang bận rộn trên chiến trường. Mọi người đều cảm thấy sợ hãi trước những dị tượng đang diễn ra.
Những ngọn núi rung chuyển, hàng vạn con chim bay đi, cả bầu trời bị một màu đỏ như máu bao phủ.
Trận động đất cực lớn liên tục nối tiếp nhau khiến cả hai bên đều ngừng tấn công, chỉ quan sát xung quanh.
Ở khu vực Trung Bộ, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ nhanh chóng ra hiệu rút quân để tạo khoảng cách với bọn thánh đồ.
Cậu ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”
“Có khi nào là có liên quan đến sư tôn không?” Tiểu Cốc lo lắng hỏi.
Thẩm Hoài An cũng rất lo lắng, nhưng vẫn lắc đầu nói.
“Sẽ không đâu. Có cái tên kia ở bên cạnh sư tôn, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai người đều rất sốt ruột, bấy giờ pháp bảo truyền âm lại vang lên, Lục Ngôn Khanh lần lượt liên lạc với các sư đệ và sư muội để xác nhận là họ an toàn.
“Huynh cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều phải chú ý an toàn.” Trong pháp bảo truyền âm, Lục Ngôn Khanh nghiêm túc nói: “Phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Vẻ mặt của Cốc Thu Vũ cũng hơi nghiêm trọng.
Mặc dù lúc sáng nàng còn rất hào hứng đến giúp Thẩm Hoài An trên chiến trường, coi như gạt sinh tử sang một bên, nhưng bây giờ nàng mới nhận ra rằng, cho dù trước đây có rời khỏi môn phái, nhưng khi biết sư phụ vẫn ở đó, trong lòng nàng vẫn cảm thấy yên tâm.
Bây giờ không có tin tức gì của Ngu Sở, Nhân giới lại xuất hiện dị tượng, Cốc Thu Vũ thực sự thấy hơi sợ hãi.
Phải biết là lúc còn niên thiếu, khi nàng trốn thoát khỏi bàn tay của sư tỷ ở Bạch Vũ Lâu, suýt đã chết vì lạc đường cũng không hề sợ hãi chút nào.
Chỉ sau khi gặp được sư phụ, tình cảm mà sư phụ dành cho nàng mới khiến nàng bắt đầu giống như một cô nương bình thường.
Nàng vô thức ỷ lại vào Ngu Sở, đến nỗi mà khi chỉ còn lại một mình, nàng sẽ bắt đầu thấy sợ hãi.
Lúc này, Thẩm Hoài An vươn tay ra, ôm lấy vai nàng.
“Đừng lo lắng, chúng ta còn có nhau mà.” Thẩm Hoài An khẽ nói, “Chúng ta đều quá ỷ lại vào sư tôn rồi, lúc người không có ở đây, chúng ta cũng phải khiến người yên tâm mới được.”
Cốc Thu Vũ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong khung cảnh dị tượng đang bao trùm toàn bộ Nhân giới, Tinh Thần Cung bọn họ quyết định tụ họp sáu người trước.
Thực lực và địa vị hiện tại của bọn họ vẫn chưa đến mức các môn phái khác không có họ thì không được, nhưng với tình hình hiện tại, bọn họ đều rất cần nhau.
Sáu sư huynh sư muội bọn họ từ nhiều nơi khác nhau vội vã trở về thành Vân không một bóng người.
Kể cũng lạ, lúc bọn họ vừa gặp nhau, trong lòng như đã buông xuống được gánh nặng vậy.
Sáu người đứng trên tửu lầu cao nhất ở thành Vân, nhìn chằm chằm vào bầu trời đỏ như máu, bọn họ không nhịn được mà vòng tay ôm lấy vai và lưng của nhau.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không ai biết Ngu Sở và mấy vị đại năng khác có ổn hay không.
“Không sao đâu.” Lục Ngôn Khanh nghiêm túc nói, “Cho dù có chuyện gì xảy ra, sáu người chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”
Năm người còn lại khẽ gật đầu, ánh mắt của họ cũng kiên định hơn rất nhiều.
Mặt đất tiếp tục vang lên âm thanh sột soạt, đột nhiên tất cả mọi người nhìn thấy ở phương Bắc có vô số tia sáng chói loà đột nhiên xuất hiện, ra sức đánh vào bầu trời đỏ rực như máu.
Một luồng năng lượng khổng lồ từ phương Bắc tràn về toàn bộ Đại Lục, cát bụi cao như núi nhanh chóng lan ra như muốn càn quét hết thảy mọi thứ.
Những người tu tiên khác cũng nhìn thấy cảnh tượng y như vậy, bọn họ nhìn nhau chau mày.
Đúng lúc này, có người sợ hãi kêu lên, “Đó là cái gì thế?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.