Tà Thiếu Dược Vương

Chương 433: Bí mật của Lam Thiên, Cổ Thần Trấn Thiên!




- A... A... Phương Viêm đau khổ, điên cuồng gào thét, không phải là bởi vì đau đớn trên thân thể, giờ phút này đối với đau đớn trên thân thể hắn sớm đã không có cảm giác gì, nửa khúc thân dưới mất đi trông hắn có vẻ kinh khủng dị thường, nhưng hắn vẫn như cũ trung khí mười phần.
Nếu như bị người bình thường trông thấy cảnh tượng này, đủ để hù chết người ta, còn tu luyện giả chân chính gặp được thì chẳng có gì lạ, đạt tới trình độ Thái Cực Cảnh vốn cường đại dị thường, rất khó giết chết, có sinh mệnh lực vượt qua tưởng tượng.
- Đi chết đi... Đi chết đi... đều phải chết đi! Tại sao, tại sao ta lại thất bại, ta muốn mạnh hơn, ta còn chưa giết tên Nhậm Kiệt, tên Nhậm Kiệt ghê tởm nhất; tên khốn kiếp Lam Thiên; còn có nữ nhân đê tiện Phương Kỳ kia... Phương Viêm điên cuồng gầm rú như bệnh tâm thần, nếu không phải lúc này hai cánh tay hắn lưu chuyển nổi lên phù văn quỷ dị, nếu không phải thân thể hắn bị cải tạo cường đại vượt quá tưởng tượng, thì hắn không khống chế bản thân mình để mặc cho thương thế phát triển như vậy... đã sớm chết rồi.
- Đại tướng quân bớt giận, một khối khác chúng ta đã tìm được, chỉ cần ngài dung hợp khẳng định có thể quét ngang hết thảy, đi về hướng bễ nghễ thiên hạ. Hơn nữa 50 vạn đại quân đã toàn bộ chuẩn bị xong, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, đến lúc đó liền có thể chế tạo đại quân vô địch thiên hạ! Chỉ là bệ hạ bên kia đã hạ lệnh điều động quân đội đồng thời phái đại tướng quân mới muốn tiếp quản đại quân, ngài nhìn xem! Đang lúc Phương Viêm rống giận, một người thân khoác áo bào đen chung quanh có phù văn chớp lóe xuất hiện ở bên cạnh Phương Viêm.
Người kia vừa xuất hiện ở bên cạnh Phương Viêm, liền giơ tay lên một lực lượng chậm rãi rót vào thân thể Phương Viêm, giúp Phương Viêm không đến mức tiếp tục điên cuồng, cũng giúp chỗ thương tích bị Lam Thiên gây ra trên thân hắn chậm rãi ổn định.
Hơn nữa với mắt thường có thể thấy được, có một vài chỗ da thịt lại đang từ từ bắt đầu sinh trưởng, khôi phục, kèm theo da thịt mới mọc bên trên cũng có phù văn cổ quái đang lưu chuyển.
- Giết... Giết bọn chúng! Cái gì hoàng đế chó má, đợi đại quân ta dưỡng thành, ngay cả hắn cũng chung số phận bị tiêu diệt! San bằng Nhậm gia giết chết tên Nhậm Kiệt kia... Phương Viêm vừa nghe nói, hoàn toàn không để ý tới đã hạ lệnh.
- Một khi đã như vậy, thì mời đại tướng quân tự mình đi trở về hạ lệnh nắm trong tay hết thảy! Dù sao... Người áo đen nói giọng rất già nua, nhưng thời khắc này trong giọng nói lại có một loại đắc ý khó có thể che giấu. Dĩ nhiên, đừng nói là chút đắc ý nho nhỏ đó, cho dù hắn thật nói cái gì thời khắc này Phương Viêm cũng không hề có phản ứng. Tuy nhiên ngay lúc người áo bào đen này nói mới nửa câu, bỗng nhiên hắn cảm thấy không thích hợp, cả người có một loại lông tơ dựng đứng, có cảm giác như là con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm.
Loại cảm giác này, giống như chuột gặp mèo, có cảm giác thiên địch gặp nhau, trong nháy mắt khiến lực lượng toàn thân hắn trong tiếng nổ ầm ầm lưu chuyển.
- Đi! Người áo bào đen lập tức chộp lấy Phương Viêm, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài mười mấy dặm dùng tốc độ cao nhất định chạy đi.
- Chơi vui vẻ như vậy, để nhìn xem ngươi là ai? “Ầm...” Gần như đồng thời ngay lúc đó, loại cảm giác này giống như phản ứng bản năng, trước đó Nhậm Kiệt nếu đã sớm biết Ngọc Hoàng Quyết sẽ như thế, thì có đề phòng khống chế cũng sẽ không như thế, hoàn toàn bạo phát không có chút chuẩn bị.
Nhậm Kiệt vừa phát hiện có điều không đúng, đồng thời, cũng biết đối phương khẳng định cũng cảm nhận được sự tồn tại của mình, quả nhiên người áo bào đen vội vàng mang theo Phương Viêm tăng tốc rời đi.
Người này sử dụng thân pháp cũng vô cùng quỷ dị, tốc độ cũng không chậm, nhưng Nhậm Kiệt ở thời điểm Phương Viêm thi triển Linh phù dịch chuyển không trọn vẹn kia đều có thể truy lùng đến đây, thời khắc này càng không có khả năng để hắn chạy thoát. Nói chưa dứt lời liền thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp, trong nháy mắt đã đuổi theo.
Vung tay một cái, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong tiếng nổ ầm ầm bao phủ phạm vi chung quanh mười dặm, trực tiếp bao phủ người áo bào đen định mang Phương Viêm chạy trốn trong đó.
- Người nào, lại dám đánh lén tướng quân nhà ta? Tướng quân nhà ta chính là Phương Viêm Phương tướng quân của Duệ Tiễn Doanh, là người thừa kế Phương gia! Người áo bào đen nổi giận quát to, rồi tức thì cẩn thận lưu ý chung quanh, bởi vì hắn vốn chưa từng thấy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này.
Người biết về Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cũng không nhiều, dù sao rất ít người có xuất thân giống như Đan Vô Kinh. Trên thực tế đừng nói là Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cho dù là Nhậm Kiệt thật sự xuất hiện, đối phương cũng không có khả năng nhận biết.
- Đối với khôi lỗi cùng người điên này ta không có hứng thú, hôm nay muốn chính là ngươi! Định thử dò xét đúng không? Nhậm Kiệt vừa nghe đã biết ngay ý đồ của người áo bào đen. Người này ở thời điểm này lại còn muốn thử dò xét, tâm tư quả nhiên không tầm thường. Hắn thử dò xét, Nhậm Kiệt cũng giống như vô ý thức phản ứng trả lời, cho hắn biết một chút tin tức hắn muốn, đồng thời cũng muốn ấn chứng một chút ý nghĩ của mình. Theo Nhậm Kiệt vừa dứt lời, thoáng cái thúc giục Hỏa Long chạy ra, lao thẳng tới phía người áo bào đen.
- Muốn tìm không phải Phương Viêm? Long Viêm Hỏa Diễm... chẳng lẽ... không xong! “Ầm...” Người áo bào đen vừa nghe nói mục tiêu của đối phương lại không phải Phương Viêm liền cả kinh, lại thấy Hỏa Long phóng tới lập tức phản ứng kịch liệt, trong giây lát thân hình đột nhiên vọt tới phía sau Phương Viêm, hai tay xoa bóp ở phía sau hắn.
- A... Chết đi! “Ầm...” Người áo bào đen rót vào Phương Viêm một lực lượng đặc thù, trong nháy mắt uy thế tăng vọt, trên hai cánh tay Phương Viêm bùng phát ra phù văn quỷ dị, lực lượng cường đại hoàn toàn khác xa Phương Viêm vừa rồi toàn lực đánh một trận cùng Lam Thiên, trong tiếng nổ ầm ầm chấn bay ra Hỏa Long bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Và ngay khoảnh khắc Phương Viêm chấn Hỏa Long kia văng ra, lập tức thân thể người áo bào đen bị một quầng sáng bao phủ, kế tiếp không gian xao động một cái, người áo bào đen cùng Phương Viêm đã biến mất.
- Chết tiệt! Chạy đúng là nhanh! Nhậm Kiệt nhìn chỗ người áo bào đen cùng Phương Viêm kia biến mất, không nhịn được mắng một câu. Lần này hắn không có cố sức đuổi theo, bởi vì dao động vừa rồi kia rõ ràng là Linh phù dịch chuyển trung phẩm, đây chính là có thể dịch chuyển ra ngoài 5 vạn dặm. Cho dù căn cứ tình huống vừa rồi phỏng đoán, Linh phù này không phải bọn họ mới luyện chế, mà là linh phù thượng cổ chiếm được từ những di tích, dù có một chút tổn thương ít nhất cũng có thể dịch chuyển ra ngoài khoảng cách 4 vạn dặm.
Loại khoảng cách này đối phương đã có chuẩn bị, mình không có biện pháp truy lùng như truy lùng Phương Viêm trước đó, vì thế Nhậm Kiệt cũng không có đuổi theo.
Bất quá hắn còn đứng ở đó chìm vào suy nghĩ: Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của mình hiện tại còn chưa có biện pháp hoàn toàn phong bế không gian, nếu không cho dù đối phương sử dụng Linh phù dịch chuyển cũng khó mà trốn thoát.
Người đã đi từ lâu, Nhậm Kiệt cũng không vì người đã chạy thoát mà phiền giận gì! Dù sao nếu như không có chuẩn bị trước thời gian, sử dụng trận pháp, pháp bảo không gian đặc thù phong bế không gian, thì đối với Linh phù dịch chuyển bình thường cũng không có biện pháp gì tốt lắm. Dĩ nhiên, loại Linh phù dịch chuyển thứ này cũng không phải là rau cải trắng, đối phương sử dụng cho dù là Linh phù dịch chuyển trong di tích lưu lại, cũng nhất định là số lượng có hạn!
Hơn nữa lần này là bởi vì mình tu luyện Ngọc Hoàng Quyết trong lúc bất chợt sinh ra phản ứng cùng công pháp tu luyện của đối phương, nếu không để cho mình ung dung bố trí cũng sẽ không để đối phương chạy mất như thế. Mặc dù đối phương chạy rất quyết đoán, nhưng Nhậm Kiệt đã chiếm được rất nhiều tư liệu mình muốn, đồng thời rốt cục cũng xác định phỏng đoán của mình, biết sau lưng biến hóa quỷ dị của Phương Viêm là bị người khống chế. Xem ra sau khi trở về phải bảo Mặc Hồng, lão tứ bọn họ đều lưu ý một chút nhân vật đứng sau lưng Phương Viêm này, mau sớm tra ra mới được!
Mình bây giờ sử dụng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, mang thân phận mặt nạ tươi cười này xuất hiện, phát hiện đối phương, mà đối phương nhưng không biết thân phận thật của mình, vậy là đã thành công chuyển chính mình từ sáng vào bóng tối, đây cũng là chuyện tốt để mừng.
Bất quá người này tu luyện công pháp lại có thể làm cho Ngọc Hoàng Quyết sinh ra biến cố loại này, thật đúng là không nghĩ tới. Xem ra người này rất có khả năng cũng chiếm được công pháp cùng các thứ của Hoàng triều thượng cổ thời đại nào đó, chuyện này đúng ra cũng rất bình thường. Chỉ là Hoàng triều thượng cổ sụp đổ không có gì ghi lại, nếu không có thể dễ dàng tra ra được. Dù sao Nhậm Kiệt đã từ từ đoán ra công pháp tu luyện của mình là công pháp cùng một thời đại với vị Đại Đế Hoàng triều thượng cổ kia, có thể để cho vạn tông cùng đến triều bái.
Công pháp có thể làm cho loại công pháp này sinh ra phản ứng như thế, khẳng định không phải công pháp tầm thường.
Nhậm Kiệt thân mình lơ lửng giữa không trung trầm tư một hồi lâu, mới thu cất Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ nhanh chóng chạy về Ngọc Kinh Thành.
Lam Phủ Thiên Tông bị Phương Viêm náo loạn một phen như vậy, đã hoàn toàn bị phá hủy không còn hình dáng, một số không gian bên trong cũng đều bị phá hủy, muốn lần nữa luyện hóa đã không được rồi.
- Khởi bẩm tông chủ! Nếu như muốn hoàn toàn chữa trị... So với... luyện chế mới lại còn khó hơn... Người thủ hạ sau khi kiểm tra toàn bộ, cẩn thận báo cáo kết quả với Lam Thiên.
Trên Lam Phủ Thiên Tông bị tàn phá, mấy người Trường Phong Khinh Vũ, Phương Kỳ đứng ở nơi đó, mà Lam Thiên thì đứng trên tàn tích một tòa tháp bị phá hủy. Thời điểm này đã thống kê số người chết ở chung quanh, trừ Trường Phong Khinh Vũ bọn họ phản ứng tương đối mau lẹ mang theo đám người Phương Kỳ né tránh, sau đó Phương Viêm nổi điên giết chết người tu vi Âm Dương Cảnh đã vượt qua 16 người.
Trừ Trường Phong Khinh Vũ, Lục Thần cùng hai cao thủ Thiên bảng khác còn sống, những người khác cũng đều chết đi trong cơn điên cuồng của Phương Viêm.
Mà trọng yếu hơn là Lam Phủ Thiên Tông đã hoàn toàn bị phá hủy. Thời khắc này, người đứng trên phế tích cũng đều hoàn toàn mất hết tinh thần, ngày khai phủ lập tông bị Trường Nhạc Thiên Phủ đoạt mất danh tiếng, Lam Thiên tự mình đi cũng xám xịt trở về, kết quả còn xui xẻo gặp chuyện như vậy, chết thảm trọng như vậy, đâu còn chút gì khí thế vừa mới khai phủ lập tông.
Không ai dám nói chuyện, nhưng ai cũng biết, loại pháp bảo cung điện này cũng không phải là vật tùy tiện làm ra, cho dù là Lam Thiên cũng không có khả năng dễ dàng lấy ra thêm một kiện giống như vậy.
Ai có thể nghĩ tới, trận thế cường đại như vậy, Lam Phủ Thiên Tông quy mô như thế, mà vừa mới khai phủ lập tông liền rơi vào kết cục thê thảm thế này.
Tĩnh mịch, hoàn toàn tĩnh lặng như chết, không người nào dám lên tiếng, thậm chí ngay cả hít thở, nhịp tim đều khống chế, sợ có động tĩnh gì chăng!
“Ầm!” Đột nhiên, Lam Thiên vẫn đứng trên chỗ phế tích cao nhất không có lên tiếng, dưới chân ầm ầm bộc phát ra một đạo kiếm khí không bị khống chế, kiếm khí này vô cùng khủng bố, trong nháy mắt mặt đất sụp đổ, phế tích dưới chân biến thành phấn vụn, biến mất trong hư vô. Lam Thiên không nói một câu nào, nhưng sát khí cùng nộ khí trên người hắn lại bốc lên đến mức trước nay chưa từng có.
Nổi giận, phẫn nộ đến cực điểm, sát khí tràn đầy. Phía dưới không có người nào không cảm thấy sợ hãi, bởi vì áp lực này quá mức khổng lồ, cho dù bọn họ là người của Lam Thiên, thời khắc này đều có cảm giác trong lòng run sợ.
- Các ngươi qua chỗ không có hư hại bên kia nghỉ ngơi đi! Đúng lúc này, vang lên một thanh âm già nua, sau đó đột nhiên một trận gió cuốn lên, tất cả mọi người không tự chủ được nâng lên bay về phía mấy kiến trúc bên cạnh còn chưa hoàn toàn bị phá hủy, sau đó một lực lượng bao phủ bọn họ nơi này, hoàn toàn ngăn cách với chung quanh.
- Nếu phẫn nộ thì cứ phát tiết ra ngoài đi! Lập tức, một bóng người chậm rãi cất bước đi ra, một lão già bộ dáng vô cùng già nua toàn bộ là nếp nhăn, chống một cây long đầu quải trượng đi ra. Đồng thời lúc nói chuyện, lão vung cây long đầu quải trượng trong tay chỉ lên không trung, trong nháy mắt chung quanh lại xuất hiện tầng tầng trận pháp dầy đặc, ngăn cách Lam Phủ Thiên Tông với bên ngoài.
- A... A... Lam Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận, kiếm khí trong cơ thể bạo phát, vung tay một cái, toàn bộ Lam Phủ Thiên Tông vừa mới bị Phương Viêm phá hủy không còn lại bao nhiêu, lại bị thêm một trận phá hủy, một trận phát tiết.
- Hủy diệt... Hủy diệt... Con bà nó đều hủy diệt đi! Lam Thiên ta không muốn loại tàn phá này, Lam Thiên ta cao cao tại thượng, không có người nào có thể đè ép ta... Các ngươi không ủng hộ ta, ta sẽ sáng lập thuộc về mình hết thảy! “Ầm... Ầm...” Trừ chỗ được long đầu quải trượng kia bố trí đại trận bảo vệ, chung quanh đều thêm một lần hủy diệt. Cho dù là kiếm khí kinh khủng của Lam Thiên đụng chạm tới trận pháp do long đầu quải trượng bố trí, cũng chỉ là khơi dậy một loạt gợn sóng, không có biện pháp phá hủy.
“Phù...” Chừng nửa khắc sau, Lam Thiên đột nhiên chậm rãi hít một hơi ổn định thân hình, nhìn Lam Phủ Thiên Tông sau khi hắn phá hủy đã hoàn toàn bị san bằng, hắn khôi phục lại tĩnh táo, chậm rãi hạ xuống trước mặt lão nhân kia, cung kính khom người thi lễ: - Sư phụ!
- Phát tiết đủ chưa? Lão nhân chống long đầu quải trượng, lẳng lặng nhìn Lam Thiên.
- Dạ! Lam Thiên khẽ gật đầu, nhìn lão nhân nói: - Để sư phụ chê cười! Xem ra đệ tử đích xác còn kém rất nhiều, lại bởi vì một chút chuyện đột phát nho nhỏ này, mà thất thố như vậy!
- Ngươi không phải là vì chuyện này, bất quá đây là nguyên nhân dẫn đến, ngươi chỉ là dựa vào đó bộc phát ra chuyện bị đè nén trong lòng từ trước mà thôi! Lão nhân khẽ lắc đầu, lập tức ánh mắt đầy nếp nhăn, mí mắt dường như đều không mở ra được hơi lộ ra một tia khe hở, lóe lên một tia sáng nhìn Lam Thiên nói: - Thầy trò ta có duyên, nếu như không phải ngươi đến Ngọc Tinh Học Viện, mấy năm trước Hạ Cửu Hạc ta cũng đã hết thọ nguyên rồi, sẽ không có thành tựu ngày hôm nay! Về phần chút chuyện hiện tại thì tính là gì! Chẳng qua là một chút gút mắt nhỏ mà thôi. Vi sư tuy rằng về mặt lực lượng không giúp cho ngươi nhiều lắm, tối đa cũng chỉ có thể ngăn được một chút mấy nhân vật Thái Cực Cảnh của Ngọc Kinh Thành kia mà thôi, nhưng vi sư bằng vào những thứ trận pháp ngươi cung cấp, đã đột phá đến cảnh giới Tông sư trận pháp, hôm nay đã bắt đầu tìm hiểu Cổ Thần Trấn Thiên Đồ. Một khi hiểu được Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, bằng vào tư chất của ngươi nhất định có thể nhất phi trùng thiên... Đến lúc đó hết thảy đều thuộc về ngươi!
Năm đó Hạ Cửu Hạc là được Lam Thiên cứu, Lam Thiên cung cấp đan dược, cung cấp công pháp, cung cấp các loại tài nguyên trợ giúp lão người sư phụ này đột phá đến Thái Cực Cảnh, thậm chí còn trợ giúp lão đột phá đến cảnh giới Tông sư trận pháp. Hạ Cửu Hạc cũng biết tình huống của người đệ tử này, nên toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, cho nên mới giao Ngọc Tinh Học Viện cho hắn tùy tiện hắn chọn lựa người, tùy ý sử dụng hết thảy tài nguyên, thậm chí trợ giúp hắn đi vào mấy di tích chiếm được rất nhiều bảo vật cùng tài nguyên, chẳng những giúp chính hắn đột phá, còn giúp hắn bồi dưỡng được một nhóm thủ hạ.
Thầy trò phối hợp với nhau, vốn hết thảy đều rất tốt, nhưng không nghĩ rằng kinh doanh nhiều năm rốt cục khai tông lập phái, kết quả lại xuất hiện loại chuyện như vậy.
Nghe Hạ Cửu Hạc vừa nói thế, Lam Thiên cũng không khỏi hơi sửng sốt, bởi vì trong chớp nhoáng này hắn đã nghĩ tới rất nhiều, một hồi lâu ánh mắt của hắn mới hơi bình phục: “Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, đây là toàn bộ hy vọng của mình, chỉ có mở ra di tích cùng bảo tàng lực lượng cường đại còn cổ xưa hơn Hoàng triều thượng cổ kia, thì mình mới có cơ hội chân chính nhất phi trùng thiên, vượt qua hết thảy!”
- Sư phụ! Ngài hiện giờ đã là Tông sư trận pháp, chẳng lẽ còn không thể phá giải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ kia? Nhắc tới Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, Lam Thiên lập tức tĩnh táo lại, nhìn về phía Hạ Cửu Hạc hỏi.
- Ôi! Hạ Cửu Hạc thở dài bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: - Vi sư mặc dù là Tông sư trận pháp, nhưng cũng chỉ vừa mới đạt tới sơ cấp mà thôi, mà Cổ Thần Trấn Thiên Đồ này vô cùng huyền bí, trong đó không chỉ là trận pháp, cấm chế, mà còn có rất nhiều phù văn dầy đặc trong đó, muốn phá giải thật không phải là chuyện một sớm một chiều, trừ phi...
Nói đến đây Hạ Cửu Hạc lần nữa bất đắc dĩ thở dài, mà Lam Thiên vừa nghe nói cũng lập tức hiểu rõ ý của Hạ Cửu Hạc: vấn đề này thật ra hai người vẫn luôn thảo luận. Nếu như có thể tìm được Tông sư trận pháp cường đại hơn hoặc là có Tông sư phù văn trợ giúp, thì khẳng định tiến độ sẽ tăng nhanh. Tuy nhiên thực tế cũng không phải lý tưởng như vậy: Chuyện này tuyệt đối không thể để cho thế lực nào khác biết được, mà trừ những thế lực cường đại kia ra, thì lại rất khó tìm được Tông sư phù văn hoặc Tông sư trận pháp cường đại đến đây hỗ trợ.
Ngay lúc Hạ Cửu Hạc nói dứt lời, đột nhiên Hạ Cửu Hạc cùng Lam Thiên đồng thời nhìn về hướng hoàng cung xa xa, bởi vì bọn họ đồng thời cảm nhận được hai cổ lực lượng cường đại va chạm nhau. Mà có thể làm cho bọn họ đều hơi khiếp sợ, tự nhiên không có khả năng là nhân vật tầm thường. Hai thầy trò bốn mắt nhìn nhau, đều rất giật mình bất ngờ. Hôm nay là ngày gì thế, chẳng lẽ Ngọc Kinh Thành sắp lật nhào rồi sao? Lam Phủ Thiên Tông vừa mới xảy ra chuyện, hôm nay trong hoàng cung lại có Thái Cực Cảnh càng cường đại hơn đang đối chiến!
Chuyện lạ hàng năm đều có, mà năm nay đặc biệt nhiều hơn! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai thầy trò đều vô cùng kinh sợ, trong nháy mắt kế tiếp thân hình hai người đồng thời biến mất ở bên trong Lam Phủ Thiên Tông. Thần hồn lực của Thái Cực Cảnh dò xét chút khoảng cách này dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng cũng phải nhìn xem tình huống gì: mà chiến đấu cùng cấp bậc Thái Cực Cảnh, hơn nữa phát sinh ở trong hoàng cung, nhất định là có các loại trận pháp cùng cấm chế ngăn cản, vừa rồi bọn họ cũng chỉ cảm nhận được dao động lực lượng đối chiến to lớn mới phát hiện, cho nên phản ứng đầu tiên chính là đến gần nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.