Tà Thiếu Dược Vương

Chương 53: Không thiệp mời, tránh qua một bên




Hoàng cung, trong ngự thư phòng, Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương.
- Bệ hạ! Gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt phát tới thiệp mời! Lúc Hoàng đế phê duyệt tấu chương là không thích người khác tuỳ tiện quấy rầy, chỉ có An đại tổng quản nội cung mới có thể lựa chọn chuyện nặng nhẹ lại đây thông báo. Bởi vì liên quan đến gia chủ 5 đại gia tộc, cho nên vị An đại tổng quản đi theo Hoàng đế hai mươi mấy năm tuổi đã gần 50 vẫn như cũ hơn 20 tuổi này, đi vào nhẹ giọng bẩm báo.
- Đọc! Hoàng đế không ngẩng đầu, thậm chí không đi nghĩ nhiều.
- Đêm nay gia chủ Nhậm gia thu đồ đệ, mời bệ hạ tới làm người chứng kiến! An đại tổng quản đọc lên một câu thực tùy ý này, trong câu viết giống như nói chuyện bình thường, khiến hắn đều có chút dở khóc dở cười. Ngẩng đầu lên phát hiện Hoàng đế đã dừng phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu nhìn hắn.
An đại tổng quản bất đắc dĩ nói: - Bệ hạ! Chỉ có một câu như vậy!
- Thu đồ đệ, là hắn ư? Hoàng đế đều cảm thấy vô cùng buồn cười! Chính hắn còn đang học tập ở Ngọc Hoàng Học Viện, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra rất nhanh thì sẽ trở thành con cháu dòng chính của Nhậm gia đầu tiên bị lưu ban, hắn còn không biết xấu hổ thu đồ đệ, còn tổ chức rùm beng như vậy.
- Người đưa tới thiệp mời chính là Đồng Cường, sau khi đưa thiệp mời này đến hoàng cung, hắn liền phân biệt đi Văn gia, Cao gia, Phương gia giao thiệp mời rồi! An đại tổng quản tuổi gần 50 tuổi, nhưng da thịt mềm mại, ngay cả lông mày đều chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Hắn làm đại tổng quản ở hoàng cung nhưng quyền thế ngập trời, dù ở Ngọc Kinh Thành cũng coi như nhân vật số một, nhưng ở trước mặt Hoàng đế hắn vĩnh viễn là tên tiểu thái giám năm đó, bất cứ lúc nào đều luôn thận trọng, không nói nhiều, chỉ nói lời nên nói, không tuỳ tiện xen vào ý tưởng và tâm tư của người khác.
- Có ý tứ... Hoàng đế dường như phê duyệt tấu chương đã mệt mỏi, vươn mình đứng dậy đi một vòng. An đại tổng quản lập tức dâng nước trà ấm.
- Truyền chỉ: lệnh cho Lý Nham con của An Dương Vương hôm nay đại biểu Lý gia tới Nhậm gia, chứng kiến gia chủ Nhậm gia thu đồ đệ! Hoàng đế đi lại một vòng, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, dường như nghĩ tới chuyện vui gì rất đắc ý, sau đó ngồi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương.
- Dạ! An đại tổng quản nhẹ giọng đáp một tiếng, thân mình lui về phía sau mấy bước, lúc gần tới cửa mới xoay người đi ra ngoài. Rời ngự thư phòng, An đại tổng quản mới sai người đi truyền chỉ cho Lý Nham, loại chuyện này vốn không có khả năng đại tổng quản hắn đích thân đi làm. An đại tổng quản nhẹ nhàng dùng ngón tay nhỏ nhắn chăm chút cực kỳ xinh đẹp vén lên một chòm tóc rũ xuống, xem ra rất tùy ý, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười: bệ hạ rồi lại để cho Lý Nham vừa mới bị Chiến Thiên Long bọn họ đánh tơi bời ở trên Kim Loan Điện đi Nhậm gia, đây chính là hàm chứa ý vị sâu sắc nha!
Ở trên Kim Loan Điện, bệ hạ không tiện nói thẳng cái gì, nhưng đây tuyệt đối là một tín hiệu rõ ràng, bệ hạ muốn dựa cơ hội này nói cho mọi người biết, Lý Nham dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, Hoàng đế đã có ý tưởng khác đối với Nhậm gia. Tuy rằng còn chưa thuận tiện nói thẳng ra, nhưng lần này coi như là bệ hạ bước thử một bước, rất nhanh sẽ đẩy lên một trường phong ba toàn bộ trên dưới Minh Ngọc Hoàng Triều.
Về phần tên Nhậm Kiệt này làm chuyện thỉnh mời gì đó, An đại tổng quản biết ai cũng không thèm để ở trong lòng, bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ một năm trước Nhậm Kiệt vừa mới tiếp nhận gia chủ Nhậm gia không lâu đã nghĩ học theo lão cha hắn, tổ chức cái gì gia chủ yến hội. Nên biết rằng Nhậm Thiên Hành tổ chức yến hội, ngay cả hoàng đế đều sẽ đích thân giá lâm, hơn nữa còn là tới với thân phận Lý gia. Mà Nhậm Kiệt lần đầu tiên tổ chức yến hội kia, mời 5 đại gia chủ gia tộc, kết quả lúc ấy các đại gia tộc chỉ là phái con cháu đi, huống chi lần này lại đợi tới gần thời gian tổ chức mới cho thông báo thỉnh mời, hắn nghĩ rằng các đại gia chủ đều nhàn nhã không có việc gì làm giống như hắn hay sao?
- Hoang đường! Ở đâu có chuyện buổi tối mở tiệc chiêu đãi, lúc này mới đưa thiệp mời! Quên đi! Tử Hào ngươi đi một chuyến đi! Văn Dũng nhìn thiệp mời hoang đường này, thật không biết nói cái gì cho phải.
- Ha ha... Tốt! Ta cũng rất làm lạ hắn có thể thu đồ đệ cái gì? Một tên Luyện Thể Cảnh thu đồ đệ, nhất định rất có hứng thú! Văn Tử Hào vô cùng vui vẻ đáp ứng. Với hắn chỉ cần không bị nhốt ở trong nhà đọc sách là hắn thật sự rất cao hứng.
Tại Cao gia, Cao Chiến Uyên nắm thiệp mời trực tiếp ném qua một bên.
- Hừ! Hắn tưởng hắn là ai, thực sự cho là hắn đeo cái danh nghĩa gia chủ Nhậm gia là thật sự làm gia chủ sao? Bởi vì chuyện của Cao Bằng, giờ phút này Cao Chiến Uyên sớm đã hận Nhậm Kiệt thấu xương, cho nên lần này hắn dứt khoát không thèm quan tâm tới.
- Đi! Vì sao không đi! Nhậm Kiệt này làm ta nhục nhã tự nhiên ta phải đòi lại gấp trăm lần, gấp ngàn lần. Nhưng Cao Bằng ta đâu thể nào bởi vì chuyện lần đó mà không dám đối mặt một tên quần áo lụa là như hắn. Hơn nữa hắn gần đây có những hành động khác thường, Phương gia ngầm lôi kéo các đại gia tộc tương trợ, đã triển khai hành động nhằm vào Nhậm gia. Loại thời điểm này thật ra ta muốn nhìn xem tên Nhậm Kiệt này có thể có động tác gì, ta cũng muốn xem hắn là thật quần áo lụa là hay là giả ngây giả dại? Cao Bằng nói xong, đi tới nhặt lên thiệp mời Cao Chiến Uyên vừa vứt bỏ.
Nhìn thấy Cao Chiến Uyên lo lắng nhìn về phía mình, Cao Bằng khẽ gật đầu, bình tĩnh cười tự tin.
Chờ thời điểm Đồng Cường đưa tới Phương gia thiệp mời cuối cùng, sắc trời đều đã bắt đầu tối xuống, Phương Thiên Ân nhìn thiệp mời gần như muốn mắng chửi, bởi vì nhất thiết phải lập tức xuất phát. Con bà nó! Thiệp mời cái gì chứ, hắn tưởng mình là Hoàng thượng, cho đây là thánh chỉ của hắn hay sao?
Đương nhiên Phương Thiên Ân cũng không có đích thân đi dự, mà Phương Kỳ hiện giờ còn không thể ra cửa, các con cháu khác tới chỗ hắn lại sợ xử lý không tốt, cuối cùng vẫn khẩn cấp thông báo để Phương Viêm cho đại biểu Phương gia tới dự.
Trên Nghị Sự Đại Điện của Nhậm gia.
- Cái gì, mời 5 đại gia chủ gia tộc, vì sao chúng ta không biết?
- Chính là tối hôm nay ư? Đùa gì thế?
- Thu đồ đệ, hắn... hắn điên rồi sao?
- Đây không phải là làm cho Nhậm gia mất mặt sao? Sáng sớm hôm nay ở buổi lâm triều vừa mới gây ra chuyện như vậy, toàn bộ đều là bởi vì hắn, hiện tại rất nhiều thế lực phụ thuộc Nhậm gia đều không ổn định, chúng ta bây giờ đang nghĩ biện pháp trấn an những gia tộc này, hắn lại làm ngược...
...
Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc ba người vừa nghe được liền náo loạn, sự tình hôm nay đã biến thành sứt đầu mẻ trán! Tuy rằng những cường đại đi theo Nhậm gia giống như Chiến Thiên Long kia cũng không có phản ứng gì. Nhưng chuyện xảy ra ở buổi lâm triều, cộng thêm Phương gia lôi kéo thúc đẩy cũng làm cho rất nhiều thế lực phụ thuộc lo lắng không ít. Hôm nay đã không ngừng có người tới thăm hỏi mấy vị trưởng lão, muốn dò biết một chút rốt cuộc sao lại thế này.
Bọn họ từ sớm đến giờ luôn bận rộn, kết quả bên này có người thông báo nói người của Văn gia tới dự tiệc, rồi người các gia tộc khác tới dự tiệc... Lúc này bọn họ mới biết là Nhậm Kiệt muốn thu đồ đệ.
Đây đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, một tên Luyện Thể Cảnh ngươi còn đi thu đồ đệ, còn mời các gia tộc khác tới chứng kiến... đây không phải là để người khác chế giễu hay sao!?.
Tuy rằng đã phi thường không muốn gặp lại Nhậm Kiệt, nhưng giờ phút này Nhậm Quân Dương vẫn lập tức mang theo Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Văn Húc chạy tới chỗ ở của Nhậm Kiệt.
- Ngọc Kinh Thành, Chiêm Tứ Hải bang chủ Chiến Mã Bang đến!
- Ngọc Kinh Thành, Hoàng Vận hội trưởng Diệu Dược Hội, Diệu Dược sư đỉnh cấp đến!
- Ngọc Kinh Thành, Lôi Thạch đường chủ Lôi Đình Đường đến!
...
Chờ ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương bọn họ chạy tới chỗ Nhậm Kiệt mới phát hiện: Nhậm Kiệt mời tới không chỉ là người của 5 đại gia tộc, mà còn mời các bang phái trong Ngọc Kinh Thành tới tham dự. Tuy rằng những bang chủ này bình thường cũng đều là nhân vật rất lợi hại, nhưng ở trong mắt những trưởng lão Nhậm Quân Dương bọn họ xem ra, những người này bất quá là hạng người thảo mãng, khống chế bọn họ làm việc còn được, nhưng đường đường là gia chủ Nhậm gia làm sao có thể thỉnh mời bọn họ!
- Đứng lại! Nhậm Quân Dương ba người bọn họ mới vừa định đi vào, đã bị Đồng Cường dẫn người bảo vệ ở bên ngoài ngăn lại.
- Làm càn! Đồng Cường! Ngươi lúc này càng ngày càng càn rỡ, ai ngươi cũng dám ngăn chặn! Nhậm Hàn Lâm nhìn thấy Đồng Cường cũng dám ngăn cản bọn họ lại, lập tức nổi giận.
- Phụng mệnh gia chủ, người không có thiếp mời không được đi vào, các vị trưởng lão muốn đi vào, thỉnh lấy ra thiệp mời cho chúng ta xem! Đồng Cường đầu trọc lóc dù trong bóng đêm dưới ánh trăng và ánh sáng đèn, vẫn có vẻ chiếu sáng ngời, vốn hoàn toàn không vì là ba vị trưởng lão mà nhích động, vẫn kiên trì ngăn chặn ở đó.
- Thiệp mời? Tức cười... Nhậm Văn Húc buồn bực chỉ vào người của bang phái đang đi vào bên cạnh, nói: Nơi này là lãnh địa của Nhậm gia, bọn họ một đám người bang phái thảo mảng đều có thể đi vào, chúng ta là trưởng lão Nhậm gia còn cần gì thiệp mời, lập tức tránh ra cho bổn trưởng lão!
Giờ phút này Nhậm Văn Húc cũng thực sự nổi giận rồi, liền giơ tay lên muốn động thủ. Dù sao hắn cũng là trưởng lão Nhậm gia, thực lực so với Đồng Cường mạnh hơn không ít.
- Bày trận! Nhìn thấy Nhậm Văn Húc muốn dùng sức mạnh xông vào, Đồng Cường không chút do dự hạ lệnh. Ngay sau đó có hơn 60 người cận vệ đội vọt ra, trực tiếp ngăn chặn ba vị trưởng lão. Bọn họ đã hình thành trận pháp, hơn nữa từng người trong mắt toát đầy sát khí, dường như là những núi lửa sắp bùng nổ, hết sức căng thẳng.
Trải qua khoảng thời gian huấn luyện đặc biệt này, chẳng những bọn họ sớm đã tìm về chính mình năm đó, mà mỗi người đều có tăng lên. Trong đó có một người lại đột phá đến Thần Thông Cảnh; cũng gia tăng rất nhiều người tu vi Chân Khí Cảnh khác. Giờ phút này bố trí thành đại trận, mặc dù ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc đều là Thần Thông Cảnh cũng bị khí thế kia chấn động.
- Đồng Cường! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nhậm Quân Dương nói, trong mắt sắp phun lửa, thanh âm vô cùng trầm thấp.
Đồng Cường không trả lời hắn, bởi vì hắn cũng không cần giải thích bất kỳ điều gì với Nhậm Quân Dương, hắn chỉ cần nghe lệnh của gia chủ là được. Thế nhưng thái độ của hắn lại rất dứt khoát, nếu như lúc này ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc chỉ cần đi lên trước một bước hắn sẽ lập tức động thủ.
Nhậm Hàn Lâm tức giận đến tay run rẩy, một tên đội trưởng nho nhỏ cũng dám hạ lệnh động thủ với ba vị trưởng lão.
- Ta lập tức gọi người, toàn bộ đánh hạ bọn chúng! Nhậm Văn Húc thông qua thần thức, nhanh chóng kết nối cùng Nhậm Quân Dương và Nhậm Hàn Lâm, chuẩn bị thông báo cho thị vệ nội bộ của Nhậm gia.
- Không được! Nhậm Quân Dương trầm giọng nói: - Hiện tại người đã tới không ít, nếu tiếp tục làm náo động như vậy, thì thật sẽ làm cho cục diện bên ngoài hiện đang rung chuyển bất an sẽ càng thêm không xong. Trước khi đại hội trưởng lão nghị sự tuyệt đối không thể để xảy ra loại chuyện này. Hơn nữa, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của gia chủ...
Giờ phút này Nhậm Quân Dương cũng cảm thấy bọn họ quá vội vàng, bởi vì nơi này dù sao cũng là chỗ ở của gia chủ, nếu bọn họ cho người bắt lấy thị vệ của gia chủ, vậy thì nhất định sẽ dẫn lên nội đấu.
- Bảo Nhậm Kiệt đi ra gặp chúng ta, để hắn giải thích... Nhậm Hàn Lâm nói được một nửa, chính mình liền ngừng lại, bởi vì trải qua mấy chuyện xảy ra lần trước, rất rõ ràng là Nhậm Kiệt sẽ hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ.
- Chúng ta đi! Để xem hắn còn có thể làm loạn tới trình độ nào, thật sự là Nhậm gia mất hết mặt mũi mà! Nhậm Quân Dương một lần nữa cảm thấy mấy người mình đã tận lực, nhưng tên Nhậm Kiệt gia chủ quần áo lụa là này không phải luôn làm ra chuyện mất mặt, còn ngại hiện tại không đủ loạn, Nhậm gia phiền toái không đủ nhiều... vậy cứ để mặc cho hắn náo động thôi.
Càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, tốt lắm, hết thảy cứ chờ đợi tới đại hội trưởng lão nghị sự sẽ giải quyết triệt để. Hắn làm như vậy, đã không xứng tiếp tục đảm đương gia chủ Nhậm gia.
Nhậm Quân Dương thông qua thần thức kết nối, sau đó phẫn nộ mang theo Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc rời đi. Thời gian cách ngày Đại hội trưởng lão nghị sự không còn bao lâu, hắn cũng không muốn lưu lại cái chuôi để Nhậm Kiệt nắm, nếu đã cho hắn cơ hội hắn không biết nắm lấy, vậy thì quên đi!
Mà lúc này ở trong phòng khách chính của Nhậm Kiệt, đầu sỏ của 10 đại bang phái ở Ngọc Kinh Thành đã toàn bộ tới rồi, mà ở bên kia là Lý Nham cơ hồ được người nâng đỡ cầm đầu đi tới, phía dưới là Cao Bằng, Phương Viêm cùng Văn Tử Hào bọn họ.
Giờ phút này Lý Nham miễn cưỡng được người hầu nâng đỡ còn có thể ngồi. Trước đó hắn bị đánh chết khiếp, dù đã phục dụng không ít dược vật, trong lúc nhất thời cũng chưa khỏe lắm, không nghĩ tới buổi tối lại nhận được thánh chỉ. Tuy nhiên hiện tại thân thể Lý Nham đau muốn chết, nhưng trong lòng thì vô cùng mừng rỡ: Nhậm Kiệt, còn có Nhâm gia, ngày lành của các ngươi sắp hết rồi!
Mà Phương Viêm cùng Cao Bằng ngồi đối diện, trong lòng rất lấy làm lạ nhìn người của 10 đại bang hội, những người đó nhìn bọn họ đều rất thận trọng, cẩn thận, nếu ánh mắt đụng phải lập tức cung kính gật đầu chào.
10 đại bang phái ở Ngọc Kinh Thành cũng đều rất lợi hại, sau lưng cũng đều có chút thế lực, nhưng tuyệt đối cũng không dám chính diện là địch với 5 đại gia tộc, thậm chí có một số chính bản thân đã phân biệt bị 5 đại gia tộc khống chế. Chỉ là bọn hắn không thể so bì với người của 4 đại gia tộc kia, Nhậm Kiệt mời bọn họ không dám không đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.