Tà Thiếu Dược Vương

Chương 71: Giết hắn, rời khỏi Ngọc Kinh Thành




Vừa vặn nói với Thường lão tứ, Nhậm Kiệt hỏi trước, sau đó khẳng định xem tình báo Nhậm gia tìm hiểu thêm. Bởi vì bất luận là Tả Thủ Tà Kiếm Tạ Kiếm, hay là Lam Thiên kia, đều làm Nhậm Kiệt cảm thấy rất hứng thú.
- Nói tới Lam Thiên này, chỉ có thể hình dung là yêu nghiệt. Thật ra hắn không chính thức đi học ở Ngọc Tinh Học Viện, nghe nói hắn đến Ngọc Tinh Học Viện không lâu, chuyện đầu tiên là đánh bại lão sư, sau đó làm gì thì không biết, tiếp sau đó Tả Thủ Tà Kiếm mạnh nhất năm đó tỷ thí với hắn, đồng thời cuối cùng phế đi Tạ Kiếm. Từ đó về sau, cách một đoạn thời gian hắn mới xuất hiện một lần, năm trước xuất hiện 2 lần, phân biệt giành được văn võ Trạng nguyên, năm nay hắn xuất hiện 2 lần, một lần là đánh chết đạo tặc hái hoa tung hoành mười mấy châu huyện, được xưng ngày hái 10 đóa hoa. Một lần khác thì bắt được một con yêu thú Thần Thông Cảnh cắn nuốt chủ nhân, làm loạn xung quanh.
- Lam Thiên này danh tiếng lớn kinh người, nhưng tin tức thật về hắn lại ít đến đáng thương.
Thường lão tứ nói: - Nếu là trước kia, ta còn tưởng là bởi tình báo của ta không đủ, rất ít hiểu biết về Lam Thiên. Nhưng có một lần thủ hạ của ta dò được tin tức từ một vị hoàng tử uống say, vị hoàng tử này đã từng âm thầm xem được tin tức về tin tức về Lam Thiên trong tổ chức tình báo bí mật của hoàng gia, trong đó cũng ghi chép có hạn. Nhưng bên trên ghi rõ là tuyệt mật, không cho người ngoài biết, tuy rằng Lam Thiên này gần như chưa từng đi học ở Ngọc Tinh Học Viện, nhưng vẫn đại biểu Ngọc Tinh Học Viện, yêu nghiệt như thế được vô số người muốn chiêu mộ hắn, nguyên nhân khác còn là bởi vì sư phụ của hắn.
- Lúc đó hoàng tử kia nói, sư phụ của hắn chính là một vị đại nhân vật ở Ngọc Tinh Học Viện 300 năm trước, chẳng qua là lúc đó hắn không nói rõ ràng, nếu sư phụ xem bên phía Nhậm gia có ghi chép thì tra thử. Nhưng nếu sư phụ của hắn thật là đại nhân vật Ngọc Tinh Học Viện 300 năm trước, vậy nói rõ sư phụ hắn ít nhất phải ngưng luyện Dương Hồn mới sống lâu được như thế, thậm chí có khả năng đã đạt đến Thái Cực Cảnh.
- Hơn nữa Lam Thiên này lại là mồ côi, không thuộc bất cứ thế lực nào, cho nên các bên đều muốn lôi kéo hắn. Cũng có người nói, cuối cùng bản thân hắn sẽ ngưng tụ thế lực, nhưng ngay cả như thế vẫn có rất nhiều người muốn nối quan hệ với hắn, cũng rất nhiều người lôi kéo hắn. Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người coi hắn như mục tiêu, cho rằng thế hệ trẻ muốn có được thành tựu ở bất kỳ lĩnh vực nào, trước tiên sẽ phải đối mặt với ngọn núi lớn là Lam Thiên.
Tuy rằng chuyện về Lam Thiên đông một câu tây một câu, nhưng Nhậm Kiệt nghe mới lạ thú vị, hơn nữa cũng càng cảm thấy hứng thú với Tả Thủ Tà Kiếm kia.
- Như vậy, ngươi phái người tra rõ tình huống Tả Thủ Tà Kiếm kia cho ta, nhìn thẳng hắn, có động tĩnh gì thì lập tức cho ta biết. Sau đó chính ngươi trở về mau sớm chuẩn bị chuyện sòng bạc, tranh thủ làm xong chuyện cải tiến sòng bạc, sớm đẩy ra các hạng mục mới. Nghe Thường lão tứ xong, Nhậm Kiệt dặn dò hai chuyện này, liền cho Thường lão tứ đi làm việc.
Đợi Thường lão tứ đi rồi, Nhậm Kiệt cân nhắc kỹ càng, mượn chuyện Quách Tú phá cửa tiệm lần này, Nhậm Kiệt tiện tay lại kiếm được một mớ. Tuy rằng đúng như Thường lão tứ nói, lại đắc tội một thế lực lớn, nhưng bây giờ hắn có nợ nhiều cũng không sợ, cũng không lo lắng Thánh Dược Đường có thêm một kẻ địch như vậy.
Nói lại nếu người ta đã đánh tới cửa, đập cửa tiệm của mình, hắn không ra tay thì mới là có bệnh. Hơn nữa đây cũng là cơ hội khó có, một làm nhiều lợi, lấy được không ít chỗ tốt. Ngược lại lần này xuất hiện Tà Kiếm rất là thú vị, bởi vì lúc Nhậm Kiệt nhìn, phát hiện tay trái của hắn tuy rằng bị phế bỏ, nhưng bên trong tay trái lại có sót một lực lượng đặc thù.
Lực lượng đặc biệt vô cùng hoàn thiện, tương tự như Kim Cương Bất Hoại Thể, cũng có một tia lực lượng độc đáo của Ngọc Hoàng Quyết. Đây là công pháp thượng cổ, vô cùng đặc thù, phức tạp, hoàn thiện, lực lượng vận chuyển trong tay trái của hắn tương ứng như trận pháp đặc thù. Tuy rằng kém xa không bằng Ngọc Hoàng Quyết, nhưng cũng đã rất kinh người.
Khó trách trước kia người này được gọi là Tả Thủ Tà Kiếm, tin rằng uy lực tay trái của hắn nhất định rất khủng bố, sử dụng tới thì nhất định kinh người, thế mới có danh hiệu này. Mà biểu hiện, tính tình của hắn ngay từ đầu đã làm Nhậm Kiệt cảm thấy rất thích, ngay khi đó muốn giữ hắn lại, chẳng qua tên này rất cổ quái.
Mà sau khi nghe được chuyện xưa giữa hắn cùng yêu nghiệt Lam Thiên, càng làm Nhậm Kiệt muốn giữ Tà Kiếm ở bên cạnh, nếu như có thể để hắn tiếp tục tu luyện công pháp đó, với thiên tư của người này, nhất định sẽ kinh người.
..................
Thánh Dược Đường, trong mật thất.
- Oành.... Ầm ầm... Ầm...
- Xoảng... Rắc...
Hàng loạt tiếng vỡ vụn, đồ vật trong mật thất không ngừng vỡ nát, ngay cả những thứ chắc chắn nhất cũng khó thoát được, vỡ tan tành.
Quách Tông Hữu cứ đứng nhìn một bên, cũng không hề ngăn cản, tùy ý cho Quách Tú vừa khôi phục lại phát tiết.
- Ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết hắn, không giết hắn sau này ta làm sao gặp người được, không được, ta nhất định phải giết hắn. Nổi điên đập hết mọi thứ trong mật thất, Quách Tú bỗng nhiên quay đầu, nắm tay xiết chặc nổi cả gân xanh, điên cuồng gầm lên với Quách Tông Hữu.
- Tú nhi, nếu như ngay lúc đó các ngươi xung đột có xảy ra đột biến gì, dù cho con giết hắn, vậy cũng là chuyện khác. Nhưng bây giờ nếu như ra tay nữa, vậy vấn đề sẽ biến chất, hiện tại không thích hợp ra tay. Con không thấy những đại gia tộc khác thậm chí là cả hoàng gia hiện giờ cũng ra sức không chọc tới Nhậm Kiệt. Kỳ thật con không cần vội, chỉ cần chờ một chút.
- Oành... Ta mặc kệ, ta nhất định phải giết hắn. Quách Tú đạp mạnh đá bay một cái ghế, gầm lên: - Người khác ra sao ta mặc kệ, ta nhất định phải giết hắn, Thánh Dược Đường chúng ta có tông môn, có lão tổ tông chống đỡ, ngay cả hoàng gia cũng không dám chọc tới chúng ta, ta lại sợ hắn? Ta nhất định phải giết hắn, nếu không giết hắn, ta sống không bằng chết. Đám người Phương Viêm, Cao Bằng mất mặt được, đi làm rùa đen rụt đầu, ta không được, tuyệt đối không được. Ta muốn hắn chết, muốn hắn chết...
Quách Tú giống như đứa nhỏ bị dạy hư, lúc này hoàn toàn bùng nổ, hoàn toàn biến thành tùy tính, cố chấp muốn giết Nhậm Kiệt. Về phần lão cha Quách Tông Hữu nói đạo lý gì hắn cũng không muốn nghe, tóm lại chỉ có một chuyện, giết Nhậm Kiệt.
Bởi vì sau khi tỉnh lại hắn mới biết mình làm sao ra khỏi Nhậm gia, biết mình bị thành con tin, lại nghĩ tới lúc tỉnh táo, hắn liền giận điên lên.
- Cha, giết hắn, không giết hắn cả đời con cũng không thẳng mình được. Giết hắn, thà rằng con trở về tông môn mấy năm, không phải ngài một mực mong con về tông môn khổ tu hay sao. Chỉ cần giết hắn, con trở về tông môn khổ tu. Đến lúc đó đi ra, mặc kệ hắn là Phương Viêm, Cao Bằng thậm chí Lam Thiên, con đều sẽ đạp lên đầu chúng. Quách Tú bỗng lắc mình tới trước người Quách Tông Hữu, nắm hai tay Quách Tông Hữu khổ sở cầu xin.
Tuy rằng Quách Tông Hữu cũng hận không thể chém ngàn đao Nhậm Kiệt, nhưng lý trí phân tích chuyện này, mặc kệ thế nào cũng phải nhịn. Nhưng lúc này nhìn bộ dáng Quách Tú như thế, hắn lại đau lòng không thôi, hết sức đau lòng.
- Được, đó là con nói. Đột nhiên ánh mắt Quách Tông Hữu biến đổi, xác nhận nhìn Quách Tú.
Hắn một mực kiêu ngạo vì con trai của mình, đồng thời cũng rất lo âu, bởi vì ngay cả lão tổ tông cũng từng khen thiên tư của Quách Tú, đáng tiếc hắn chưa bao giờ chịu cố gắng, không chịu được khổ. Quách Tông Hữu vẫn cho rằng, con trai mình chẳng những có thể về tông môn, còn có thể phát huy rạng rỡ một mạch của bọn họ. Chỉ cần Quách Tú chịu cố gắng, đây là giấc mơ nhiều năm của hắn.
Nghe Quách Tông Hữu nói thế, Quách Tú gật đầu thật mạnh: - Cố gắng, con sẽ cố gắng, chỉ cần có thể giết Nhậm Kiệt kia, con thà trở về tông môn khổ tu 3 năm cũng được.
- Con nói câu này ta cũng yên lòng, bằng thiên tư của con chỉ cần chịu cố gắng, chưa chắc kém hơn Lam Thiên kia bao nhiêu, nói không chừng về sau có thể được lão tổ tông truyền thừa y bát. Về phần Nhậm Kiệt... Quách Tông Hữu trầm ngâm một lúc, nói: - Tuy rằng ra tay lúc này có vẻ rõ ràng, nhưng tình huống Nhậm Kiệt có vẻ đặc thù, gần đây hắn đắc tội không ít người, chỉ cần không phải chúng ta đích thân ra tay, dù có hoài nghi cũng sẽ không hoài nghi tới chúng ta. Hơn nữa nội bộ bọn họ không hòa hợp, đến lúc đó cũng chưa chắc chịu ra sức lớn vì hắn. Nhưng mà tính thế nào cũng phải cẩn thận, ngay cả lén dùng tiền mua sát thủ, con cũng phải rời khỏi Ngọc Kinh Thành trước.
- Rời khỏi Ngọc Kinh Thành? Quách Tú vừa nghe lập tức lắc đầu: - Không được, con muốn tận mắt thấy hắn chết, hơn nữa chúng ta đã mời sát thủ, tại sao phải sợ hắn. Dù cho đến khi đó thật có chuyện gì, con về tông môn cũng vẫn còn kịp.
Quách Tông Hữu vừa nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, không cho phép thương thượng: - Nếu như con không đồng ý điều này, vậy ta tuyệt đối sẽ không ra tay. Ngươi phải biết, sở dĩ Nhậm gia có thể trỗi dậy trong vòng 20 năm, không phải đơn giản như thế, còn là bởi vì Nhậm Thiên Hành đã không ở đây, nếu như Nhậm Thiên Hành còn đây, ngươi có nói tung trời ta cũng không đồng ý với ngươi. Nên biết năm đó Nhậm Thiên Hành trỗi dậy từ gia tộc thế tục, lại còn đối chọi với thế lực tông phái hùng mạnh. Hôm nay dù là hắn mất tích, nhưng Nhậm Thiên Tung còn đó, Tu La muốn giết người đến giờ không ai có thể sống được. Một khi Nhậm Kiệt chết rồi, vậy phải cẩn thận Tu La kia trả thù, cho nên con nhất định phải rời khỏi Ngọc Kinh Thành.
Giết Nhậm Kiệt là bởi con trai hắn đồng ý về tông môn khổ tu, nhưng sau khi giết Nhậm Kiệt sẽ tạo thành hậu quả gì, hiện tại hắn cũng không nắm chắc, chỉ riêng bên phía Tu La đã làm hắn không yên lòng.
Cho nên nhất định phải bảo đảm an toàn của con trai, mình làm xong an bài các mặt rồi mới hành động, đến lúc đó tốt nhất chuyện này dính dáng đến những chuyện khác. Vì an toàn của con trai, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ mặt này.
- Được rồi, nhưng trước khi rời đi con phải đích thân tìm tên Tạ Kiếm rác rưởi phế vật kia tính sổ. Quách Tú cắn răng nghiến lợi nói, nếu không phải Tạ Kiếm, lúc đó hắn đã sử dụng ngọc phù trốn đi, làm sao lại bị Nhậm Kiệt bắt làm con tin vơ vét như đồ như vậy, cuối cùng còn bị lột sạch ném ra.
- Con muốn giết hắn, vậy thì không được. Vừa nghe thế, Quách Tông Hữu lại lắc đầu. Mặc dù bây giờ yêu nghiệt Lam Thiên kia còn chưa quá mạnh, nhưng tầm ảnh hưởng cùng sức ảnh hưởng của hắn ở trong mắt Quách Tông Hữu vượt xa một tên gia chủ con rối. Lúc này Lam Thiên cũng như Nhậm Thiên Hành vừa trỗi dậy, không tất yếu sẽ không ai chọc tới Lam Thiên, dù là Thánh Dược Đường cũng thế.
- Con mới không giết hắn, hắn dám đánh con, con muốn đi đánh nát xương cốt toàn thân hắn, sau đó tiếp tục để hắn xấu hổ sống sót ở Ngọc Kinh Thành. Quách Tú căm hận nói.
Quách Tông Hữu vừa nghe là vậy thì cũng yên lòng, lúc trước mục đích của Lam Thiên là thế, chính là muốn để Tạ Kiếm còn sống, chỉ cần không giết hắn thì hành hạ thế nào cũng không sao. Thậm chí có những người vì lấy lòng Lam Thiên, cố ý tìm tới hành hạ Tạ Kiếm.
- Đúng rồi, tại sao con lại đột nhiên chạy đến cửa hàng của Nhậm Kiệt, có phải là Phương Viêm nói gì với con? Thân là Đường chủ Thánh Dược Đường, Quách Tông Hữu làm sao không nhận ra được vấn đề trong đó.
- Khi đó hắn căn bản xấu hổ gặp người, con đi cũng không gặp được hắn. Lúc đó vừa đúng dịp nghe nói chuyện này, muốn... muốn.... Thôi đi, không nói những chuyện này nữa, tóm lại con muốn giết Nhậm Kiệt kia, sau đó về tông môn khổ tu mấy năm, trực tiếp đánh bại Lam Thiên kia, xem ai còn tranh giành với con. Quách Tú lầm bầm nói.
Chẳng lẽ không phải Phương Viêm kia giở trò quỷ, là mình suy nghĩ quá nhiều. Hừ! Mặc kệ thế nào, con trai của Quách Tông Hữu ta tuyệt đối không thể chịu ủy khuất thế này.
Lời phía sau của con mình thì hắn tự nhiên hiểu được, còn không phải nữ nhân Phương Kỳ kia, nữ nhân này không phải đèn cạn dầu. Nghe nói ả ta có liên hệ mật thiết với yêu nghiệt kia, nếu để cho yêu nghiệt kia vào Phương gia, chỉ sợ Phương gia sẽ thành Nhậm gia tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.