Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 119: Chương 119





Vốn dĩ những sư phụ của các môn phái khác còn ôm hy vọng với Lý Thanh Thành rằng --- Ngu Sở không có khả năng mỗi lần thu đồ đệ đều làm nàng trùng hợp gặp được thiên tài như vậy đúng không?Bọn họ nhìn Lý Thanh Thành, cảm thấy bản tính tính cách của hắn dường như không kịp cao không thể với giống như các sư huynh, có vẻ như tương đối bình thường hơn một chút.Lý Thanh Thành là kiểu người trẻ tuổi mới nhìn qua sẽ không tạo cảm giác uy hiếp người khác cho nên mới làm các chưởng môn khác sinh ra hy vọng không nên xuất hiện.Nếu lúc này đây Lý Thanh Thành biểu hiện một cách bình thường thì sẽ gạt bỏ được hình tượng cường đại và thần bí mà Tinh Thần Cung đã tạo dựng nên trong Tu Tiên giới.Kết quả --- Thật đúng là phong cách quen thuộc của Tinh Thần Cung, Lý Thanh Thành lại giống như các sư huynh sư tỷ của hắn là chỉ dùng một chiêu chế địch!Đông đảo chưởng môn trưởng lão thấy phải cảnh này quả thực khí huyết trào dâng, trước mắt một màu đen nhánh.Thật không hiểu là nên ghen ghét Ngu Sở có thể có cơ duyên như vậy khi đệ tử dưới tay có thiên phú dị bẩm hay là nên bực tức đồ đệ nhà mình không biết cố gắng.Dựa theo tình hình tới xem thì chỉ sợ tiên môn đại bỉ lần này bọn họ lại muốn chạy theo Tinh Thần Cung mất.Sau khi ngày đầu tiên chấm dứt, bất luận bốn đồ đệ môn hạ của mình có thăng cấp hay bị đào thải thì biểu cảm của chư vị chưởng môn trưởng lão đều không quá đẹp.“Ngu Sở này thật quái dị, rốt cuộc nàng có địa vị gì? Sao nàng ta lại có thể thu được nhiều hạt giống tốt như vậy?”Các chưởng môn cùng trưởng lão các môn phái ghé vào với nhau, tâm tình đều không mấy tốt đẹp.“Trước đây các anh tài xuất hiện lớp lớp từ các đại môn phái cũng không thể lũng đoạn cục diện như Tinh Thần Cung hiện giờ đang làm được.” Một trưởng lão khác nói một cách lạnh lùng, “Chẳng lẽ Ngu Sở muốn mỗi cách sáu năm mười hai năm lại đẩy ra một tân đệ tử tới tham dự, mỗi lần có thể lấy được đệ nhất sao?”“Đó đương nhiên là không có khả năng, chỉ là……”Dù bọn họ có thừa nhận hay không thừa nhận thì Tinh Thần Cung đã trở thành một tai họa ngầm không biết từ bao giờ.Hơn nữa là một tai họa ngầm không cách nào giải quyết.Rốt cuộc chưởng môn Võ Hoành Vĩ đã đến Đại Thừa kỳ của Tu Thiên Phái là bằng hữu tốt với Ngu Sở nên những người khác không dám có ý niệm dư thừa gì.Những sư phụ ở đây cái nào không phải có đạo hạnh trăm năm, vừa thấy Lý Thanh Thành ra một chiêu kia là đại khái nhận rõ được trình độ của hắn như thế nào.Chính đồ đệ của bọn họ có mấy cân mấy lượng trong lòng bọn họ không rõ ràng lắm sao?Tuy rằng sau ngày đầu tiên nhìn thấy Lý Thanh Thành triển lộ là bọn họ cũng đoán trước được sự phát triển ở đằng sau.Nhưng trong cuộc luận bàn ngày hôm sau, Lý Thanh Thành lại không cố sức chút nào dành được thắng lợi.Phong cách của Tinh Thần Cung trước sau như một, bất luận đệ tử Tinh Thần Cung ở dưới đài như thế nào nhưng đến khi vừa lên đài thì bọn họ luôn dùng phương thức ngắn gọn nhất dành chiến thắng, không chút lưu lại tình cảm nào cho đối thủ.Mắt thấy dáng vẻ biếng nhác lại bách chiến bách thắng của Lý Thanh Thành thì mấy chưởng môn không quen nhìn Tinh Thần Cung đều đau thắt cơ tim.Lại xem Ngu Sở vô cùng bình tĩnh ngồi ở một bên, thật không vừa mắt nổi ở chỗ nào.Hiện giờ trong mười đại môn phái đứng đầu thì có một nửa môn phái xem như ‘hòa hợp trở lại’ với Ngu Sở, rất nhiều chưởng môn vốn không thèm để ý Ngu Sở thì hiện tại đều rất khách khí chủ động nói chuyện với nàng.Còn dư lại mấy sư phụ vẫn khó có thể nuốt xuống buồn bực trong lòng, không chỉ không muốn đáp lời cùng Ngu Sở mà còn khịt mũi coi thường những người ra vẻ tốt đẹp kia.Giữa trưa ngày hôm sau, trưởng lão Xuyên Vân Môn xem xong Lý Thanh Thành treo đồ đệ nhà mình lên đánh lúc sáng vừa nhìn thấy bên người Ngu Sở có người vây quanh thì ông ta hừ lạnh một tiếng.“Lấy lòng với một tiểu bối mà cũng không thấy mất mặt!”Mấy người phụ trách này rời đi cùng nhau, ném Tinh Thần Cung làm phiền lòng ra phía sau.Vừa đi đường bọn họ vừa nói chuyện phiếm.“Nói không sai.
Còn không phải là nàng ta có mấy đệ tử giỏi thôi sao, đến nỗi vội vàng trèo lên như thế hả?” Một chưởng môn khác cũng lạnh lùng nói, “Nếu có đại hội luận bàn giữa các sư phụ thì xem ta trừng trị hoàng mao nha đầu kia như thế nào.”“Nhưng lại nói tiếp, các ngươi có cảm thấy nữ đồ đệ Ngu Sở mới thu kia có chút vấn đề hay không?” Một vị khác bên cạnh là Vương trưởng lão nhíu mày hỏi, “Rõ ràng trên người cô nương kia tràn ngập yêu khí đúng không?”“Ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Võ Hoành Vĩ cũng chưa nói cái gì…… Có thể là do chúng ta hiểu lầm hay không?”“Ngươi còn tưởng chờ đến lúc Võ Hoành Vĩ nói chuyện? Vương huynh, ngươi còn không nhìn ra sao, sau chuyện ở Đế Thành thì Võ Hoành Vĩ và Ngu Sở đã kết thành đồng minh, làm sao ông ta có thể nói Ngu Sở không phải đây?”“Vậy chẳng lẽ chúng ta liền trơ mắt nhìn Ngu Sở thu yêu tu mà cái gì cũng không làm sao?” Vương trưởng lão nhíu mày, “Để nàng mở đầu thì về sau vùng đất trong sạch Tu Tiên giới của chúng ra chẳng phải sẽ bị đám gia hỏa xuất thân súc sinh kia trộn lẫn vào?”“Ngươi nói đúng.

Nhưng đối với việc này thái độ của Võ Hoành Vĩ thật mờ ám, chúng ta nên xử lý thế nào đây?”Các chưởng môn trưởng lão bốn môn phái là Thanh Sương Phái, Xích Long Cung, Sâm La Phong và Lôi Đình Môn đều ghé vào với nhau lén bí mật bàn bạc một phen.Bên này, mọi người Tinh Thần Cung trở lại nơi nghỉ tạm trong lúc tham gia đại hội.“Hôm nay nghênh chiến Xuyên Vân Môn và Sâm La Phong sao đệ cảm giác đồ đệ hai môn phái này yếu như vậy nhỉ?” Lý Thanh Thành gãi đầu, “Hoàn toàn không có thực lực như trong tưởng tượng về đại môn phái của đệ.”“Vậy phải nhìn xem từ trước đến giờ là ai cùng sư đệ luận bàn.”Thẩm Hoài An dùng ngón tay bắn lên trán Lý Thanh Thành, hắn nhàn nhạt nói.
“Hàng năm sư đệ tu luyện với chúng ta, tuy rằng hơi khổ nhưng ra bên ngoài thì tự nhiên là cảm thấy những người khác không có gì để khen rồi.”Lý Thanh Thành nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, các sư huynh không dùng hết sức cũng lợi hại hơn người ngoài, ôi…… Mấy năm qua đệ thật không dễ dàng.
Hiện giờ cũng hẳn là nên uy phong.”“Nói sư đệ thoải mái đi mà sư đệ còn thở phì phò.”Nhìn bộ dáng của Lý Thanh Thành, mọi người đều nở nụ cười.Lý Thanh Thành là người rất đáng yêu, có những lời nói người khác nói ra liền cảm thấy vô cùng nhàm chán hoặc không thích hợp nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại có thể làm mọi người hiểu ý cười lên, sẽ không có chút phản cảm nào.Mọi người cười xong, Lý Thanh Thành nhìn về phía Ngu Sở đang ngồi một bên liền đi tới ngồi xổm bên người nàng, hắn ngẩng đầu lắm miệng nói, “Sư tôn, con có cho người dài mặt hay không ạ?”Đây là đòi được khích lệ đây.Tuy các đồ đệ khác cũng sẽ đòi cổ vũ nhưng Lý Thanh Thành luôn là người biểu đạt tâm tình và suy nghĩ của mình một cách trực tiếp nhất.Ngu Sở buông tay, nàng duỗi tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ l3n đỉnh đầu của Lý Thanh Thành.“Biểu hiện của con đúng là rất tốt, vừa nhìn là biết mấy năm nay đã khổ công tu luyện.” Ngu Sở khích lệ, “So với các sư huynh, con đều không thua kém chút nào.”Lúc này Lý Thanh Thành mới lặng lẽ cười lên rồi đứng lên khoe khoang với những người khác, “Sư tôn nói đệ không thua kém các sư huynh một chút nào đấy.”“Đúng là sư đệ đã làm rất tốt.” Lục Ngôn Khanh khoan dung nói, “Chờ khi nào trở về môn phái thì để sư đệ nghỉ ngơi hơn một ngày.”Ở phương diện tu luyện này của sư đệ sư muội thì Ngu Sở không quản quá nhiều bởi vì có Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm.Lục Ngôn Khanh nói để hắn nghỉ ngơi hơn một ngày vậy là nói thật làm thật.

Tức khắc đôi mắt của Lý Thanh Thành sáng lên.“Vậy nghỉ ngơi ba ngày đi, đệ muốn đánh mạt chược một ngày! Còn muốn đi tới suối nhỏ tắm ngâm mình một buổi trưa, lại cầm chén trà ấm đi Vân Thành nghe bình thư……” Lý Thanh Thành mỹ mãn ảo tưởng.“Sư đệ nhìn xem chút tiền đồ này của đệ đi.” Thẩm Hoài An ghét bỏ.“Sư huynh, vậy chờ sau khi trở về sư huynh đối tốt với đệ một chút nhé.” Thẩm Hoài An không lên tiếng còn tốt, hắn vừa mới nói ra là Lý Thanh Thành lập tức thò lại gần ra vẻ rất đáng thương, “Sư huynh mời khách được không, đệ nghèo quá đi mất.”“Được được được, sư đệ cách huynh xa một chút đi.” Thẩm Hoài An không thể không dùng sức đẩy Lý Thanh Thành ra.Nói đến cũng buồn cười, ba sư huynh này của Lý Thanh Thành có Thẩm Hoài An là thẳng nam nhất, ghét nhất Lý Thanh Thành xán lại gần hắn.Nhưng Thẩm Hoài An càng như vậy thì Lý Thanh Thành càng thích xán lại gần, hắn thích xem bộ dáng bất đắc dĩ và ghét bỏ nhưng không có biện pháp của Thẩm Hoài An.Các sư huynh đệ nói nói cười cười, Cốc Thu Vũ dựa vào bên cửa sổ không nhịn được xen vào, “Mọi người có thể khắc chế bản thân chút được không, ngày mai mới là trận thắng bại cuối cùng đấy!”Nếu để các môn phái khác biết Tinh Thần Cung đã bắt đầu lén thương lượng chúc mừng như thế nào sau khi thắng lợi thì có lẽ đều muốn đi lên đánh bọn họ mất.“Tiểu Thanh.” Nhìn các đồ đệ đùa giỡn được một lúc thì Ngu Sở mới mở miệng, “Ty thí buổi chiều hôm nay và tỷ thí cuối cùng ngày mai đều phải giữ nguyên cách làm trước.”“Cách làm?” Lý Thanh Thành đứng thẳng người nhìn Ngu Sở vẻ nghi hoặc, “Người nói là phương thức giải quuyết sạch sẽ lưu loát của con sao?”Ngu Sở hơi gật đầu.“Tiếp tục giữ nguyên phương thức như vậy, không cần khách khí với bọn họ.” Nàng nhàn nhạt giải thích, “Ta muốn Tinh Thần Cung trở thành một mảng u ám trên đỉnh đầu của Tu Tiên giới, để cho bọn họ nhớ kỹ sự đáng sợ của Tinh Thần Cung.”Mũi nhọn của Tinh Thần Cung đã là thế không thể đỡ, nếu không thể hòa hợp với tập thể đã là việc không có cách nào thay đổi thì làm những người khác nhớ kỹ sự cường đại của Tinh Thần Cung đi.Chỉ có làm cho bọn họ hiểu rõ được Tinh Thần Cung rất mạnh, mỗi đồ đệ của Tinh Thần Cung rất mạnh mới chân chính có được an toàn.Bất kỳ ai muốn động đến Tinh Thần Cung đều phải ngẫm lại thực lực nháy mắt hạ gục được triển lộ trong đại hội của các đồ đệ Tinh Thần Cung, ước lượng thực lực của chính mình có đủ hay không.Nghe được Ngu Sở nói thế, biểu cảm của các đồ đệ nghiêm túc lên.“Sư tôn, con đã biết ạ.” Lý Thanh Thành trầm giọng.Vòng bán kết buổi chiều, Lý Thanh Thành cũng phát huy đến đặc biệt ưu tú.Mấy năm nay, chưởng pháp của hắn lợi hại, hơn nữa hắn sở hữu sức mạnh dự đoán có thể nhìn thấu đường đi nước bước của đối phương, đánh đến mức đối phương không hề có sức phản kháng, nhiều nhất ba chiêu đã phân định thắng bại.Tiên môn đại hội không phải là tiên tông đại bỉ, trên khán đài đều là đệ tử các môn phái khác, không người nào dám hoan hô.Nhìn thấy người mới không có địch thủ Lý Thanh Thành của Tinh Thần Cung nghiền áp đánh bại các đại môn phái, những người xem đều an tĩnh.“Tinh Thần Cung, Lý Thanh Thành thắng.”Một buổi trưa, Lý Thanh Thành đánh thắng hai trận nên thành công thăng cấp rảo bước tiến vào cuộc thi cuối cùng với đệ tử của Lôi Đình Môn, chỉ đợi cuộc tỷ thí cuối cùng vào ngày mai.Ngày này có không ít chưởng môn và trưởng lão các môn phái nhìn thấy đồ đệ của mình bị đào thải đều muốn rời đi, vẫn được chưởng môn Lôi Đình Môn ngăn lại.Chưởng môn Lôi Đình Môn nói khách khí một phen, đều là người quen nhiều năm như vậy nên cũng cho mặt mũi nhìn trận chung kết ngày mai.Người sáng suốt có thể nhìn ra được cả một đường thăng cấp của đệ tử Lôi Đình Môn và Lý Thanh Thành; Lý Thanh Thành nhẹ nhàng tiến tới, mà đệ tử Lôi Đình Môn khổ đấu cả một đường và thêm vận khí mới dành được thắng lợi, căn bản không phải một cấp bậc với Lý Thanh Thành.Chưởng môn người ta đã mở lời giữ lại, các chưởng môn trưởng lão vốn dĩ phải đi cũng muốn để cho nhau chút mặt mũi nên ở lại một đêm với các đồ đệ.Buổi sáng ngày hôm sau, trận tỷ thí cuối cùng chính thức bắt đầu.Trên khán đài dành cho sư phụ, gần như tất cả sư phụ đều tới, môn hạ của bọn họ bị đào thải nên các đồ đệ cũng ngồi ở khán đài.Hom nay và ngày đầu tiên là thời điểm mọi người cùng nhau tới, có vô số bóng người bao vây lấy đấu pháp đài, cảm giác như bị sóng nhiệt lôi cuốn lấy.Lý Thanh Thành đi lên đài giống như đang đi dạo quanh thì nhìn thấy biểu cảm hung ác của đệ tử Lôi Đình Môn đang ở đối diện, trên thực tế đồng tử của hắn không yên, thân thể căng chặt, đó là tư thái cực kỳ khẩn trương.Cứ việc trong lòng Lý Thanh Thành nghĩ trận tỷ thí cuối cùng của mình cần phải cao ngạo lạnh lùng một ít nhưng nhìn thấy bộ dáng của huynh đệ này hắn vẫn không nhịn được nói móc, “Huynh đệ, tố chất tâm lý này của các hạ không được rồi.
Còn chưa bắt đầu đánh mà, các hạ run cái gì vậy?”Tật nói nhiều của Lý Thanh Thành là trời sinh nhưng vẻ mặt của đệ tử Lôi Đình Môn có vẻ không đúng, đối phương cho rằng Lý Thanh Thành đang trào phúng hắn.Tỷ thí chính thức bắt đầu, khi nhìn thấy đệ tử Lôi Đình Môn triển lãm ra vũ khí thì Lý Thanh Thành cảm thấy không đúng.Bao gồm cả gia hỏa này ở bên trong, đệ tử đại môn phái tới tham gia đại hội đều sẽ cầm pháp bảo ra hình ra dạng một chút, không khác gì đang triển lãm thực lực môn phái của mình vậy.Mà đệ tử này trước khi tỷ thí rõ ràng có cầm pháp bảo cao cấp của Lôi Đình Môn, vậy mà trận chung kết hiện giờ lại đổi thành pháp bảo bình thường.Điều này cũng quá kỳ quái.Thật giống như…… Biết chính mình sẽ thua cho nên sợ làm hỏng pháp bảo mới cố ý thay đổi một cái khác?Nếu Lôi Đình Môn thật sự nghĩ như vậy thì cũng quá không chơi nổi.Từ lúc đối phương lấy ra pháp bảo cho đến lúc Lý Thanh Thành phân tích cũng chỉ trong nháy mắt.Trong hiện thực, ý nghĩ này của hắn cùng hiện lên với chưởng pháp của hắn.Pháp bảo của đệ tử Lôi Đình Môn còn chưa gần người thì đã bị chưởng phong của Lý Thanh Thành đánh tan.Thậm chí Lý Thanh Thành còn chưa sử dụng thuật pháp thuộc tính lôi của mình, cũng không triển lãm chiêu thức phức tạp hơn, thế mà lại chiến thắng đối phương một cách vô cùng đơn giản như vậy.Thực ra đối phương đã là đồ đệ có tư chất cao mà Lôi Đình Môn thu được trong mấy năm nay, nề hà là ở trước mặt Tinh Thần Cung cũng chỉ giống như giấy mà thôi.Lý Thanh Thành thu lại tư thế, hắn nghiêng đầu nhìn về phía người đảm nhiệm trọng tài ở bên sân.Đối phương cũng sửng sốt nửa ngày mới tỉnh táo lại rồi giương giọng, “Tiên môn đại hội, người thắng lợi là Tinh Thần Cung Lý ---“Chậm đã!”Đúng lúc này có một giọng nói thét lên ngăn lại lời tuyên bố người thắng cuối cùng.Mọi người đều ngẩng đầu liền nhìn thấy bốn chưởng môn và trưởng lão của Thanh Sương Phái, Xích Long Cung, Sâm La Phong bay lên từ khán đài dành cho sư phụ tới trên đấu pháp đài.Bọn họ chắp tay sau lưng dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía Lý Thanh Thành.Trên khán đài phía sau Lý Thanh Thành, năm sư huynh đệ sư tỷ muội còn lại của Tinh Thần Cung lập tức đứng lên.“Chậm đã, ta có dị nghị.” Chưởng môn Đoạn Hồng Cầm của Thanh Sương Phái lạnh lùng mở miệng.“Đoạn chưởng môn, ngài có dị nghị với kết quả tỷ thí sao?” Người tu tiên duy trì đại hội tỷ thí nghi hoặc hỏi.“Chúng ta đều có dị nghị với điều này.” Trưởng lão của Sâm La Phong lạnh lẽo thâm độc nói, “Lão phu cảm thấy Tinh Thần Cung căn bản không có tư cách tới dự thi.”Hắn vừa nói ra thì các đồ đệ đang bàng quan bắt đầu ong ong nói nhỏ như cái nồi bị nổ tung vậy.“Vương trưởng lão, lời này của ngươi là có ý gì?” Trên ghế dành cho sư phụ, Võ Hoành Vĩ trầm giọng.“Võ chưởng môn, ngài làm lụng vất vả nhiều năm vì Tu Tiên giới nên chúng ta đều kính ngài nhưng xin ngài không cần bao che yêu nữ Ngu Sở của Tinh Thần Cung kia!” Đoạn Hồng Cầm dứt lời rồi nhìn Ngu Sở, bà ta nâng cao giọng, “Ngu Sở, ngươi có dám tới đây đối chất với chúng ta hay không?”“Ngươi kêu ai đấy, ngươi ---”Thẩm Hoài An rút kiếm chuẩn bị tiến lên thì bị Cốc Thu Vũ nắm chặt lấy cánh tay giữ lại.Bên này, trên khán đài dành cho sư phụ, Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ nhìn nhau, Ngu Sở đứng dậy, bóng dáng của nàng nhẹ nhàng đứng trước mặt Lý Thanh Thành.“Sư tôn……” Lý Thanh Thành cũng không biết đã xảy ra cái gì, nhìn thấy Ngu Sở lại đây hắn lập tức nhỏ giọng hô lên.Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, bỗng nhiên bị mấy trưởng giả địa vị cao giằng co làm Lý Thanh Thành hơi khẩn trương không có cách nào ứng đối.Ngu Sở cho hắn một ánh mắt bình tĩnh rồi sau đó quay đầu nhìn về phía bốn kẻ đang hùng hổ dọa người.“Bất luận các ngươi phải đối mặt với chuyện gì nhưng lại chọn khi đồ đệ của ta sắp thắng lợi làm nhiễu loạn đại hội.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Không phải là cảm thấy đồ đệ của chính mình thua quá thảm không chơi nổi chứ?”“Ngươi!” Lập tức sắc mặt của trưởng lão Lôi Đình Môn vừa thua tối sầm lại.“Ngu Sở, có một số lời muốn nói rõ với ngươi, chúng ta không phải không thể thua mà là không thể chịu đựng được Tinh Thần Cung tà môn ma đạo của ngươi làm nhiễu loạn trật tự Tu Tiên giới đến bực này lại dành được thắng lợi!” Vương trưởng lão của Xích Long Cung lạnh lùng nói, “Chúng ta hoàn toàn không thừa nhật thứ tự của Tinh Thần Cung!”“Như thế nào?” Ngu Sở cười lạnh, “Các ngươi nói tà môn ma đạo chính là tà môn ma đạo, các ngươi không thừa nhận chính là không thừa nhận? Vương trưởng lão, ngươi quá tự cho mình rất cao rồi, cẩn thận tự mình chuốc lấy cực khổ đấy.”“Ngu Sở, ta biết miệng lưỡi của ngươi sắc bén, vậy ta tạm thời hỏi ngươi, ngươi có dám trả lời lục đồ đệ kia của ngươi là người phương nào không?” Đoạn Hồng Cầm hùng hổ dọa người.“Ta đây cũng muốn hỏi các ngươi, nói linh tinh nhiều như vậy thì các ngươi có dám trả lời đồ đệ của ta có phải đánh đệ tử của các ngươi đến mức không hề có sức phản kháng không?” Ngu Sở hỏi ngược lại.Nhìn thấy bốn người này nhất thời nghẹn lời, nàng cười lạnh, “Các vị đều xuất thân từ danh môn chính phái, sẽ không không có nổi khí tiết để trả lời vấn đề này đúng chứ?”Khi bốn người tới tìm phiền toái đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng không nghĩ tới miệng của Ngu Sở còn lợi hại hơn nhiều so với khi mới nhìn qua.Ai biết ngày thường bộ dáng nàng vân đạm phong khinh cao ngạo lạnh lùng như thế đến khi hung ác lên lại thành việc nhân đức không nhường ai?“Đúng, đúng thì như thế nào?” Trong đó có một người lạnh lùng nói, “Chúng ta thừa nhận trình độ của đồ đệ ngươi, ngươi cũng chớ nói sang chuyện khác.”“Chúng ta đây liền lấy một vấn đề đổi một vấn đề đi.” Ngu Sở nói, “Các ngươi có tâm phục khẩu phục đồ đệ Lý Thanh Thành của ta đoạt được thắng lợi lần tiên môn đại hội này không?”Bốn người chăm chú liếc mắt nhìn lẫn nhau.Trong lòng bọn họ đã có đối sách, chỉ cần kéo Ngu Sở và Tinh Thần Cung xuống ngựa, làm cả Tu Tiên giới đều bài xích Tinh Thần Cung thì hiện giờ Tinh Thần Cung có lấy được thứ tự cũng không có việc gì.
Cho nên dù đáp ứng cũng không có vấn đề.“Chúng ta thừa nhận về điểm này, đồ đệ của ngươi đúng thật là lợi hại.” Trưởng lão của Sâm La Phong nói, “Ngu Sở, ngươi nên trả lời vấn đề của chúng ta.”Ngu Sở giằng co đến nay bất quá là muốn xả giận cho Lý Thanh Thành.Hắn lấy được trái ngọt thắng lợi há có thể bị mấy lão này nói mấy câu là chặt đứt?Nghe được bọn họ thừa nhận như vậy Ngu Sở mới hơi hơi nhướn mày.“Được, các ngươi nói đi.”“Ngu Sở, ta hỏi ngươi --- Tiểu nha đầu lục đồ đệ kia của ngươi có phải là yêu tu hay không?” Đoạn Hồng cầm nhấn mạnh từng câu từng chữ.Tu Tiên giới chính thống xem thường yêu tu.
Thậm chí có không ít người đều cảm thấy yêu tu cùng lắm chính là một số linh thú có vận khí tốt, ngày thường chỉ là súc sinh thành tinh bị bọn họ giết chết trong các bí cảnh mà thôi.Yêu tu khó hơn nhân tu nhiều, cũng rất tị thế, lấy này cầu được an bình.Hơn nữa Tu Tiên giới cũng rất kiêng kỵ thân phận này.
Yêu tu học những thứ của người tu tiên vậy chẳng phải là muốn lật trời?Bốn chưởng môn đó hiểu rõ và xác định những người khác trong Tu Tiên giới sẽ không chịu đựng được Tinh Thần Cung dạy dỗ yêu tu nên mới có thể chắc chắn mà xuất hiện sự giằng co này.Nếu Ngu Sở thừa nhận nàng là sư phụ của yêu tu thì đó là thừa nhận chính mình không chính thống, thừa nhận chính mình và các đồ đệ đều là tu sĩ tu luyện tà môn ma đạo ra tới, bất luận Tinh Thần Cung cường đại cỡ nào cũng sẽ bị coi là dị loại.Bốn người đã nghĩ tốt muốn giết người tru tâm như thế nào, vấn đề duy nhất chính là có khả năng Ngu Sở sẽ che giấu sự thật, cự tuyệt không thừa nhận.
Vì thế hôm qua bọn họ tìm riêng một pháp bảo có thể phán đoán ra yêu tu, chờ Ngu Sở phủ định lại lôi ra vả mặt.Nghe được Đoạn Hồng Cầm chất vấn, lúc này không chỉ có các đồ đệ ở khán đài sôi nổi nghị luận mà ngay cả các chưởng môn trưởng lão môn khái khác cũng đứng ngồi không yên.Bọn họ đều đang chờ đợi Ngu Sở trả lời.Khán đài phía sau Ngu Sở và Lý Thanh Thành, Hà Sơ Lạc đã nhận ra hơi thở quen thuộc ngoài khán đài cách khoảng 20m.Đó là lúc nàng ở Tây Vực bị Harik khống chế, mỗi một lần khi cha con họ đối mặt với nàng đã vô ý thức phát ra sự phiền chán và ác ý.Là xuất phát từ thân phận yêu của nàng.Trên khán đài và nơi dành cho sư phụ, có vô số đôi mắt người như có như không ngó lại đây, nó giống như một thanh đao, dùng ánh mắt quét mạnh vào huyết nhục của Hà Sơ Lạc.Sự chán ghét và ác ý từ bốn phương tám hướng vọt tới, Hà Sơ Lạc không khỏi cúi đầu thu nhỏ thân hình của mình lại theo bản năng, lấy điều này trốn tránh cảm giác căm thù làm người không thở nổi kia.Đúng lúc này, Cốc Thu Vũ vươn tay ôm chặt lấy bả vai của nàng.“Hà Sơ Lạc, đứng thẳng lên.” Cốc Thu Vũ nhìn chăm chú trên đấu pháp đài, nàng dùng hàm răng gằn từng chữ một, “Sư muội không làm sai bất kỳ chuyện gì, không được trốn!”Đây là lần đầu tiên Cốc Thu Vũ gọi tên họ đầy đủ của Hà Sơ Lạc.Giữa lúc bừng tỉnh, Hà Sơ Lạc cảm thấy sau lưng mình có những bàn tay của người khác đặt lên.Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực.

Bọn họ nâng tay lên ôm lấy nhau ở sau người, tạo thành cái võng dường như không bao giờ đứt gãy chặt chẽ bảo vệ Hà Sơ Lạc đang ở giữa.Tiểu Hồ hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng hình màu trắng kia của Ngu Sở.Tất cả chẳng qua chỉ phát sinh trong mấy hơi thở.Ngu Sở nhìn chăm chú vào bốn người đang mang ý xấu trong lòng, nàng chậm rãi mở miệng.“Không sai.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Lục đồ đệ của ta đúng là có huyết mạch của yêu tu.”Nhóm người Đoạn Hồng Cầm không nghĩ tới Ngu Sở lại thừa nhận một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, chưởng môn và các đồ đệ của các đại môn phái đang vây xem cũng khiếp sợ không thôi.Nếu theo đúng như lời nói này thì địa vị và hình tượng của Tinh Thần Cung sẽ nghiêng trời lệch đất.Sau đó bọn họ đều nghe được giọng nói lạnh lùng thờ ơ của nàng.“Đồ đệ của ta là yêu tu thì các ngươi có thể làm thế nào?” Nàng hỏi.Bốn người không nghĩ tới Ngu Sở dễ dàng thừa nhận, hơn nữa thái đồ còn cứng rắn như thế.“Trước mặt ngươi có hai con đường.” Vương chưởng môn nói, “Một, lập tức đuổi yêu nghiệt kia đi v à xin lỗi tất cả chưởng môn thì chúng ta sẽ tha môn phái của ngươi một mạng.
Con đường thứ hai sao…… Nếu ngươi không đành lòng ra tay thì chỉ có thể để chúng ta giải quyết súc sinh kia mà thôi!”Chờ Vương chưởng môn nói xong, Đoạn Hồng Cầm lạnh lẽo thâm độc lên tiếng, “Ngu Sở, ngươi hãy chọn đi.
Con đường thứ nhất hay con đường thứ hai?”“Không ai có thể đụng vào đồ đệ của ta.” Ngu Sở nói.“Ngu Sở, ngươi không nghe rõ sao?” Trưởng lão Lôi Đình Môn trầm giọng, “Tu Tiên giới không thu yêu nghiệt! Đây là quy củ của Tu Tiên giới!”“Ta nghe rõ.” Ngu Sở nhìn về phía bọn họ, nàng lạnh lùng nở nụ cười, “Nhưng nếu ta cứ muốn thu thì các ngươi lại có thể làm được gì?”“Ngươi ---”Ngu Sở rút ra trường kiếm từ trong không gian, ngón tay của nàng cùng nhau, mũi kiếm phi kiếm hiện lên ánh sáng lạnh băng, một tiếng vù vù cắm thẳng vào nền đá đấu pháp đài sâu đến ba phần, kiếm phong bắn ra bốn phía làm không ít đồ đệ trên khán đài phải duỗi tay ra chắn.Ngu Sở nhìn về phía bốn chưởng môn trưởng lão đối diện, nàng mang theo nụ cười sát ý.“Nếu có người không phục thì cứ việc tiến lên đánh cùng ta.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Hôm nay ta muốn phá đi quy củ này!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.