Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 154:




Trong phòng bao ở tửu lầu thành Vân, An Linh Nhi sắc mặt cứng ngắc ngồi trước bàn, đối diện với nàng ta là Cốc Thu Vũ đang nở nụ cười nhạt.
“Nghe nói muội muội không dám một mình đến tửu lầu, tỷ tỷ cùng muội đến, sao trông muội lại không vui gì thế?” Cốc Thu Vũ khẽ cười một tiếng.
An Linh Nhi mím chặt môi, trong lòng vang lên hồi chuông báo động.
Cũng xem như là nàng ta còn có chút đầu óc, nàng ta nghĩ tới bây giờ trong môn phái của Thẩm Hoài An có hai sư muội, một người trong số đó là Cốc Thu Vũ, nhân vật phản diện trong sách.
Chỉ là, phong cách ăn mặc bây giờ và tướng mạo của người ngồi trước mặt này không nhìn ra có dáng vẻ gì của yêu nữ ma tu cả. Nếu không phải cử chỉ của nàng và Thẩm Hoài An cực kỳ quen thuộc với nhau, thì chỉ nhìn vẻ ngoài của nàng thôi, An Linh Nhi tuyệt đối sẽ không thể liên tưởng người này với cái tên Cốc Thu Vũ.
An Linh Nhi vừa nghĩ đến nữ phản diện trong nguyên tác bị Thẩm Hoài An tự tay gi3t ch3t, bây giờ trở thành sư muội của cậu, hơn nữa quan hệ của hai người còn hài hòa như thế. Vậy mà Thẩm Hoài An đối xử lạnh nhạt với nữ chính trong nguyên tác là nàng ta đây, trong lòng An Linh Nhi bực bội đến mức hít thở cũng khó khăn.
Nàng ta ngước mắt lên nhìn Cốc Thu Vũ ngồi đối diện, cảm giác ngon miệng thèm ăn mất sạch sẽ không còn lại chút nào.
Thật ra thì An Linh Nhi đã đến thành An được hơn ba ngày rồi, trên đường ngồi xe ngựa vất vả nên ở nơi này nghỉ ngơi lấy sức mấy ngày, bây giờ nên cũng không thấy đói bụng. Khi ấy nàng ta nói với Thẩm Hoài An như vậy, chẳng qua chỉ là giả vờ đáng thương mà thôi.
An Linh Nhi đứng lên, nàng ta vừa định rời đi thì Cốc Thu Vũ nâng mắt nhìn nàng ta một cái.
“Ngồi xuống.” Tiểu Cốc lạnh lùng nói, “Gọi nhiều thức ăn như vậy, không thể lãng phí.”
Nếu như ở thế giới bình thường, chắc chắn An Linh Nhi sẽ không nghe lời của Cốc Thu Vũ, cứ thế mà rời đi. Nhưng ở thế giới tu tiên, người tu tiên có thể nghiền ép người có cấp bậc thấp hơn mình.
Chứ đừng nói đến việc Cốc Thu Vũ đã đến kỳ Kim Đan.
Kỳ Kim Đan là khái niệm gì? Ở trong bất kỳ môn phái nào, cũng sẽ được xếp vào hàng ngũ đệ tử cao thủ trụ cột.
Cái nhìn cảnh cáo này của Cốc Thu Vũ khiến An Linh Nhi có cảm giác giống như một con dã thú đang nhìn chằm chằm động vật ăn cỏ, nỗi sợ hãi theo bản năng khi đối mặt với kẻ mạnh hiếp yếu trong sâu thẳm tâm hồn khiến An Linh Nhi ngơ ngác ngồi xuống.
Dường như trong khoảnh khắc đó nàng ta mới hoảng hốt ý thức được, Cốc Thu Vũ là nhân vật phản diện, là ma nữ giết người như cỏ rác trong tiểu thuyết.
Cốc Thu Vũ giống như không có chuyện gì xảy ra, khẽ gật đầu một cái.
“Ăn.” Cốc Thu Vũ nói.
An Linh Nhi cầm đũa lên, bàn tay run rẩy gắp thức ăn kèm một miếng cơm, máy móc đưa đũa vào trong miệng. Dường như chỉ cần nghe theo lời của Cốc Thu Vũ, thì có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong nàng ta vậy.
“Muội tên là gì?” Cốc Thu Vũ hỏi, “Sư phụ là người của môn phái nào?”
Tiềm thức của An Linh Nhi không muốn để lộ thân phận của mình trước mặt nữ nhân khủng b0 này.
Cốc Thu Vũ thấy dáng vẻ này của nàng ta thì bật cười một tiếng.
“Không sao, nếu như muội không muốn nói thì tỷ khác tự khắc có biện pháp làm cho muội nói ra.” Nàng nói một câu đầy ẩn ý, “Không biết muội có biết không, nhưng tỷ là một độc tu.”
An Linh Nhi sao có thể không biết Cốc Thu Vũ là độc tu? Ở trong nguyên tác, phân đoạn sau cùng trong cuộc đại chiến Tiên – Ma, một mình Cốc Thu Vũ đã hạ độc chết mấy chục người tu tiên, phương thức dùng độc của nàng len lỏi vào từng ngóc ngách, gần như không thể đề phòng được.
Chỉ là, cho dù bây giờ Cốc Thu Vũ chưa đạt đến mức độ như vậy, dẫu có khả năng thì nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy với người khác.
Vốn dĩ Cốc Thu Vũ có thể dùng thuật dò hồn để thăm dò lai lịch của An Linh Nhi, nhưng dáng cực kỳ vẻ giả tạo của An Linh Nhi khiến Cốc Thu Vũ không nhịn được muốn hù dọa nàng ta một chút.
Không ngờ là hiệu quả lại tốt như vậy, nàng mới chỉ nói một câu mình là độc tu, An Linh Nhi đã lập tức hoảng sợ trợn tròn hai mắt, yết hầu nhúc nhích giống như đang đấu tranh với bản thân.
Mấy giây sau, nàng ta lí nhí, “… Muội tên là Triệu Nhụy.”
“Muội nhất định phải lừa tỷ sao?” Cốc Thu Vũ biếng nhác cất tiếng, “Mấy trò lừa gạt vặt vãnh này, ngoại trừ chọc giận tỷ thì không có tác dụng nào khác đâu.”
Bây giờ An Linh Nhi không còn cách nào khác, nàng ta thật sự sợ nữ phụ phản diện trước mắt này sẽ làm ra chuyện tổn thương nàng ta. An Linh Nhi suy nghĩ một lúc, cho dù có nói tên thật của mình ra, Cốc Thu Vũ cũng sẽ không biết.
Nàng ta cắn răng, mở miệng nói, “Muội tên là An Linh Nhi.”
“Môn phái.” Cốc Thu Vũ nói.
“Muội không có môn phái, muội bị trục xuất nên mới lưu lạc đến đây.” An Linh Nhi sốt ruột nói, “Muội thật sự không lừa tỷ đâu, vừa rồi là muội nhận nhầm người thôi, tỷ có thể để cho muội đi chưa?”
Tất nhiên Cốc Thu Vũ sẽ không để cho nàng ta đi rồi.
Cốc Thu Vũ cũng nghĩ như Thẩm Hoài An, cảm thấy An Linh Nhi rất có thể là ma tu giống như n Quảng Ly mấy năm trước vậy, hoặc là những môn phái khác có ý đồ gì đó đến nằm vùng.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, bỗng có hơi ngạc nhiên.
Thẩm Hoài An dẫn đầu đi vào bên trong, đi theo phía sau cậu là Lục Ngôn Khanh, Lý Thanh Thành và cả Tiêu Dực nữa. Ngoại trừ Hà Sơ Lạc và Ngu Sở không đến thì những người còn lại đều có mặt ở đây.
“Sao mọi người đều đến đây hết thế?” Cốc Thu Vũ thắc mắc hỏi bọn họ.
Cho dù thân phận An Linh Nhi khả nghi, nhưng cũng chưa đến mức mà phải hầm hố nối đuôi nhau như rồng rắn lên mây đến đây như vậy chứ?
“Sư tôn bảo bọn huynh dẫn cô nương này đến động phủ.” Thẩm Hoài An nói.
Động phủ Thẩm Hoài An nhắc đến là động phủ đổ nát nơi Quân Lạc Trần đang tạm thời ở đó, cách môn phái hơn mười dặm. Sau khi Lý Thanh Thành dùng gậy tìm rồng tìm ra động phủ đó, nơi đó đã trở thành cứ điểm thứ hai của Tinh Thần Cung.
Cốc Thu Vũ vừa nghe Ngu Sở muốn gặp An Linh Nhi thì có chút mê man. Không biết sư phụ muốn gặp An Linh Nhi này là muốn thẩm vấn nàng ta, hay là muốn thu nàng ta làm đồ đệ nữa.
Phía còn lại, An Linh Nhi nhìn thấy đằng sau có ba người tiến vào thì ánh mắt của nàng ta gần như chỉ nhìn thẳng vào bọn họ.
Lục Ngôn Khanh nho nhã, Tiêu Dực lãnh đạm hờ hững, Lý Thanh thành thoải mái tùy ý. Hơn nữa, cộng với khí chất lạnh lùng của Thẩm Hoài An, bốn người cùng đứng chung một chỗ đã thành công khiến cho An Linh Nhi nhìn đến ngây người.
Có thể nhìn thấy được tính cách riêng biệt của mỗi người qua lối ăn mặc của bốn người bọn họ.
Lục Ngôn Khanh ăn mặc theo phong cách chính thống, một bộ y phục trắng muốt, đầu đội ngọc quan, một trăm phần trăm là dáng vẻ vai nam chính tu tiên chính thống.
Mà Tiêu Dực và Thẩm Hoài An đều mặc cả một cây đen, chỉ là, Tiêu Dực phối y phục đen với mái tóc ngắn quá vai buộc sau gáy.
Thẩm Hoài An thì mặc trường bào đen với tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu.
An Linh Nhi nhìn thấy bọn họ giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, nàng ta đứng lên với gương mặt nước mắt lã chã, nức nở nói, “Cuối cùng các huynh cũng tới rồi.”
F4 của Tinh Thần Cung ai nấy đều hơi chần chừ một chút, ba người còn lại bất giác đồng loạt nhìn về phía Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An nhướng mày, mặt không cảm xúc.
—— Cậu đã nói trước là nữ tu này rất kỳ lạ rồi mà, giờ tin rồi chứ gì.
An Linh Nhi tự động lướt qua Tiêu Dực, người mặc y phục đen trông có vẻ không dễ nói chuyện, và Thẩm Hoài An, người vừa mới từ chối nàng ta.
Nàng ta nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, người thuộc trường phái chính thống nhất trong tất cả bọn họ, nàng ta nói với vẻ đáng thương và tủi thân vô cùng, “Muội chỉ là khẩu vị không tốt, không ăn nổi mấy món này thôi mà vị tỷ tỷ này ép muội phải ăn, còn dùng thân phận độc tu để uy hiếp muội nữa, muội… thật sự rất sợ hãi, nếu như các huynh là sư huynh của tỷ ấy, thì phải làm chủ cho muội!”
An Linh Nhi ở Phái Thăng Dương ngây ngô cả nửa tháng trời, phát hiện cái gì mà tình nghĩa đồng môn, nói thì dễ nghe nhưng thật ra trong môn phái tu tiên và trường học bình thường không khác gì nhau. Mặc dù trong môn phái mọi người đều gọi nhau sư huynh sư muội, nhưng quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường mà thôi.
Lúc còn ở Phái Thăng Dương, có sư tỷ thấy nàng ta được mọi người chào đón nên trong lòng bất mãn châm chọc vài câu. An Linh Nhi mới chỉ giả vờ đáng thương một chút, những sư huynh khác lập tức đi khiển trách mấy vị sư tỷ kia.
An Linh Nhi ở Phái Thăng Dương đạt được thành công lập tức cho rằng môn phái trong toàn thiên hạ đều giống nhau, Tinh Thần Cung cũng sẽ như vậy. Cứ cho là Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ có quan hệ thân thiết đi, nhưng chưa chắc là quan hệ giữa Cốc Thu Vũ và các sư huynh khác cũng tốt như vậy.
Nàng ta nghĩ, kiểu người như Cốc Thu Vũ ở trong môn phái chắc cũng là người hay tính toán và không dễ đối phó, Cốc Thu Vũ sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi, ắt hẳn sẽ có người nào đó lên tiếng chủ trì công đạo chăng?
Kết quả, An Linh Nhi ấm ức tố cáo Cốc Thu Vũ xong, không những không có được thành quả như trong tưởng tượng, ngay cả khi bốn người trước mặt nhìn thấy nàng ta nước mắt lã chã cũng chỉ nhíu mày, vẻ mặt không hiểu chuyện gì mà quay qua nhìn nhau.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ nhún vai đáp lại.
Ba người còn lại đều cảm thấy tình cảnh này cực kỳ quái lạ, cũng không biết nên nói gì mới phải.
Cô nương này trông có vẻ vẫn còn rất trẻ, tướng mạo cũng rất đơn thuần xinh đẹp, nhưng sao có thể ăn nói kỳ lạ như vậy chứ?
Tiểu Cốc đáng yêu, hiểu chuyện như vậy, ở trong môn phái bắt nạt bọn họ là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng ra khỏi nhà sao có thể bắt nạt người khác được?
Lục Ngôn Khanh thấy sắc mặt Thẩm Hoài An có vẻ không đúng lắm, dường như cực kỳ không hài lòng khi An Linh Nhi lên tiếng công kích Tiểu Cốc. Cậu dứt khoát cướp lời Thẩm Hoài An trước khi sư đệ mở miệng phản bác.
“Ngươi đừng gấp gáp.” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Ngươi tên gì, sao lại đến nơi này?”
Cuối cùng An Linh Nhi cũng gặp được người đối xử với nàng ta ôn hòa, nàng ta hít hít mũi một cái, khe khẽ đáp lời, “Muội, muội tên là An Linh Nhi… Muội bị môn phái trục xuất. Muội thật sự rất sợ…”
“Đừng sợ.” Lục Ngôn Khanh an ủi, “Ngươi cùng chúng ta đi gặp sư tôn của chúng ta. Được không?”
An Linh Nhi khẽ gật đầu một cái, nàng ta đi về phía bốn người bọn họ, nàng ta có vẻ vẫn còn rất sợ, như thể sợ bị Thẩm Hoài An bắt nạt nên cứ cúi thấp đầu núp sát lại Lục Ngôn Khanh, vươn tay ra ôm lấy cánh tay của cậu.
Lục Ngôn Khanh cứng đờ người ra trong tích tắc.
Mặc dù ở giới tu tiên cởi mở hơn rất nhiều, nhưng một cô nương cứ thế đi tới ôm cánh tay người khác, thật sự rất hiếm thấy.
“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta nhanh đi thôi.” Lý Thanh Thành nhanh chóng lên tiếng giảng hòa.
Lý Thanh Thành chủ động đưa tay ra, giúp An Linh Nhi vén rèm lên, một tay còn lại đưa ra đỡ cánh tay nàng ta.
Bấy giờ An Linh Nhi mới nín khóc mỉm cười, nâng mắt lên nhìn Lý Thanh Thành một cái rồi nhỏ nhẹ nói câu cảm ơn.
Đến khi nàng ta ôm cánh tay Lục Ngôn Khanh đi xuống lầu. Tiểu Dực, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ ngó lơ ánh mắt cầu cứu của Lục Ngôn Khanh, cả đám tụ lại một chỗ.
“Sao rồi?” Thẩm Hoài An hỏi.
Lý Thanh Thành nhìn chằm chằm bóng lưng hai người khuất dạng cầu thang, cậu ấy gãi đầu một cái.
“Thật sự là tà môn đấy.” Lý Thanh Thành nói, “Đệ chỉ có thể đi ngược dòng thời gian nhìn cuộc sống mấy tháng trước của nàng ta, nhưng không cách nào nhìn thấy tương lai được.”
“Có thể như vậy nữa sao?” Thẩm Hoài An nghi ngờ mà hỏi.
Tiêu Dực nhìn về phía cậu ấy, “Hay là có người thi triển thuật phát che giấu trí nhớ gì đó lên người nàng ta?”
Lý Thanh Thành lắc đầu một cái.
“Trường hợp này của nàng ta có hơi giống với sư tôn, nhưng sư tôn là nội công thâm hậu sâu không lường được, chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tu đến kỳ Luyện Khí, đáng lẽ không thể như thế này được.” Lý Thanh Thành nói, “Nữ tử này thật sự rất kỳ lạ.”
Đến khi mấy người bọn họ đi xuống lầu thì thấy Lục Ngôn Khanh đứng cứng đờ ở đó, dường như vất vả lắm mới khiến cho An Linh Nhi buông tay ra. Nhưng Lục Ngôn Khanh vẫn phải đối phó với những lời lải nhải bên tai của An Linh Nhi đứng ngay cạnh.
Bây giờ An Linh Nhi đã không còn chỗ nào để đi, thái độ Lục Ngôn Khanh đối với nàng ta khá ôn hòa, nên nàng ta cứ thế mà bám dính vào Lục Ngôn Khanh.
Đoàn người rời khỏi thành, Lục Ngôn Khanh gọi phi kiếm chuẩn bị trực tiếp ngự kiếm phi hành, không ngờ là An Linh Nhi lại nói, “Muội không muốn ngồi chung pháp bảo với tỷ ấy đâu, muội sợ tỷ ấy lắm!”
Sư huynh sư đệ Tinh Thần Cung ngẩn ra, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía An Linh Nhi, lúc này mới phát hiện vẻ mặt nàng ta rất nghiêm túc phản đối ngồi chung với Cốc Thu Vũ.
Nàng ta nói về Tiểu Cốc với thái độ cợt nhả như vậy, bỗng chốc khiến sắc mặt của mọi người trở nên tệ hẳn đi.
“Lên kiếm.” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói.
An Linh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành ban đầu đối xử với nàng ta ôn hòa nhất bỗng nhiên cũng thay đổi.
Việc đã đến nước này, nàng ta cũng đã không còn đường lui nữa, nghĩ đến việc bản thân phải ra mắt chưởng môn Tinh Thần Cung, cố gắng tranh thủ cơ hội vào môn phái. Nàng ta vẫn nên phối hợp với bọn họ một chút, vì vậy bấy giờ mới không phản đối nữa, cùng những người khác lên phi kiếm.
Phi kiếm bay lên không trung, trên đường đi, An Linh Nhi càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Cốc Thu Vũ khiến nàng ta sợ hãi và thúc ép nàng ta đều là sự thật, tại sao bọn họ đều không chịu giúp nàng ta chứ, không những không cảm thấy Cốc Thu Vũ quá đáng, thậm chí còn vì nữ phụ độc ác này mà thay đổi thái độ với nàng ta ư?
Dọc đường đi, An Linh Nhi cũng có thể cảm nhận được bốn người khác ngoài sáng trong tối quan tâm Cốc Thu Vũ, kiểm tra tình trạng của nàng. Còn nàng ta thì bị coi như không khí, như không tồn tại vậy.
Trong lòng An Linh Nhi càng khó chịu, không kiềm chế được mà nắm chặt tay thành nắm đấm.
Sự yêu thương quan tâm của bốn người bọn họ vốn chỉ nên thuộc về một mình nàng ta. Nhưng rốt cuộc vì sao lại xảy ra sự nhầm lẫn lớn như thế này, để cho Cốc Thu Vũ cướp đi hết thảy sự quan tâm thuộc về nàng ta?
Khoảng cách từ thành Vân đến động phủ bí mật đối người phàm mà nói thì là rất xa, nhưng ngự kiếm phi hành cũng chỉ trong chốc lát là đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người đáp xuống trong rừng, Lục Ngôn Khanh thu phi kiếm lại, nhìn An Linh Nhi rồi lạnh lùng nói, “Chưởng môn Tinh Thần Cung của chúng ta đang ở bên trong chờ ngươi.”
An Linh Nhi mím môi, nàng ta khẽ gật đầu một cái.
Lục Ngôn Khanh đi phía trước, An Linh Nhi đi thứ hai, còn những người còn lại đi theo sau lưng bọn họ.
Đoàn người đi qua đường hầm quanh co khúc khuỷu, rất nhanh chóng, bọn họ đã thấy lối ra ngay trước mắt, bên kia là một cây cầu nhỏ cùng với dòng nước chảy yên ả.
An Linh Nhi bị những tia nắng rải rác từ khe hở trên đỉnh núi chiếu xuống cản lại tầm nhìn, đến khi tầm nhìn của nàng ta trở nên rõ ràng thì thấy một cô nương trẻ tuổi ngồi ở bên dòng nước, đang chăm chú nhìn cá trong nước.
Cô nương này có nhan sắc khuynh nước khuynh thành, khóe mắt hơi xếch lên, toát ra vẻ cực kỳ ma mị. Nhưng trái ngược với vẻ ma mị đó là đôi mắt linh động, giống như một tiểu cô nương hơn mười tuổi, ham chơi và tràn đầy hiếu kỳ. Nàng ấy đang chuyên chú ngắm nhìn cá, ngay cả nước suối làm ướt làn váy của mình cũng không hay biết gì.
“Tiểu Hồ.” Cốc Thu Vũ nhanh chóng cất bước, Cốc Thu Vũ đi qua cây cầu trước mặt sau đó ngồi xuống bên cạnh Hà Sơ Lạc, đưa tay kéo làn váy của sư muội lên khỏi nước linh, vừa dùng chân khí hong khô váy, vừa hỏi, “Sư tôn đang ở trong phòng à?”
Hà Sơ Lạc nhìn Cốc Thu Vũ, ngoan ngoãn gật đầu một cái, tự giác lui về sau cách xa nước một chút.
Cùng lúc đó, cánh cửa gỗ của viện phía sau lưng Hà Sơ Lạc bị người từ bên trong mở ra, Ngu Sở bước ra.
“Sư tôn.” Mấy đệ tử đồng thanh gọi nàng, Lục Ngôn Khanh nói, “Chúng con dẫn người đến rồi.”
Bên kia con suối, An Linh Nhi chạm ánh mắt với Ngu Sở.
Chưởng môn Tinh Thần Cung trẻ như vậy, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ lớn hơn những đệ tử này năm, sáu tuổi, điều này khiến An Linh Nhi có hơi sửng sốt.
Nhưng khí chất của Ngu Sở hờ hững, mang một loại cảm giác cao thâm khó lường, An Linh Nhi không dám hành động l0 mãng.
Ngu Sở nói, “Ngươi là đệ tử môn phái nào, tên là gì?”
“Sư tôn, nàng ta nói nàng ta tên là An Linh Nhi.” Cốc Thu Vũ đứng lên, nàng nói, “Là người môn phái của nào thì không biết ạ.”
Giờ phút này, trong lòng An Linh Nhi cực kỳ chán ghét Cốc Thu Vũ, nhìn nàng “cực kỳ hớn hở” báo cáo phát hiện của mình, An Linh Nhi không cam lòng yếu thế, “Ta tên là An Linh Nhi.”
Nàng ta nhìn về phía Ngu Sở, “Nếu chưởng môn đã biết tên ta là gì, vì để công bằng, có phải ngài cũng nên nói cho ta biết, ngài xưng hô thế nào không?”
Mặc dù khi nói chuyện, An Linh Nhi dùng kính ngữ “ngài” nhưng trong lời nói của nàng ta không hề có chút ý tôn kính, ngược lại còn tỏ ra hết sức ngạo mạn vô lễ.
Nhóm đồ đệ nhíu mày, trong đó, Thẩm Hoài An là người có tính tình bộc trực nhất, vốn dĩ cậu đã rất khó chịu khi nàng ta nhiều lần công kích Tiểu Cốc, bây giờ nàng ta lại không có phép tắc như vậy, Thẩm Hoài An suýt chút nữa là đã lên tiếng lý luận.
Ngu Sở thì ngược lại, nàng có vẻ không hề để ý.
“Ta họ Ngu, tên là Ngu Sở.” Nàng bình tĩnh nói.
An Linh Nhi nghe thấy lời này của Ngu Sở thì bỗng ngẩng đầu lên, sự chú ý của nàng ta ban đầu còn ở trên người Cốc Thu Vũ, bây giờ bỗng như sét đánh ngang tai nàng ta vậy, nổ đùng một cái.
Con ngươi An Linh Nhi co rút lại.
Ngu Sở…? Chỉ thiếu một chữ so với Ngu Sở Sở thôi?
Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy??
Trong nháy mắt, cả thế giới như xoay chuyển, tất cả những chuyện đang xảy ra không đúng với nguyên tác… Bỗng chốc nàng ta đã tìm thấy được nguyên cớ của những bối rối bí ẩn vây khốn lấy mình.
—— Ngu Sở Sở, người đáng lẽ phải biến mất như một con tốt thí, bây giờ không những không có chuyện gì, hơn nữa, ngoại trừ n Quảng Ly theo con đường ma đạo thì tất cả con cưng của trời đều nhận nàng làm sư phụ!
An Linh Nhi cắn răng run cầm cập, nàng ta nhìn chằm chằm Ngu Sở.
“Ngươi, ngươi ——!” Nàng ta run rẩy cất lời, giọng nói không kiềm chế được mà càng lúc càng sắc bén, “Hèn hạ, ngươi là nữ tử hèn hạ vô liêm sỉ, rốt cuộc ngươi đã làm gì mà khiến tất cả bọn họ bái ngươi làm thầy?!”
Nàng ta vừa dứt câu, trong nháy mắt, tất cả đồ đệ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng ta, sắc mặt trở nên nguy hiểm.
“Ngươi láo xược!” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói.
Mọi âm mưu và ảo tưởng của An Linh Nhi đều trở nên vô ích, cuộc sống tươi đẹp nàng ta tưởng tượng đã hoàn toàn sụp đổ.
L0ng nguc nàng ta phập phồng lên xuống, máu như muốn trào ngược lên, trong cơn tức giận công tâm, nàng ta nôn ra một ngụm máu tươi, cơ thể chao đảo.
Đám đồ đệ Tinh Thần Cung không thèm để ý đến tình huống của nàng ta, mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Bởi vì bọn họ đều có thể cảm nhận được linh khí xung quanh An Linh Nhi bỗng trở nên rối loạn, như cỏ dại đung đưa nảy nở.
Ngay sau đó, linh khí xoay tròn nhảy múa xung quanh nàng ta, lập tức tạo thành một luồng uy áp giống như bão táp, linh khí ban đầu trong suốt và ôn hòa bây giờ lại giống như một con dao cắt xuống mặt đất.
An Linh Nhi mới chỉ đến kỳ Luyện Khí không thể nào có được linh lực lớn như vậy, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đều cảm nhận được áp lực do bạo loạn của linh khí mang lại.
Chỉ có Ngu Sở vẫn bất động như núi.
An Linh Nhi là nữ chính, vậy nên việc nàng ta mang dòng máu hiếm không phải là chuyện mới mẻ gì.
An Linh Nhi sở hữu huyết mạnh Thiên Linh, cũng nhờ dòng máu này đã hai, ba lần cứu mạng nàng ta.
Hậu duệ của huyết mạch Thiên Linh, trời sinh đã được linh lực ưu ái, không những tu luyện nhanh gấp đôi người tu tiên bình thường, mà trong lúc khẩn cấp còn có thể huy động linh khí xung quanh vốn không thuộc về mình để sử dụng, dùng chúng để tấn công hoặc trốn thoát khỏi kẻ thù mạnh mẽ.
Ở trong sách, An Linh Nhi dùng chính dòng máu này ở trong bí cảnh cứu Thẩm Hoài An một lần.
Ngu Sở đã từng đọc quyển sách này một lần, tất nhiên rất rõ những chuyện này.
An Linh Nhi đích thân chủ động tìm đến đây là chuyện vô cùng kỳ lạ. Nếu như sống lại một lần nữa, một người sống lâu như vậy rồi sẽ không thể nói năng tùy tiện như vậy được.
Có một khả năng khác, đó là linh hồn xuyên sách, xuyên vào người An Linh Nhi.
Lúc Ngu Sở đang làm nhiệm vụ cũng từng gặp chuyện như thế này. Người xuyên sách ngoại lai giống như một loại virus xâm nhập, khá phiền phức, nhưng cũng rất dễ giải quyết.
Phiền phức ở chỗ, nhiều người xuyên sách không coi trọng thế giới tiểu thuyết, ỷ vào thân phận của mình mà làm loạn lên, rất khó đoán bọn họ sẽ làm ra chuyện gì. Không cẩn thận thì có thể khiến bản thân có thể bị thương vì hào quang và năng lực của nhân vật chính từ bọn họ.
Nhưng dễ giải quyết vì đối phương cũng là người xuyên sách, tư duy của bọn họ cũng bị hạn chế phần nào.
Ngu Sở bảo các đồ đệ đưa An Linh Nhi đến đây cũng là vì tương kế tựu kế.
Bây giờ, tám mươi phần trăm thế giới này nằm trong tầm kiểm soát của nàng, đối với một người đã đạt đến kỳ Đại Thừa thì chuyện này gần như chỉ đơn giản là b0p ch3t một con kiến.
Nàng càng muốn nhân cơ hội này mà nhìn xem, rốt cuộc huyết mạch Thiên Linh của nữ chính có thể làm đến mức nào.
Cảm xúc của An Linh Nhi đang trên bờ vực sụp đổ, Ngu Sở lại là cọng rơm cuối cùng khiến nàng ta choáng ngợp.
Bấy giờ, linh khí bao quanh An Linh Nhi bỗng nhiên bắt đầu bốc cháy, cả người An Linh Nhi trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
An Linh Nhi ở trong ngọn lửa cháy phừng phực gào thét lên một tiếng đầy oán hận, ngọn lửa bỗng bùng lên tạo thành vô số con chim xích diễm khổng lồ mang tính công kích ùn ùn bay về phía Ngu Sở!
Ngu Sở đứng ở bên cạnh cửa, con ngươi của nàng phản chiếu những ngọn lửa rực cháy kia.
Nàng còn chưa nhúc nhích mà những đồ đệ khác đã di chuyển rồi. Ngón tay Lục Ngôn Khanh chụm lại, một con rồng nước gầm thét từ bên cạnh lao tới chặn những con chim lửa kia lại, con rồng há miệng nuốt chửng những tia lửa chói lọi của những con chim lửa đó.
Thẩm Hoài An bên kia còn hung bạo hơn, cậu rút trường kiếm ra chém ngang một đường, kiếm khí xoay một vòng thành rắn lửa bổ về phía An Linh Nhi đang tỏa ra những con chim xích diễm khổng lồ, dùng lửa đối chọi với lửa, cố gắng đè ép đòn công kích của nàng ta xuống!
Lửa của Thẩm Hoài An và nước của Lục Ngôn Khanh ở hai bên đối lập, chặn tất cả những con chim lửa công kích ở phía chính diện Ngu Sở lại, hai người xuất chiêu cực kỳ tài tình, khéo léo triệt tiêu sức mạnh của nhau để không gây ra tổn thất lớn đến xung quanh.
Mấy đồ đệ khác không hẹn mà cùng nhau xuất chiêu. Bọn họ cùng chặn đòn tấn công ồ ạt của An Linh Nhi chỉ trong vài nhịp thở.
Cơn tức giận và sự trả thù của An Linh Nhi bị rút đi như thủy triều, nàng ta ngơ ngác nhìn tất cả vừa diễn ra trước mắt, cơ thể nàng ta vẫn bị bao vây bởi ngọn lửa linh khí đang bùng cháy.
Những người khác cũng không dễ dàng xuất chiêu trúng nàng ta, Cốc Thu Vũ trực tiếp dẫn từ nước từ Bắc sang Nam, dùng nước suối xối lên người An Linh Nhi, dập tắt ngọn lửa cuối cùng lên người nàng ta.
Chưa cần bọn họ đến bắt, An Linh Nhi đã quỳ sụp xuống đất, ho khan khạc ra từng ngụm máu tươi, thậm chí cả lỗ mũi, lỗ tai cũng đều chảy máu, dường như đây là di chứng do đòn công kích quá mạnh vừa rồi.
Sống lưng nàng ta run rẩy, đầu cúi thấp xuống, trong miệng thì vẫn còn đang lẩm bẩm, dường như đang nói “Chuyện này không thể nào” vậy.
“Sư tôn, người không sao chứ?” Cốc Thu Vũ nhíu mày hỏi Ngu Sở. Những người khác cũng đều quân tâm nhìn về phía nàng.
Tất nhiên Ngu Sở không có việc gì, nàng khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Hoài An đi đến bên người An Linh Nhi, vừa định dùng dây linh trói An Linh Nhi lại, không ngờ An Linh Nhi chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu.
“Các ngươi đều bị ả ta lừa rồi!” Giọng An Linh Nhi cứ the thé lên, “Lẽ ra không nên như vậy, không nên như vậy…”
Trên mặt nàng ta toàn là máu, kết hợp với chất giọng chói tai khiến nàng ta trông cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Những lời này hoàn toàn không hề đả động đến Thẩm Hoài An, cậu đưa tay ra, dây linh tự động trói lấy người An Linh Nhi.
“Các ngươi thật sự không hiểu gì sao?!” Hai tay An Linh Nhi bị trói ở sau lưng, nàng ta vò đã mẻ lại sứt, trở nên điên cuồng mà nói, “Nơi này là thế giới tiểu thuyết, các ngươi chẳng qua chỉ là nam phụ, nữ phụ mà thôi, mà ả ta ——! Ả ta đáng lẽ nên là nữ phụ ác độc, nhưng ả lại trở thành sư phụ của các ngươi, chắc chắn ả ta đã làm cái gì đó rồi!!”
Nàng ta nhìn về phía Ngu Sở, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi ——”
An Linh Nhi còn chưa nói hết câu, giọng đã mất tiếng.
Cốc Thu Vũ thu tay về, nàng lạnh lùng nói, “Ngươi ồn ào quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.