Tà Thiếu Dược Vương

Chương 50: Ngọc Tinh, Tiên Thiên Linh Thể!




Lần này khiến lão nhân mặt cười ngoài ý muốn, tình huống chỉ trong nháy mắt. Tuy rằng trong mắt hắn lực lượng hai người không mạnh, nhưng hai người đánh nhau hung hãn khiến lão ngoài ý muốn. Lại thấy Nhậm Kiệt ngoan cường, từ đầu đến cuối chưa từng hoảng sợ, thậm chí cuối cùng còn ác nghiệt hơn cả đối phương.
Nghiêm Chấn Phi lúc đầu quăng kiếm đi, sau đó dùng chân khí đánh vào trong cơ thể Nhậm Kiệt, đúng là chiến đấu lão luyện. Nhưng mà cuối cùng ngay cả cơ hội liều mạng lưỡng bại câu thương cũng không có, mà Nhậm Kiệt lại có thể kiên trì đến cuối cùng, một lần đột phá đánh chết Nghiêm Chấn Phi, nguyên nhân rất lớn trong này là cỗ ngoan cường, hung hãn kia.
- Con bà nó, hắn lại đột phá thật! Lão nhân mặt cười giờ phút này không biết nói gì, tên này lại đột phá thật, không biết nói lý lẽ nữa.
Mặc dù là Luyện Thể Cảnh, nhưng lúc này mới qua bao lâu a, chỉ mới vài ngày à.
Lần trước mình bắt hắn tu luyện Bát Phương Tuyệt Sát cả đêm khiến hắn đột phá, hôm nay lại như thế, lúc trước hắn nói còn cho rằng bậy bạ, hiện tại...
Nhìn Nghiêm Chấn Phi bị Nhậm Kiệt đánh chết bay ra ngoài, lão nhân mặt cười suy nghĩ trong lòng, nếu tên này biết Nhậm Kiệt chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ tư, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Luyện Thể Cảnh và Chân Khí Cảnh chênh lệch rất lớn, bình thường ba bốn tên Luyện Thể Cảnh đại viên mãn đối phó được một tên Chân Khí Cảnh cũng không tệ, ngẫu nhiên có người nghịch thiên khiêu chiến vượt đại cảnh giới, nhưng mà bản thân cũng là Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín hoặc là đại viên mãn à.
Người như thế bình thường tích tụ cường đại, mặc dù là Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín hoặc là đại viên mãn, nhưng khẳng định mạnh hơn Luyện Thể Cảnh bình thường, còn học một ít võ kỹ trung phẩm hoặc là thượng phẩm, hay hoặc là có được linh khí, cho nên mới có thể vượt cấp khiêu chiến.
Mà Nhậm Kiệt cho dù tính đã đột phá, thực lực chân chính cũng chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm mà thôi, đối mặt với Chân Khí Cảnh lại không chút sợ hãi nào, cuối cùng còn đánh chết, đây là quần áo lụa là gì vậy, chiến tướng kinh nghiệm sa trường chẳng qua cũng chỉ có thế.
Đáng hận nhất chính là, đây cũng không phải là ám sát gì mà là chính diện giết chết, ông nội nó chứ, mình sao lại gặp phải một tên quái vật như thế, còn dạy cái gì, dạy hắn thế nào?
Vốn còn muốn mượn chuyện này cho hắn biết sự tàn khốc của thế giới này, để hắn biết cái gì là giết người, nhưng bây giờ...
- Phốc... Rốt cục đánh chết Nghiêm Chấn Phi, Nhậm Kiệt phun ra một búng máu, sắc mặt liên tục thay đổi. Dù sao cũng vươt cấp đánh chết Chân Khí Cảnh, cũng không phải là nói đùa, vừa rồi là hắn kiên định quyết không lùi bước.
Nhưng còn may lúc này lực lượng phóng thích, khí kình cường đại Luyện Thể Thiên Ngọc Hoàng Quyết tầng thứ năm vận chuyển mấy lần, sau khi ổn định thương thế một chút, cả người mới đỡ một chút.
Nhậm Kiệt đi tới một tay xốc lên thi thể Nghiêm Chấn Phi, bước tới trước người Tôn Trúc.
- Ta chỉ đi ngang qua đây thôi... Nhậm Kiệt nói xong ném thi thể Nghiêm Chấn Phi tới trước mặt Tôn Trúc, chỉ là vừa nói miệng vừa rỉ máu, Nhậm Kiệt dùng tay lau miệng. Từ lúc tới thế giới này, xã hội nơi này không có pháp chế ước thúc như địa cầu, tất cả đều dựa vào nắm tay, dựa vào thực lực, nhưng hôm nay xem như cảm thụ sự tàn khốc của thế giới này rồi.
Nhậm Kiệt đã nhìn ra, Tôn Trúc sắp không xong, hít vào thì nhiều thở ra thì ít, hắn chống đỡ được tới giờ là cũng nhờ ý chí kiên cường.
- Hắc... Ha ha... Khụ... Tôn Trúc cười, lập tức ho khan, cuối cùng lại cảm kích nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Tạ ơn... Tạ ơn, ít nhất... Để... Ta biết cả đời ta... Cả đời làm thiện giúp đỡ mọi người... Cũng không đến mức... Khụ...
- Đây... Đây.. Là thứ hắn muốn... Trước kia trong lúc vô tình ta gặp được... Ta... Phát giác nàng không tầm thường... Lại không biết... Chọc vào mầm tai họa, nếu không... Ta sẽ không lưu lại... Tốt mấy... Ta cũng không cần, ta chỉ muốn cả nhà bình an... Không cần, ta không cần... Không phải... người bình thường chúng ta có thể... Có, tặng cho ngươi... Cám ơn ngươi đã báo thù cho Tôn gia chúng ta... Tôn Nhị... Đứa nhỏ này... , nàng rất đặc biệt...
Tôn Trúc ôm cháu gái Tôn Nhị, trong tay là một viên châu to như đứa trẻ con, vô cùng thấu triệt, có thể nhìn thấy bên trong, nhưng dường như lại không rõ ràng lắm.
Hắn đang tay đưa đứa nhỏ Nhậm Kiệt, còn muốn phó thác điều gì đó, chỉ là cuối cùng không chống đỡ nổi, vẫn giữ tư thế kia mà chết.
Đang ở trong ngực Tôn Trúc, Tôn Nhị trừng lớn mắt, gắt gao ôm cánh tay Tôn Trúc, cả người vẫn không ngừng run rẩy.
Thi thể đầy đất, bóng đêm mờ mịt, Nhậm Kiệt đứng một hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi.
- Đương... Nhưng vào lúc này, hạt châu từ trong tay Tôn Trúc rơi xuống đất. Nhìn Tôn Nhị còn gắt gao ôm lấy cánh tay Tôn Trúc, Nhậm Kiệt nhất thời không biết phải làm gì cho đúng, đối mặt với tên đồ tể giết một lần trăm người, hắn cũng không e ngại xông lên, nhưng giờ phút nhìn cô bé Tôn Nhị vẫn còn đang mặc áo ngủ dính máu, không có chút khí tức thôn dã nào, thoạt nhìn lộ ra một cỗ linh khí, Nhậm Kiệt cũng rất là đau đầu. - Hả... Nhậm Kiệt đang đau đầu không biết xử lý cô bé này làm sao, không để ý hạt châu rớt xuống, nhưng khi hạt châu rơi xuống, trung lão nhân mặt cười đột nhiên ngây ngẩn cả người, tiếp đó đáp xuống, đứng cạnh hạt châu ngây người nhìn nó. . - Điều... Điều này sao có thể, Ngọc... Ngọc Tinh...
Lão nhân mặt cười thanh âm của đều có chút run rẩy, không dám tin nhìn hạt châu này.
- Cái gì Ngọc Tinh? Nhậm Kiệt thấy lão nhân mặt cười hạ xuống, lại nhìn thấy hắn kinh ngạc như thế, cũng sửng sờ. Lão nhân mặt cười này hắn nhìn không rõ, nhưng tuyệt đối không tầm thường, thứ có thể khiến cho hắn khiếp sợ như vậy, khẳng định không tầm thường.
Nhậm Kiệt nói xong xoay người nhặt hạt châu lên, cẩn thận nhìn một chút, ngoài cảm giác vô cùng thoải mái cũng không có gì đặc biệt.
- Ngươi thì biết cái gì, tầng ngoài Ngọc Tinh là do người ta ngưng luyện ra, nếu ngươi nhìn thấu thì mới gặp quỷ.
Lão nhân mặt cười nói xong chụp lấy viên ngọc, vô cùng kích động, vô cùng nâng niu nhìn ngắm.
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Nhìn thấy lão nhân mặt cười một hồi lâu cũng không nói, Nhậm Kiệt không kìm nổi hỏi.
Lão nhân mặt cười cầm hạt châu trong tay: - Người thường đều biết, bước vào Chân Khí Cảnh là sử dụng được linh ngọc hạ phẩm tu luyện, tiến vào Thần Thông Cảnh có thể dùng linh ngọc trung phẩm, mà linh ngọc thượng phẩm vô cùng trân quý, chỉ có cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh trở lên mới có tư cách sử dụng, cực kỳ hiếm thấy.
Mà trên linh ngọc thượng phẩm còn có linh ngọc tuyệt phẩm, một khối linh ngọc tuyệt phẩm chẳng khác nào 1000 khối linh ngọc thượng phẩm, nếu đổi thành tiền ngọc, một khối linh ngọc tuyệt phẩm trị giá 1 vạn vạn tiền ngọc, đó chỉ là trên lý thuyết. Trên thực tế có tiền ngọc căn bản không mua nổi, người bình thường đều biết, nhưng trên thực tế trên linh ngọc tuyệt phẩm còn có Ngọc Tinh, ngọc chi tinh túy, giá trị của nó khó có thể đánh giá, mà hạt châu này lại bị người ta nén Ngọc Tinh tạo thành.
Nhậm Kiệt không phải loại người như Nghiêm Chấn Phi, nhưng cũng không phải Thánh nhân gì, vừa rồi Tôn Trúc lúc chết giao nó cho mình, nguyên nhân rõ ràng là giao phó cô bé kia cho y, nhưng giờ phút này nghe nó quý báu như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Nhậm Kiệt chính là, ta kháo, như vậy rất có thể mở được đoạn phim kia rất lâu à.
- Hừ, đừng tưởng phát đạt... Lão nhân mặt cười tra xét rõ tình huống bên trong nói: - Ngọc Tinh căn bản người phi phàm mới có được, cho dù bổn vương cũng chỉ biết phương pháp sử dụng Ngọc Tinh, nhưng mà cũng không biết ngưng luyện, nén ép. Dưới Âm Dương Cảnh cho dù muốn dùng Ngọc Tinh cũng không dùng được, chưa đạt tơi Chân Khí Cảnh căn bản không có biện pháp sử dụng linh ngọc, không thể hút được lực lượng khổng lồ bên trong. Về phần Ngọc Tinh trải qua nén ép, ngay cả bổn vương cũng không thể dò xét bên trong là cái gì, chỉ là kỳ quái, với tu vi Chân Khí Cảnh của tên rác rưởi kia sao lại nhân ra đây là Ngọc Tinh, ồ, đây là...
Lão nhân mặt cười nói tự nhiên Nghiêm Chấn Phi vì sao có thể nhận ra, bình thường dù cho dù cường giả Thần Thông Cảnh đỉnh phong thậm chí Âm Dương Cảnh cô đọng âm hồn cũng chưa chắc nhận ra Ngọc Tinh, cho nên hắn mới cẩn thận quan sát. Đột nhiên ánh mắt nhìn qua một bên bởi vì khi hắn đột nhiên nhìn thấy dấu vết khi ẩn khi hiện, không chú ý còn tưởng rằng đó chỉ là một đoàn sương mù đen, nhưng lão nhân mặt cười lại sửng sốt.
Tiếp đó ngồi xuống lục soát Nghiêm Chấn Phi.
Nhìn thấy lão nhân mặt cười làm vậy, Nhậm Kiệt biết nhất định là có chuyện gì, bất quá lão nhân mặt cười nói mình không thể sử dụng Ngọc Tinh, Nhậm Kiệt lại không cho là đúng. Mình không phải là Chân Khí Cảnh, nhưng mà trước đó đã có thể dùng laptop trong thức hải hấp thu linh khí, hắn tin Ngọc Tinh cũng không có vấn đề à. Ý niệm này lóe lên trong đầu một cái, Nhậm Kiệt đột nhiên phát hiện ánh mắt cô bé Tôn Nhị lại nhìn chằm chằm Nghiêm Chấn Phi.
- Gia gia ngươi đã chết, thù các ngươi Tôn gia cũng đã báo, trước đi theo ta đi.
Giết chóc tanh máu, ngay cả Nhậm Kiệt cũng có chút chịu không nổi, huống chi có bé 7, 8 tuổi này đã chứng kiến hết thảy. Nhậm Kiệt đưa tay nâng Tôn Nhị lên, vốn Nhậm Kiệt còn tưởng cô bé sẽ dãy dụa, nhưng mà không nghĩ tới cô bé trực tiếp giơ tay lên nắm tay hắn, tay kia lưu luyến không nỡ buông Tôn Trúc ra.
Hả!
Nhậm Kiệt sửng sốt, tiếp đó hắn lại phát hiện, cơ thể Tôn Nhị linh khí kinh người, cả người run rẩy nhưng ánh mắt không dời Nghiêm Chấn Phi.
- Quả nhiên, bổn vương nói, dựa vào cái gì mà một tên rác rưởi Chân Khí Cảnh có thể nhận ra Ngọc Tinh, thì ra hắn là người của Tàn Hồn, trên người có dấu vết cường giả của Tàn Hồn lưu lại, xem ra người này ít nhất đã ngưng tụ dương hồn, hơn nữa sử dụng linh khí thượng phẩm trở lên mới có thể lưu lại được dấu vết trên Ngọc Tinh, chỉ là nhìn qua rất vội vã.
Lão nhân mặt cười lục được một khối lệnh bài màu đen như mây mù trên người Nghiêm Chấn Phi, đứng dậy lẩm bẩm nói.
Miệng vừa nói, trong lòng lại nâng nâng.
Này là người khác, chỉ sợ giờ phút này hắn đã động lòng cướp đoạt. Bởi vì Ngọc Tinh rất quý báu, đủ khiến động tâm, bình thường tiền tài không thể đả động hắn, nhưng chỉ có bảo vật này mới hữu dụng.
Nhưng cố tình rơi vào tay tên tiểu tử Nhậm Kiệt này, con mẹ nó thật đang ghét, ông nọi nhà nó.
Mình nhất thời dùng thần thức phát hiện ra nơi này đang có chém giết, hơn nữa còn là cái loại tiểu nhân vật chém giết, vừa lúc thích hợp để Nhậm Kiệt thấy được chém giết tanh máu, biết được thảm án diệt môn. Theo lão nhân mặt cười, cho dù Nhậm Kiệt không đi xuống hắn cũng ném hắn xuống, trước để cho hắn nếm mùi thất bại lão mới có cơ hội huấn luyện hắn.
Kết quả hắn lại chủ động lao xuống, giết chết tên kia, còn chiếm được hạt châu Ngọc Tinh, trời ạ, còn có thiên lý không vậy!
Ngọc Tinh a, mình năm đó vì một khối Ngọc Tinh ở trong di tích cùng người khác chém giết, cuối cùng bị vây mấy năm mới ra được, mà đây lại là ngọc châu ngưng tụ từ Ngọc Tinh, bên trong còn như phong ấn cái gì đó. Nếu Ngọc Tinh này chỉ là dạng khối, lão nhân mặt cười cũng không dám tin bên trong lại phong ấn cái gì đó.
Buồn bực, rất mẹ nó buồn bực.
Đáng giận, muốn nổ tung lên rồi.
Tiếp tục như vậy nữa, mình không bị tiểu tử này làm cho tức chết mới lạ.
Mình đã tham gia mấy ngàn tràng chém giết, giết người vô số, sao chưa từng gặp qua loại chuyện này, ông nội nhà nó, chẳng lẽ cả đời mình bị hai cha con hắn hại sao, loại chuyện này cũng làm cho mình gặp phải.
- Giữ lấy đi, tuy nhiên ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên viên Ngọc Tinh này, bởi vì nó cũng không đơn giản như vậy, bên trong dường như còn có gì đó. Còn có, đừng có để lộ ra ngoài, nếu không cho dù Nhậm gia cũng không bảo vệ được ngươi, thứ bị Tàn Hồn chú ý, cho dù hoàng đế cũng phải trả lại. Giữ cho cẩn thận, ngàn vạn lần đừng cho ai thấy. Thật không biết đời trước ta thiếu phụ tử ngươi cái thứ gì, rồi lại... Con bà nó, cho ngươi... ngươi... ngươi...
Lão nhân mặt cười dúi viên Ngọc Tinh cho Nhậm Kiệt, lúc này mới nhìn Tôn Nhị đang nhìn chằm chằm Nghiêm Chấn Phi.
- Ngài sao thế, bị dẫm đuôi sao?
Nhậm Kiệt vốn muốn nói ngươi gặp quỷ, nhưng nghĩ đến Tôn Nhị, lại đổi giọng. Chỉ là biểu hiện thất thường của lão nhân mặt cười hôm nay, Nhậm Kiệt cũng rất kỳ quái. Không phải không bỏ được Ngọc Tinh chứ?
Lão nhân mặt cười đột nhiên nhét viên Ngọc Tinh vào tay Nhậm Kiệt, người lập tức ngồi xuống nhìn Tôn Nhị còn đang mặc áo ngủ run rây, ánh mắt đờ đẫn nhìn Nghiêm Chấn Phi.
- Tiên... Thiên... Linh... Thể... Trời ạ, đúng là thể chất Tiên Thiên Linh Thể tồn tại trong truyền thuyết này, ha ha, còn để bổn vương gặp được. Không chỉ là Tiên Thiên Linh Thể, trong mi tâm nàng còn có một tia trí văn, chẳng lẽ đây... Đây là trí văn bẩm sinh trong truyền thuyết sao... Một cái trấn nhỏ như vậy sao lại có đứa bé thế này.. Này...
Lão nhân mặt cười nhìn Tôn Nhị còn giật mình gấp trăm lần Ngọc Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.