Tà Thiếu Dược Vương

Chương 64: Đụng nát linh thú tọa giá




- Đập, đập cho ta, đập nát toàn bộ cho bản thiếu gia, con bà nó, bắt lấy tên mập mạp chết tiệt kia, ta nhất định phải lóc thịt hắn xuống... A...
Trước cửa cửa hàng dược Cao Nhân đậu một chiếc linh thú tọa giá, đây là một con Hồ Hùng linh thú cả người tản ra nhiệt hỏa, tuy rằng không phải là yêu thú mạnh mẽ gì, nhưng hàm răng nanh sắc bén lộ ra sát khí kinh người.
Hồ Hùng có vẻ rất bất an, tuy rằng người khống chế lần nữa áp chế nó, nhưng nó lại liên tục gầm gừ, ngọn lửa trên người tản ra càng ngày càng nóng, khiến cho người đánh xe ướt đẫm mồ hôi.
Hắn không rõ, Hồ Hùng cũng không phải yêu thú vừa mới hàng phục, từ nhỏ hắn đã khống chế Hồ Hùng này, nhưng hôm nay sao lại vậy?
Bên trong linh thú tọa giá truyền tới thanh âm một người trẻ tuổi, bên trong là một thanh niên chừng 20 tuổi quần áo hoa lệ, dáng vẻ thanh tú, chỉ là vẻ mặt vô cùng kiêu căng, hắn không ngừng đổ dược phẩm ra nhét vào miệng ăn. Không chỉ dược vật, ngay cả y phục hoa lệ cũng bị cởi ra, lộ ra năm vết thương được bôi dược phẩm.
- Đây là mẹ nó dược vật gì, mình ăn nhiều dược phẩm và đan dược giải độc như vậy, nhưng chỉ áp chế được nhất thời... A, ngứa chết ta rồi, con bà nó, mập mạp chết tiệt, Quách Tú ta không bắt được ngươi thì ta không phải là thiếu chủ của Thánh Dược Đường...
Mới đây không lâu, hắn bị tên mập mạp chết tiệt kia tới gần ném bột phấn vào. Kết quả toàn thân ngứa muốn chết. Cái trò như vậy thường dùng dược phẩm hạ lưu, chỉ cần lực lượng đủ mạnh là không sao, nhưng hắn với tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ tám của hắn lại không ép ra được.
Vậy còn chưa tính, hắn dùng bao nhiêu thuốc giải độc mà không giải được, hiện tại toàn thân ngứa khó chịu, trong lòng hắn phiền muốn chết, hạ lệnh bắt người cho bằng được.
- Kỳ quái, tiệm này trước khi không phải thuộc Thánh Dược Đường sao, về sau lại cho tên phò mã Phương gia kia, chẳng lẽ bọn họ có xích mích, sao lại tới đây đập phá?
- Ngươi vừa mới xuất quan, chuyện lúc trước ngươi không rõ đâu. Bây giờ nó đã đổi chủ rồi. Bây giờ là của gia chủ Nhậm gia, náo nhiệt rồi, thiếu chủ Thánh Dược Đường phát uy, có kịch vui xem rồi.
- Nghe nói tên thiếu chủ quan hệ giữa tên Thánh Dược Đường này và Phương Viêm rất tốt, chắc là xuất đầu thay tên Phương Viêm kia.
- Có kịch vui xem rồi, gia chủ Nhậm gia cũng không phải dễ trêu vào à, trống trận cũng dám gõ, có gì mà hắn không dám làm?
- Thiếu chủ Thánh Dược Đường là quốc cữu gia à, Thánh Dược Đường lại là quái vật lớn, thiếu chủ Thánh Dược Đường hoành hành Ngọc Kinh Thành, ngay cả hoàng tử cũng không dám chọc vào hắn.
- Sắp có náo nhiệt rồi, mau nhìn, linh thú tọa giá gia chủ Nhậm gia đến rồi... ...
Người xem náo nhiệt vĩnh viễn không sợ chuyện lớn, nhao nhao nghị luận, đột nhiên có người cả kinh chỉ về phía xa kêu lên, chỉ thấy một vàng sáng vàng bao phủ, linh thú tọa giá của gia chủ Nhậm gia cấp tốc tiến vào phố dược, vô số người quay đầu lại nhìn.
- Thiếu chủ, gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt đến rồi, có nên dừng lại hay không... Lúc này, thủ hạ Quách Tú cũng phát hiện linh thú tọa giá của gia chủ Nhậm gia tới, vội vàng tới hỏi.
- Hắn thì là cái thứ gì? Một tên gia chủ bù nhìn chó má, nếu hắn thật sự nắm Nhậm gia trong tay, bản thiếu chủ còn cho hắn mấy phần mặt mũi, ở trước mặt người khác còn tạm được, ở bản trước mặt thiếu chủ hắn ngay cả chó cũng không bằng, đập cho ta, đập nát hết nơi này cho ta. Gọi người đi bắt tên mập mạp chết tiệt kia, bản thiếu chủ xẻ thịt tên mập mạp này trước mặt Nhậm Kiệt, hỗn đản... A...
Quách Tú ngứa ngáy chịu không nổi, cho nên càng nổi giận, hắn vốn đã kiêu căng, không sợ trời không sợ đất a.
- Vâng, tiếp tục đập, hủy diệt nơi này cho ta. Nhận được mệnh lệnh thiếu chủ, thủ hạ lập tức hạ lệnh, linh thú tọa giá xuất hiện, đám người kia càng đập càng hung, đã không phải phá tiệm, hoàn toàn biến thành phá nhà, ngay cả tường cũng đập.
Tại một tòa lầu cao cách đó mấy trăm thước, qua cửa sổ nhìn về chỗ này, Phương Viêm mặt vốn tái nhợt, đầy oán khí cũng nở nụ cười.
Quách Tú cũng là một tên nhiều lần theo đuổi Phương Kỳ, cũng xem như một trong số người có thực lực nhất theo đuổi Phương Kỳ, Thánh Dược Đường nắm một phần ba thị trường dược liệu Ngọc Kinh Thành trong tay, dược phẩm cũng nổi danh kinh thành. Sau lưng bọn họ còn có một thế lực lớn, nghe nói có liên quan tới một môn phái cường đại, mà tỷ tỷ Quách Tú còn là phi tử Hoàng đế sủng ái nhất.
Quách Tú và Phương Viêm vốn là đồng học, về sau Quách Tú muốn thông qua quan hệ Phương Viêm và Phương Kỳ để hắn nói tốt với Phương Kỳ, cũng tạo cơ hội cho hắn tiếp cận. Mà cửa hàng dược này, vốn do Quách Tú trợ giúp, Phương Viêm mới lấy được.
Lần này Quách Tú mới từ bên ngoài trở về, biết Phương Viêm xảy ra chuyện liền tới tìm hắn, Phương Viêm biết rõ tính cách Quách Tú. Người này từ nhỏ được nuông chiều, so với con cháu dòng chính 5 đại gia tộc chỉ có hơn chứ không kém, ở trong Ngọc Kinh Thành vốn đã nghênh ngang, hắn cố ý không gặp Quách Tú, sau đó bảo hạ nhân nghị luận cố ý để cho Quách Tú nghe được, để Quách Tú giúp hắn đoạt lại cửa hàng này, hơn nữa Phương Kỳ và Nhậm Kiệt kết thù, cho nên hắn cũng muốn báo lại nhục nhã lần đó.
Quả nhiên, Quách Tú không kìm nổi tới sinh sự.
- Nhậm Kiệt, ngươi không phải rất kiêu ngạo, rất trâu sao, ta xem ngươi có thể trâu tới mức nào? Phương Viêm lẩm bẩm một câu, ánh mắt lóe lên hận ý, nếu không phải Hoàng đế triệu tập mình đúng lúc, nhục nhã kia hắn cũng không dám gặp người rồi. Cho dù bây giờ hắn cũng không dám ra gặp ai.
Đương nhiên, đây chẳng qua là mặt ngoài, hắn muốn báo thù, hắn muốn tìm lấy lại tôn nghiêm của mình, lấy lại tất cả thuộc về mình.
- Không thể nào! Còn dám không nể mặt! Nhậm Kiệt ngồi trên linh thú tọa giá, người xung quanh thấy đều phải tránh đường, cho nên hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng hắn lại thấy đám người kia càng đập càng hung, giống như muốn dỡ cả nhà xuống.
- Thú bá, đụng vào có sao không? Tuy rằng Nhậm Kiệt là gia chủ, nhưng đến bây giờ hắn cũng không rõ ràng lắm linh thú là yêu thú gì, bởi vì nó luôn bị một tầng ánh sáng vàng bao quanh, cho nên vẫn lên tiếng hỏi.
Một là cấp bậc Hồ Hùng của tên kia cũng không thấp, so với Linh Lang cấp sáu hậu kỳ của gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân bị lục thúc giết chết còn mạnh hơn một chút, linh thú đạt tới cấp bảy có thực lực ngang ngửa cường giả Thần Thông Cảnh, sức chiến đấu của Hồ Hùng tuyệt đối không kém. Ở đây khác với Ngọc Hoàng Học Viện, cho nên Nhậm Kiệt nhất thiết phải hỏi rõ, vừa rồi hắn cũng nhận được tin tức Mặc Hồng truyền tới, đã biết rõ người tới quấy rối.
Nhưng mà cho dù hắn có phải quốc cữu hay không, cũng không ảnh hưởng tới Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt vẫn thu thập hắn.
Thú bá không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
- Đụng vào là được, đụng cho hắn hoa nở đầy mặt, Thú bá, đụng hắn.
Vừa thấy Thú bá gật đầu, Nhậm Kiệt tự tin hơn, vung tay ra lệnh.
- Ầm ầm... Sau khi Nhậm Kiệt phất tay hạ lệnh đụng thẳng, Thú bá luôn đội mũ che mặt hơi hơi giật giật, lại mơ hồ có cảm giác hưng phấn. Chỉ là trong nháy mắt, hai tay hắn ấn xuống một phát, linh thú tọa giá lập tức tăng tốc, lần này khác lần ở học viện.
Lần đầu tiên, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong vầng sáng vàng kia. Bên trong tản ra một cỗ lực lượng mênh mông, mỗi một bước lực lượng lại bạo tăng, ầm ầm chạy đi như thượng cổ cự long vậy.
Ầm ầm, linh thú tọa giá đã hóa thành một tia sáng màu vàng xông ra ngoài.
- Oanh... Tăng tốc trong khoảng cách ngắn như vậy, người chung quanh cho dù nhìn vào cũng không hiểu sao lại vậy, chỉ thấy một vầng sáng vàng phóng về phía Hồ Hùng.
Tiếp theo tiếng ầm ầm rung trời, Hồ Hùng cùng thùng xe xoa hoa trực tiếp bay ra ngoài, tan vỡ trên không trung.
- A... Sao lại thế này, ai? Quách Tú bị đánh bật lên không trung vài vòng, toàn thân ngứa ngáy ở trong xe, hắn đã cởi hết quần áo bôi không ít dược vật, mà dược vật đang lấy ra cũng bị va chạm cho tan tành. Hắn đang thất điên bát đảo.
Tuy rằng trong nháy mắt vận chuyển chân cương hộ thể, người cũng không sao, nhưng cũng bị đụng cho đầu óc choáng váng, ầm ầm thùng xe vỡ nát. Hồ Hùng bay đi, mà hắn từ trên không trung hạ xuống.
Quách Tú đầu óc choáng váng, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, giận dữ quát lớn nhìn về chỗ cũ. Lại thấy bị một cái linh thú tọa giá lớn khác chiếm lĩnh, rõ ràng là dấu hiệu của Nhậm gia.
Lại nhìn linh thú Hồ Hùng của mình bị đụng cho hôn mê, toàn bộ linh thú tọa gia vỡ tan tành.
Đáng ghét, Quách Tú ở Ngọc Kinh Thành chưa từng bị ủy khuất như vậy, lập tức giận dữ.
- Trời ơi, quá kinh khủng, lại dám trực tiếp đụng thẳng, trời ạ...
- Linh thú tọa giá Hồ Hùng lại bị đụng bay. Trời ơi...
- Sao lại thế này...
- Đùa gì vậy?
... Thấy thùng xe vỡ nát, linh thú hôn mê, người xung quanh đều kinh hãi kêu lên, nhưng sau đó lại im miệng.
- Nhậm Kiệt, người khác sợ ngươi, Thánh Dược Đường ta cũng không sợ ngươi, ngươi dám đụng hư linh thú tọa giá của bản thiếu gia, người đâu, bắt lấy hắn cho ta...
Quách Tú phát hiện người xung quanh đột nhiên im bặt, lập tức hạ lệnh bắt giữ Nhậm Kiệt.
Gia chủ Nhậm gia thì thế nào, người khác sợ Nhậm gia ngươi, Quách Tú ta cũng không sợ ngươi, Thánh Dược Đường càng không sợ Nhậm gia các ngươi, huống chi gia chủ ngươi chỉ là con rối.
- Ha ha... Con cái nhà ai, ban ngày ban mặt lại trần truồng chạy ra đây vậy, hắn thích tự ngược sao? Nhìn ngươi cũng sáng sủa đấy, không nghĩ tới, lại không nghĩ tới à, ha ha... Nhậm Kiệt từ bên trong đi ra, không đợi Quách Tú nói xong đã chỉ vào hắn cười phá lên, không chút khách khí.
- Oanh! Nhậm Kiệt vừa cười, lập tức khiến không khí quỷ dị òa lên.
- Đây không giống như đụng à, rõ ràng lúc trước tự ngược trong xe à.
- Trời ơi, vừa rồi có năm, sáu người ra ngoài, thì ra bên trong là như vậy.
- Biến thái a, ngươi nhìn đi, trên người hắn đầy vết máu.
- Tuổi còn trẻ lại không nghĩ tới tâm lý có vấn đề.
- Chẳng lẽ đây là tự ngược trong truyền thuyết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.