Tà Thiếu Dược Vương

Chương 615: Gia chủ... đã trở lại!




Tây Bắc đại doanh chiến đấu đã đạt đến thời điểm khẩn yếu quan đầu quyết chiến sống chết, Tây Bắc đại doanh đã co rút lại trong phạm vi không tới ngàn dặm, tuy rằng người bên trong thành đã sớm rút lui vào bên trong, nhưng chiến đấu đã tới giai đoạn cuối cùng.
Ai cũng biết, nếu như cuối cùng Tây Bắc đại doanh thật sự bị Thiên Hải Đế Quốc công phá, người ở nơi này đều không ai còn sống.
Nhưng lúc này Tây Bắc đại doanh vô số người có năng lực làm được gì, trận chiến đấu này khác với giới thế tục bình thường, thế tục bình thường chiến đấu, nếu đối phương muốn huyết tẩy một thành trì, người bên trong thành kia còn có thể mọi người đồng tâm hiệp lực, tạo ra sức mạnh như thành đồng cùng chung kháng địch... thế nhưng đối mặt với loại chém giết này, dù có bao nhiêu người thế tục đi nữa đều chỉ có một đường chết.
Mà lúc này, đại quân của Nhậm gia Tây Bắc đại doanh, đang đánh một trận chiến cuối cùng.
- Sát! Cố trụ vững, gia chủ rất nhanh sẽ chạy về... Lúc này, Nhậm Thiên Hoành chung quanh áo giáp bao phủ một lực lượng đặc thù cũng bị một con Thiên Yêu Thú cùng một gã Thái Cực Cảnh vây đánh khó có thể thoát thân. Thời điểm này đại quân cũng không cần chỉ huy, bởi vì khắp nơi đều là chiến trường, khắp nơi đều là chiến đấu.
Ngay cả Giang Trấn đều phải dẫn người ra tay tham chiến, bất quá thời khắc sau cùng, bọn họ mang tới tác dụng cũng rất lớn, nếu không nhờ mấy ngày sau này bọn họ không ngừng phối hợp trận pháp duy trì, chỉ sợ Tây Bắc đại doanh đã sớm bị công phá rồi!
Nhưng kéo dài tới bây giờ, lúc không thể lui được nữa, lúc cuối cùng tụ tập chung một chỗ tử chiến, thì tác dụng của bọn họ không lớn.
- Sư phụ chúng ta có nên hay không... Thấy loại chiến đấu này, những người chỉ am hiểu trận pháp này, tuy rằng đã trải qua rất nhiều ngày, nhưng vẫn rất khó thích ứng, đừng nói chi là thời khắc này Giang Trấn dẫn theo bọn họ đi chém giết. Tuy rằng bọn họ không phải lực lượng chiến đấu chủ yếu, chỉ là không ngừng bù vào một số lỗ hổng, nhưng cũng khiến cho những người sở trường trận pháp không am hiểu chiến đấu, chưa từng trải qua chiến đấu này... sắp sụp đổ toàn bộ.
Hơn nữa ở vào thời điểm này, dù không chạy đi, chỉ sợ lúc muốn chạy cũng khó khăn.
"Bịch..." Đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, Giang Trấn chợt quay lại chụp một chưởng trên đỉnh đầu tên đồ đệ này, trong nháy mắt đầu cùng thần hồn trong cơ thể tên đồ đệ trực tiếp nổ nát.
Thời điểm này Giang Trấn cũng một thân bị thương, trong mắt đầy tơ máu, nhìn quét về đám môn nhân kia, rồi nói: - Các ngươi trước đây ngang ngược kiêu ngạo như thế nào đi nữa, không hiểu chuyện như thế nào đi nữa, ta đều không trách các ngươi, bởi vì đó chính là nghiệp chướng của ta, không biết cách dạy dỗ các ngươi! Giang Trấn ta sẽ dùng thời gian còn thừa lại từ từ dạy các ngươi, quản giáo tốt các ngươi. Nhưng bây giờ là thời điểm chém giết cùng địch nhân, nếu như một tầng phòng ngự cuối cùng này bị phá vỡ, vô số dân chúng bình thường Minh Ngọc Hoàng Triều sẽ chết thảm, Nhậm gia cũng sẽ tiêu tan! Nhậm gia có đại ân với Giang Trấn ta, ân lớn của Nhậm Thiên Hành, ân của Nhậm Kiệt cho tới bây giờ chúng ta chưa từng báo đáp, nếu lúc này còn rời đi, muốn sống chỉ có một con đường đi theo địch, Giang Trấn ta tuyệt đối không cho phép người của ta đầu hàng địch! Giang Trấn nói xong, ánh mắt quét qua trên người đám môn hạ, nếu như có bất kỳ người nào rút lui, hắn cũng sẽ không chút do dự đánh chết.
- Sư phụ! Chúng ta không sợ chết, chiến...
- Đúng! Đi theo sư phụ, liều mạng với chúng!
- Có thể trước khi chết đạt tới Tông sư trận pháp, đáng để liều mạng!
- Không sai, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới một ngày kia mình có thể đạt tới Trận Pháp Đại sư trung cấp, xứng đáng!
Lúc này, mỗi một người đều kích động hô lên, sau đó cùng đi theo Giang Trấn, lần nữa xông vào trong đại trận, tuy rằng không phải ở tuyến trước nhất, chỉ là chận lót ở bên trong, nhưng một đám người bọn họ nhiệt tâm như vậy, tác dụng cũng rất lớn.
Bọn họ còn như vậy, về phần những đội quân chính quy của Tây Bắc đại doanh thì càng không cần phải nói, từ lâu đều đã trải qua bách chiến sa trường, hiện tại không có một người nào quản tới chuyện gì khác, chỉ có Sát... Sát... Sát...
"Khói báo động nhìn về phương bắc, Lốc cuộn lên, ngựa hí, kiếm vung..."
Không biết là người nào, lần nữa hát lên bài hát Nhậm Kiệt từng hát này, lập tức không ít người hát theo, rồi xông vào trong chém giết.
Thường lão tứ thời khắc này đã đánh giết đến trời đất u ám, trên người của hắn cắm một thanh phi kiếm cũng không có thời gian để ý tới. Hắn dùng một cánh tay này trả giá khóa lấy thanh phi kiếm rồi đánh chết chủ nhân của thanh kiếm.
Hắn biết tình trạng của mình hiện giờ, tiếp tục gia nhập vào chiến đấu đỉnh điểm này tác dụng không lớn, liền dứt khoát thừa dịp mình không phải là Thái Cực Cảnh, vọt xuống phía dưới chém giết, không quản hết thảy áp chế đối phương, giúp mọi người giữ được một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Sở dĩ trận chiến đấu có thể kiên trì đến bây giờ, cũng nhờ có cuối cùng mấy đội ngũ, cận vệ đội đều đã đạt tới Âm Dương Cảnh, sớm đã vượt qua quy mô quân đội của Hoàng triều thượng cổ, hơn nữa lực sát thương của họ rất kinh khủng, cho nên sớm đã bị một lão tổ Thái Cực Cảnh của đối phương chỉ huy nhiều Thiên Yêu Thú, cộng thêm mười người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong chào hỏi.
Trong đại quân phía dưới, ngược lại thì mấy chi đội ngũ của Hải Thanh Vân, Lý Thiên Thành, Thường lão tứ, Ngụy Lượng bọn họ đang chống đỡ. bọn họ giống như những mũi đao sắc nhọn, không ngừng xé mở đối phương, xung phong liều chết đến giữa trận tuyến của địch, đảo loạn công kích của đối phương, tranh thủ thời gian cho đại quân tinh nhuệ phía sau.
Sở dĩ bọn họ còn có thể trụ được đến bây giờ, chủ yếu cũng là sau đó có 50 vạn đại quân tinh nhuệ của Tây Nam đại doanh sát nhập vào, có một số lớn nhân vật cường đại, lực lượng thân thể bọn họ cường đại, nếu lập tức huấn luyện bọn họ cho tốt thì rất khó, nhưng để cho bọn họ bổ sung một vị trí nào đó, cả đại trận mang theo một ít người, đơn giản chỉ dạy bọn họ một chút rồi sẽ từ từ tôi luyện từ trong chiến đấu.
Cứ như thế không ngừng bổ sung, một mực làm cho nhân số mấy chi đội ngũ bọn họ này giữ vững xu thế mạnh nhất, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ kiên trì được cho tới bây giờ.
- Chính là ba tên tiểu tử kia, đuổi bắt lấy chúng, không thể tha bọn chúng! Lúc này ở giữa đại quân Thiên Hải Đế Quốc, mấy nhân vật Thái Cực Cảnh, cộng thêm hơn mười người Âm Dương Cảnh dương hồn, đang cố sức đuổi giết mấy tên tiểu tử.
Chỉ có điều nếu nhìn từ xa, lại giống như là bọn họ đang đuổi giết không khí, chỉ có người có thần hồn lực cường đại mới phát hiện, bị đuổi bắt chính là Hổ Hổ cùng hai con vượn trắng nhỏ.
Đừng thấy ba tên bọn chúng nhỏ bé, nhưng đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã chết ở trong tay bọn chúng không biết bao nhiêu mà tính, chúng tạo thành hỗn loạn cũng không nhỏ. Bởi vì bọn chúng nhỏ bé, nhưng uy lực lớn, lực lượng hung mãnh, trong nháy mắt vọt tới một chỗ nào, đều có thể quét ngang đánh chết mấy trăm, mấy ngàn người.
Mà Âm Dương Cảnh bình thường căn bản không làm gì được bọn chúng, đi ra cũng chỉ là chịu chết. Một khi Thái Cực Cảnh đi ra đuổi giết bọn chúng giống như hiện giờ, bọn chúng liền xông vào giữa trận doanh địch nhân, hòa mình vào trong đại quân, làm cho đối phương khó có thể buông tay buông chân đánh giết.
Đây là hiện trạng của Tây Bắc đại doanh, đã vận dụng hết thảy lực lượng có thể sử dụng. Lực lượng nhân số tập trung bên trong Tây Bắc đại doanh, có thể đạt tới trình độ nhất định đều đã tự phát tham gia chiến đấu, mặc dù chỉ là bổ sung một chút chặn lót, nhưng cũng phát huy ra tác dụng của từng người. Mà mỗi một người Nhậm gia, thời khắc này đều đã dùng hết toàn lực, dùng hết mọi biện pháp, nhưng Thiên Hải Đế Quốc thế lớn, còn có đại quân yêu thú tương trợ... hiển nhiên Tây Bắc đại doanh đã rất khó có thể xoay chuyển tình thế.
Trên thực tế, bất luận đối với người của Thiên Hải Đế Quốc, hay là đối với người của Minh Ngọc Hoàng Triều, nhìn thấy Tây Bắc đại doanh có thể kiên trì đến bây giờ đều cảm thấy rất khó tin. Lúc sau này đối mặt với địch nhân đúng là nhiều hơn gấp mười lần, điên cuồng công kích hơn một tháng không ngừng nghỉ, nhưng bọn họ vẫn kiên trì chống đỡ.
Trên thực tế, đã đến mức độ này, mà lại không có bất kỳ dấu hiệu hỏng mất, vẫn còn bạo phát lực lượng mạnh nhất giằng co, chiến đấu, không có người nào nghĩ tới chuyện phá vây, không có người nào rút lui, không có người nào tuyệt vọng... Những điều này đều là chuyện khó tin.
Nếu đổi lại là bất kỳ lực lượng nào, cho dù là đệ tử những tông môn vạn năm kia, gặp tình huống như vậy, chỉ sợ đều sớm đã sụp đổ nghĩ biện pháp khác rồi.
So ra, Thiên Hải Đế Quốc ngược lại một mực chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, về khí thế cho tới bây giờ không có áp đảo được người của Tây Bắc đại doanh, mặc dù thời điểm này, đã hoàn toàn vây khốn bọn họ, đã sắp tới thời điểm thực hiện hành động tiêu diệt cuối cùng, mà khí thế lại vẫn như cũ do tất cả mọi người của Nhậm gia Tây Bắc đại doanh đè ép, đây là chuyện chưa từng có trên lịch sử chiến tranh!
- Thắng bại luận anh hùng! Nói gì khác đều là hoang đường, đợi trẫm hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, sách sử là do trẫm viết, trẫm mới là người chiến thắng cuối cùng! Lúc này, Hải Lượng đứng ở phía trên hành cung nhìn chiến trường ở phía dưới, thấy những người Nhậm gia Tây Bắc đại doanh kia đến lúc này, đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã sắp tiêu diệt bọn họ còn không có nhụt chí, không có sụp đổ... khí thế, sĩ khí lại vẫn đè nặng nhiều gấp bội so với bên mình... sắc mặt Hải Lượng vô cùng khó chịu.
Bất tri bất giác, hắn thấy được một vài chỗ rốt cục xông vào, thấy được quân binh đối phương tiêu hao thảm trọng, trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý, lầm bầm tự nói.
Tuy rằng tỷ lệ tử vong đã cao tới 1 so với 6, hơn nữa tỷ lệ này theo đến chém giết cuối cùng còn đang tăng lên, nhưng hắn có bổ sung cuồn cuộn không ngừng, có đại quân yêu thú duy trì, một mực có thể làm cho sức chiến đấu bên mình dư thừa hơn đối phương rất nhiều... cho nên hắn không cần thiết những thứ khác, hắn muốn chính là một thắng lợi triệt để.
Nói ra những lời này, Hải Lượng cảm giác trong lòng thống khoái rất nhiều, ánh mắt không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời.
Chỗ trời cao vạn trượng, Tề Thiên dẫn đầu Nhậm Thiên Hoành, Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ bọn họ đang chém giết cùng Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh chỉ huy một đám Thái Cực Cảnh. Thiên Hải Đế Quốc bên này tuy rằng Hải Thần Giáo không có nhân vật cường đại chạy tới, nhưng trước sau chạy tới Thái Cực Cảnh, thậm chí là lão tổ Thái Cực Cảnh nhân số cũng không ít.
Cho nên mặc dù có một số đối phó với Hổ Hổ, cũng có rất nhiều người bị cận vệ đội quấn lấy, còn có một số nhân vật cường đại đi đối phó với Giang Trấn, nhưng thời khắc này còn có Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh, hai lão tổ Thái Cực Cảnh khác cùng hơn mười người Thái Cực Cảnh, Thiên Yêu Thú cùng nhau liên thủ vây đánh Tề Thiên bọn họ.
Mà sở dĩ có thể kiên trì đến bây giờ, quan trọng nhất là... vì lúc ban đầu Tề Thiên vừa động thủ, đã đánh bị thương nặng bốn lão tổ Thái Cực Cảnh mạnh nhất của đối phương. Lúc đó Tề Thiên biến thân thành cự viên thực lực cường đại kinh người, đánh cho bốn lão tổ Thái Cực Cảnh đối phương bị thương nặng, ba Thái Cực Cảnh cùng với hai gã Thiên Yêu Thú bị đánh chết mới chặn được một đợt công kích hung mãnh nhất của hắn.
Mà trong thời gian này chẳng những Văn Thi Ngữ đột phá, còn đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ ba, mà thần hồn lực của nàng còn mạnh hơn, bằng vào pháp công kích vô cùng huyền diệu, một người có thể quấn lấy mấy người.
Ngọc Vô Song thì thời gian gần dây tăng lên cũng nhanh chóng, có Tề Thiên thỉnh thoảng chỉ đạo, cùng với không ngừng rèn luyện trong chém giết, giờ này nàng đã có thể vận dụng bảo vật Vô Song Hoàng Phi vô cùng thuần thục, một mình có thể giằng co với một lão tổ Thái Cực Cảnh cùng hai con Thiên Yêu Thú.
Dĩ nhiên, Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh bọn họ chủ yếu vây công chính là Tề Thiên, bởi vì Tề Thiên lúc ban đầu biến thân hung hãn đã hoàn toàn hù dọa bọn họ. Bọn họ cũng biết, loại biến thân đó hiển nhiên không có khả năng kéo dài thời gian, cho nên ngay khi Tề Thiên khôi phục bình thường, bọn họ liền bao vây cố đánh giết hắn.
- Gia chủ ở ngoài 5 vạn dặm, Thiên Long Quân cũng đang chạy về... Đúng lúc này, trong bầu không khí máu tanh trên chiến trường rộng lớn, khắp nơi đều là công kích pháp thuật thần thông, không ngừng có người chết đi, lần nữa thanh âm của Nhậm Thiên Hoành vang vọng ra chung quanh mấy ngàn dặm, để tất cả mọi người có thể nghe được.
"Ầm..." - Ồ...
- Gia chủ đã trở lại... Sát!
- Đám cặn bã các ngươi này, gia chủ đã trở lại, các ngươi chết chắc rồi!
- Ha ha... Gia chủ lãnh đạo Thiên Long Quân, hủy diệt Thiên Hải Đế Quốc, chúng ta chống đỡ đợi gia chủ trở về đến đây, sẽ hoàn toàn tiêu diệt bọn khốn kiếp kia!
- Không sai! Gia chủ lập tức quay lại, vừa rồi còn ở ngoài hai mươi vạn dặm, giờ này đã tới 5 vạn dặm, gia chủ quá lợi hại đi!
Theo một câu nói này của Nhậm Thiên Hoành, tất cả quân binh trên chiến trường Tây Bắc đại doanh, tất cả người Nhậm gia toàn bộ đều sôi trào, giống như được chích vào một liều thuốc trợ tim, sức chiến đấu mỗi người đều tăng vọt, trong nháy mắt rồi lại bạo phát ra uy thế kinh khủng, đánh lui lại rất nhiều đại quân Thiên Hải Đế Quốc.
- 5 vạn dặm, làm sao có thể? Vừa nghe lời này, Hải Lượng vừa rồi đang đắc ý chợt nắm chặt quả đấm, bắp thịt trên mặt không nhịn được co giật mấy cái. Mới trước đó không bao lâu Nhậm Thiên Hoành nói Nhậm Kiệt kia đang ở ngoài 20 vạn dặm chạy về. Lúc đó Hải Lượng nghe đều cười thầm, nghĩ trong lòng cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh với khoảng cách xa như vậy, muốn chạy tới cũng phải mất thời gian nhất định, chờ lúc hắn đến thức ăn dưa chuột đều nguội lạnh rồi.
Nhậm Thiên Hoành này cũng là đại tướng quân, vậy mà ở vào thời điểm này lại nói như vậy. Thế nhưng lúc đó rất cổ quái chính là, những người này liền lập tức vô cùng hưng phấn, sức chiến đấu tăng vọt, khiến Hải Lượng lúc đó cũng vô cùng khó hiểu, vô cùng kỳ quái: bọn người kia là mắc bệnh gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.