Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 133: Chương 133





Trong lúc Ngu Sở và phu thê trang chủ nói chuyện thì mọi người Tinh Thần Cung đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở trong phòng cho khách khứa.Đây được xem như là nơi nghỉ chân tạm thời của bọn họ, một lúc nữa ăn cơm ở bên cạnh chủ thính, chỗ nghỉ ngơi buối tối sẽ có sự sắp xếp khác.Cho dù đến bất cứ nơi đâu thì sáu người Tinh Thần Cung đã quen ở bên nhau, người ta cho sáu gian phòng, nhưng cố tình bọn họ lại chen trong một phòng nói chuyện.Thẩm Hoài An ngồi xổm ở một bên đang chuẩn bị lấy ra lễ vật hắn để ở trong túi đựng đồ thì cửa bị đẩy ra.“Thiếu trang chủ!”Giọng nói của mấy thuộc hạ ở sơn trang vừa cất lên thì bỗng thấy trong phòng Thẩm Hoài An có sư huynh đệ muội của hắn đều ở, năm tiên trưởng đồng loạt nhìn sang làm bọn họ đổ mồ hôi ngay lập tức.“Xin, xin lỗi các vị tiên trưởng, chúng tiểu nhân không biết……” Các thuộc hạ nhanh chóng xin lỗi.“Các ngươi đừng khách sáo làm gì.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói, “Đều là người một nhà, đến đến nào, mau tiến vào.”Thẩm Hoài An thúc giục mãi, lúc này mấy người mới cẩn thận đi vào.Nếu nói biếu những đồ vật thường dùng cho phụ mẫu đệ đệ mà tặng cho nhóm người kia thì Thẩm Hoài An thật không biết có thể mang theo cái gì.Người tập võ thật sự không chú ý gì.
Thứ duy nhất bọn họ có thể thích là vũ khí đao kiếm, nhưng ngoại trừ vũ khí của mình ở Tu Tiên giới thì thực ra đao thương bình thường khác ở phía nam hay phía bắc không có gì khác nhau.Cho nên Thẩm Hoài An dứt khoát thực tế lên, hắn để trong túi đựng đồ ít nhất mấy chục bình rượu đặc sản của phương nam, các thuộc hạ Thiên La sơn trang tiến vào theo thứ tự mỗi người bê một vò rượu đi ra ngoài, mọi người đều rất vui vẻ.“Thiếu trang chủ, thật sự đấy, ngài đi hơn mười hai năm làm chúng tiểu nhân nhớ ngài mười hai năm.” Có một người trong đó đang ôm rượu cảm thán,” Năm đó nghĩ đến Thiếu trang chủ của sơn trang chúng ta bảy tám tuổi đã luyện tập kiếm pháp thuần thục, chúng tiểu nhân đều cảm thấy được nở mày nở mặt.
Chỉ chớp mắt mà ngài đã lớn đến vậy rồi.”“Ta đi tu tiên thì các ngươi cũng có thể cảm thấy nở mày nở mặt giống vậy mà.” Thẩm Hoài An cười nói, “Ở Tu Tiên giới ta cũng không kém đâu.”“Đương nhiên rồi ạ, Thiếu trang chủ ở nơi nào cũng ưu tú nhất.”Vài người hàn huyên trong chốc lát, mới đầu có vẻ rất cẩn thận nhưng khi bọn họ nhìn thấy bộ dáng các tiên trưởng Tinh Thần Cung đều hòa ái dễ gần thì lúc này mới làm các thuộc hạ của sơn trang thả lỏng hơn một chút.Lúc này ở bên ngoài có người gõ cửa.“Thiếu trang chủ, các vị tiên trưởng, đồ ăn đã làm xong, có thể mở tiệc rồi ạ.”Các thuộc hạ đang vây quanh Thẩm Hoài An nhìn xem bên ngoài rồi bọn họ quay đầu lại, có một người trong đó cười nói, “ Vậy thì Thiếu trang chủ, các vị tiên trưởng, các vị đi ăn trước đi ạ, chờ khi nào ăn xong thì chúng ta lại luyện tập.”“Luyện cái đầu, đệ chỉ biết sốt ruột ngày này sao?” Người nọ ở bên cạnh duỗi tay vỗ lấy cái ót của hắn, “Trang chủ và phu nhân còn chưa thấy Thiếu trang chủ đấy, ban đêm quý giá như vậy ai mà đi lãng phí thời gian tỷ thí cùng đệ.”“Đúng đúng, huynh nói rất đúng, là đệ sai rồi.” Thuộc hạ vừa mới nói chuyện cười ngượng ngùng, “Ngày khác lại nói, lại nói ha.”Mấy người chào hỏi xong mới lưu luyến rời đi.“Người trong sơn trang của sư huynh rất có tình có nghĩa.” Chờ sau khi bọn họ đi hết, Cốc Thu Vũ mới cảm thán, “Có cảm giác bọn họ đều giống như đại ca vậy.”“Ừ.

Từ nhỏ huynh là người nhỏ tuổi nhất, mọi người luôn quan tâm huynh rất nhiều.” Thẩm Hoài An kể.Mọi người chuẩn bị đơn giản một chút rồi sau đó ra cửa và đi theo đệ tử dẫn đường tới nơi mở tiệc trước.Thiên La sơn trang cũng coi như là đại môn phái danh chấn một phương nhưng lại bất đồng so với các đại môn phái tu tiên mang cảm giác cao ngạo cô lập, toàn bộ bầu không khí của Thiên La sơn trang có một loại náo nhiệt, tiêu sái và ấm áp đặc có của võ lâm nhân sĩ.Mà mọi người của Thiên La sơn trang lại quan tâm yêu thích Thẩm Hoài An một cách chân thành như vậy, với hoàn cảnh này không biết từ bao giờ làm cảm xúc nặng nề của các đệ tử Tinh Thần Cung sau khi tham gia lễ tang của sư phụ từ từ bị ảnh hưởng trở nên tốt lên.Đi vào đại sảnh theo đệ tử dẫn đường liền nhìn thấy trong thính đường để một cái bàn tròn thật lớn, trên bàn trải tấm vải đỏ, mặt bàn bày biện ít nhất hai ba mươi món ăn đầy ắp, tạo sự vui mừng như đang làm hỉ sự vậy.Bên cạnh bàn, phu thê trang chủ, Ngu Sở và Thẩm Thiên Dật đã ngồi ở đó.Làm đại sư huynh, Lục Ngôn Khanh đứng ở phía trước hơi hơi vái chào.“Sư tôn, phu thê trang chủ.”“Ngoan ngoan ngoan lắm, hài tử ngoan, các con đều ngồi cả đi.” Phu nhân trang chủ cười nói, “Đi đường vất vả rồi.”Các sư huynh đệ để Thẩm Hoài An ngồi bên người phu thê trang chủ, những người còn lại đều tùy tiện ngồi.“Lần trước thấy bên người tiên trưởng chỉ có một đồ đệ là Ngôn Khanh, nay mười hai năm không thấy lại thêm nhiều đồ đệ tốt như vậy cũng coi như là đào lý hoa khai.” Thẩm Hồng cười nói.Ngu Sở cười cười, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An.Hài tử này cũng thật là, ngày thường luôn trâm ổn có chủ ý, nay thật vất vả mới về nhà thăm người thân thế mà Thẩm Hoài An lại hơi ngây người khi ngồi ở bên cạnh phụ mẫu vẻ không mấy quen thuộc.“Hoài An.” Ngu Sở nói, “Con giới thiệu các sư huynh đệ của con một chút đi.”Lúc này Thẩm Hoài An mới tỉnh táo lại rồi gật đầu liên tục.“Cha, nương, hai người đã gặp Lục Ngôn Khanh rồi.” Thẩm Hoài An giới thiệu, “Đây là tam sư muội của con, Cốc Thu Vũ.
Đệ ấy là tứ sư đệ, Tiêu Dực.
Ngũ sư đệ, Lý Thanh Thành.

Lục sư muội, Hà Sơ Lạc”Theo lời nói của hắn, các đệ tử đều hơi gật đầu chắp tay thi lễ coi như đã làm lễ tiết.Hà Sơ Lạc ngây thơ nhất, nàng nháy đôi mắt vẫn luôn quan sát những người khác, sau đó ôm quyền theo cũng ra dáng ra hình.“Tốt, tốt.” Phu thê trang chủ nhìn những người trẻ tuổi này liền thích trong lòng.Ai không thích hậu bối lớn lên đẹp đẽ sạch sẽ lại lễ phép đây?“Tiên trưởng, mấy năm nay Hoài An không thiếu gây phiền toái cho ngài rồi.” Thẩm Hồng nói, “Tiểu nhân xin mời ngài một ly.”Ngu Sở và Thẩm Hồng cụng ly vào nhau, sau khi uống một hơi cạn sạch thì Ngu Sở mới đáp, “Hoài An rất tốt, người thông minh lại nỗ lực.
Thằng bé là người ưu tú nhất trong một thế hệ kiếm tu trẻ tuổi.”Thẩm Hoài An gãi gãi đầu vẻ thẹn thùng.“Nó, nó không bắt nạt người khác chứ ạ?” Trang chủ phu nhân tới gần Ngu Sở nhỏ giọng lo lắng hỏi.Nào ai hiểu con bằng phụ mẫu, phu thê trang chủ đều biết nhi tử của mình thông minh quá mức, khi ở nhà còn có tên tuổi Thiếu trang chỉ đè nặng hắn làm hắn biết bảo hộ những người khác là chức trách của mình từ khi còn nhỏ.Nhưng nếu sau khi rời đi Thiên La sơn trang, tài hoa và ngạo khí của Thẩm Hoài An không được dẫn đường đúng đắn thì rất có thể sẽ làm ra chuyện khác thường.Thiên tính Thẩm Hoài An không xấu nhưng thiên phú quá mức di bẩm, khó tránh khỏi sẽ thiếu hiểu biết rất nhiều về sự thấu hiểu giữa người với người.
Hắn sẽ trưởng thành thành bộ dáng gì thì chỉ có thể xem hắn gặp được dạng sư phụ gì.Nhìn thấy phu thê trang chủ lo lắng, Ngu Sở cười.“Thằng bé là sư huynh tốt.” Nàng ôn hòa nói, “Rất chịu trách nhiệm, cũng rất biết chăm sóc những người khác.”“Sư, sư tôn.” Những người khác còn chưa nói cái gì thì có vẻ Thẩm Hoài An không chịu nổi bèn nhỏ giọng nói, “Đừng khen con……”Sư phụ khen hắn với phụ mẫu trước công chúng làm Thẩm Hoài An ngượng đến mức lỗ tai đều đỏ.Chẳng sợ hắn đã là người trưởng thành thiết cốt tranh tranh hai mươi tư hai mươi lăm tuổi cũng không trốn được cảm giác thẹn thùng khi bị sư phụ và phụ mẫu cùng mở cuộc đàm luận xử tội!Năm người khác phát hiện bộ dáng thẹn thùng của Thẩm Hoài An lập tức không nín được.Làm Thẩm Hoài An thẹn thùng quả thực có cảm giác cây vạn tuế ra hoa, mọi người đều không nín được cười.Cốc Thu Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, nàng có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Hoài An bèn lập tức nghẹn cười vui sướng khi người gặp họa khiến ghế dựa hơi động đậy.Mặt ngoài Thẩm Hoài An vẫn như thường nhưng lén lút duỗi tay véo lấy cánh tay của Cốc Thu Vũ.Hắn cho rằng động tác đột nhiên tập kích của mình không có khả năng thất thủ, nề hà Cốc Thu Vũ chủ tu ám khí nên nàng chưa cần nhìn đã trực tiếp véo mu bàn tay của hắn khi Thẩm Hoài An duỗi tới.Tay Thẩm Hoài An run lên rồi lại run run rẩy rẩy rụt trở về.Được rồi, coi như vội vàng làm người véo một chút vậy.Sớm biết rằng Tiểu Cốc phản ứng nhanh như vậy thì hắn đã vòng qua Tiểu Cốc véo Lý Thanh Thành cho rồi.Trong bữa tiệc, bầu không khí vẫn luôn rất tốt.Chẳng qua bởi vì có Ngu Sở và phụ mẫu Thẩm Hoài An ở đây nên rõ ràng là những người tuổi bình quân đã qua hai mươi sáu mang theo cảm giác ngoan ngoãn đến yên tĩnh giống như Thẩm Thiên Dật mới tám tuổi vậy.Một bữa cơm này xem như bữa cơm trưa.Sau khi cơm nước xong, hai phu thê Thẩm Hồng tự mình đưa mọi người Tinh Thần Cung đi chỗ nghỉ ngơi.Biết người tu tiên thích an tĩnh nên bọn họ sắp xếp một viện đơn tuy hơn xa những cũng tương đối yên tĩnh cho mọi người nghỉ ngơi, toàn bộ viện đều không có người ngoài.Tuy rằng Thẩm Hồng có nói hoan nghênh mọi người tham quan nhưng mọi nguời đều biết Thẩm Hoài An và phụ mẫu đã lâu chưa thấy nên không hẹn mà cùng quyết định buổi chiều nay không ra khỏi viện để phu thê trang chủ còn an tâm ôn chuyện với Thẩm Hoài An mà không cần sợ chiêu đãi không chu toàn.Chờ sau khi người sơn trang đi hết rồi thì Ngu Sở mới ngồi ở đình viện lẳng lặng chuẩn bị uống ly trà, vừa ngẩng đầu lên thì bên người mình và đối diện đã bị năm để tử chiếm đầy.Ngu Sở phát hiện rằng ở trong môn phái còn không có gì nhưng vừa ra khỏi cửa thì các đồ đệ này của nàng thích tụ lại gần nàng giống như những chú gà con vậy.Nàng ở trong phòng đọc sách, chỉ cần không có thái độ kiên quyết phản đối thì chỉ cần một lúc trong phòng đã chen đầy các đệ tử, bọn họ thà rằng yên tĩnh chơi bài cũng muốn lại gần nàng.Nàng ở trong sân uống trà thì bọn họ cũng sẽ chen chúc vào đây vây cùng một chỗ giống như không lại đây là không thể nghỉ ngơi chơi đùa được vậy.Đôi môi mỏng của Ngu Sở khẽ mở, muốn nói lại thôi thì nhìn thấy Lý Thanh Thành tha thiết nói, “Sư tôn, con gọt trái cây cho người nhé.”Cốc Thu Vũ ở bên cạnh cũng quan tâm hỏi, “Sư tôn, tâm tình của người có khá hơn chút nào không ạ?”Ngu Sở hơi hơi gật đầu.“Đã khá hơn nhiều.”“Vậy là được ạ.” Cốc Thu Vũ duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của nàng rồi cười ngọt ngào nói, “Sư tôn vui vẻ là chúng con liền vui vẻ.”Câu nói muốn đuổi người của Ngu Sở không bật ra thành lời được.Nàng hơi đau đầu, cũng chỉ có thể thở dài không tiếng động tùy ý các đồ đệ ngồi xung quanh nàng.Ngu Sở uống trà thì bọn họ ở bên cạnh ăn điểm tâm và mứt quả, nói chuyện phiếm trời nam đất bắc, chơi bài.

Chỉ cần có thể ở bên Ngu Sở thì bọn họ làm cái gi cũng vui vẻ.Vốn là nàng không thích náo nhiệt và chen chúc nhưng không biết từ bao giờ ở trong lòng đã dần dần quen.Những hài tử này bất luận là phẩm hạnh hay thiên phú tu tiên đều rất ưu tú, nhưng có vẻ hơi quá dính nàng, lại hơi ỷ lại vào nàng.Nhưng cuộc sống của bọn họ đều trải qua quá nhấp nhô, gần như tất cả đồ đệ đều ăn rất nhiều đau khổ từ thời ấu niên đến thanh thiếu niên, hiện giờ mới trải qua cuộc sống bình thường chưa được mấy năm.Vốn dĩ bọn họ đều trưởng thành độc lập, bộ dáng hiện giờ đều dùng cuộc sống ở môn phái đền bù nỗi đau xót thời niên thiếu, vậy nên Ngu Sở liền để bọn họ ỷ lại.Tương lai bọn họ cũng phải đi con đường tu tiên hàng trăm hàng ngàn năm, có lẽ chờ đến sau khi trở thành người có quyền, còn sẽ có đồ đệ của chính mình.Ngu Sở cũng không để ý vài chục năm đầu cưng chiều những người trẻ tuổi có thiên phú dị bẩm này nhiều thêm, để cho bọn họ làm hài tử thêm mấy năm nữa.Bên kia.Sau khi đi cùng theo phu thê trang chủ vào viện sắp xếp chỗ ở cho những người khác trong môn phái, Thẩm Hoài An lại trở lại cùng với phụ mẫu.Trên đường đi, phu thê trang chủ vẫn luôn nén nhịn lấy tình cảm của mình cho đến sau khi vào trong phòng đóng cửa lại, Thẩm phu nhân mới không nhịn được cúi đầu khóc nức nở, Thẩm Hồng vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hoài An, đánh giá nhi tử của mình từ trên xuống dưới rồi sau đó ôm chặt hắn.“Con trưởng thành thật rồi.” Thẩm Hồng cảm khái, “Cha ôm con đã không ôm hết được nữa rồi.”Thẩm Hoài An có vẻ bối rối.Hắn chỉ có thể thấp giọng gọi, “Cha, nương……”“Hoài An của nương.” Thẩm phu nhân khóc thút thít, “Con không thể nào biết được mấy năm nay nương nghĩ nhiều về con đến mức nào, vẫn luôn muốn giữ con tại bên người……”“Được rồi.” Thẩm Hồng thấp giọng nói, “Hiện giờ An Nhi tu tiên rất khá, chớ có lại nói những lời này nữa.”“Đúng vậy nương.
Sư phụ và các sư huynh đệ đều đối xử với con rất tốt, con cũng đã thấy đủ.” Thẩm Hoài An an ủi, “Mấy năm nay con đều sống rất khá.”“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm phu nhân xoa xoa nước mắt, bà thở dài, “Cứ nghĩ tới chuyện năm đó là nương cảm thấy rất xin lỗi con.”Nghe được câu này, Thẩm Hoài An có vẻ mờ mịt.“Năm đó lúc tổ chức bữa tiệc một tuổi cho Thiên Dật, không nghĩ tới vừa đúng lúc con cũng trở về thăm chúng ta…… Nương là cảm thấy khi đó con thấy thiệt thòi cho nên trong cùng ngày con và Ngôn Khanh đã đi rồi, cũng chưa dừng lại.” Thẩm Hồng thở dài, “Hoài An à, cha nương vẫn cảm thấy xin lỗi con.”Thẩm Hoài An nhìn về phía phu thê trang chủ, hắn hơi giật mình, ngay sau đó cười bất đắc dĩ.“Cha, nương.
Hai người không làm điều gì để phải xin lỗi con đâu ạ, là con bất hiếu, thân tình duyên thiển với cha nương.” Hắn chậm rãi nói, “Năm đó con cũng không tức giận gì, chỉ là thấy có quá nhiều người ngoài trong sơn trang, sợ bọn họ biết chuyện con tu tiên cho nên mới sớm rời đi.
Cũng không phải là vì tiểu đệ.”Phu nhân trang chủ không nhịn được nắm tay hắn nhẹ giọng nói, “An Nhi, con nói là thật sao, thật sự con không giận nương?”Thẩm Hoài An gật đầu nhẹ nhàng.“Con rất thích tiểu đệ.” Hắn cười nói, “Con cũng hy vọng mọi người đều tốt.”______________________________________Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:Mấy hôm nay mình không có thời gian và tâm trạng để edit được.

Nhà mình có tang sự, là bà nội mình mất, 1/3 cuộc đời của mình lần đầu tiên gặp phải chuyện chia ly như vậy.Hồi xưa bà mình hay làm mứt quả, bà làm ngon lắm ý, mình cũng hay lén ăn vụng, đúng là ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn nhỉ.Bà cũng hay làm kem dừa, mình thèm lắm nhưng không dám ăn nhiều vì đó là bà làm ở bên nhà bác cả chứ hồi đó nhà mình làm gì có tủ lạnh đâu, nhìn các bạn mang chai nước đá đi học là mình thèm lắm.Bà cũng hay lấy ông Hải cầm cuốc ra để dọa mỗi khi mình đòi ăn quà vặt ở sạp hàng bán bên vỉa hè của bà.
Mình vẫn nhớ như in mình sợ tới mức chui tọt xuống gầm sạp hàng trốn.
Sau này lớn lên mới biết ông Hải đó hiền lắm nhưng vì nhìn mặt dữ nên hay bị các bà các mẹ lấy ra dọa, ông cũng phối hợp theo, lúc mình biết chuyện đó thì ông cũng đã mất từ rất lâu.……Chuyện chia ly ai cũng sẽ trải qua, chỉ là mình cần có thời gian ổn định lại.Từ giờ lịch đăng truyện sẽ trở lại như trước nha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.