Tà Thiếu Dược Vương

Chương 397: Bắt giữ người nhà của bọn họ




Điên cuồng, quá điên cuồng!
Nhậm Kiệt là điên thật rồi, hắn lại làm ra chuyện thế này, ai cũng không chấp nhận.
Dùng hành động xấu xa này, thủ đoạn hèn hạ này là hắn tự đào mộ chôn mình, loại chuyện như vậy cho dù Nhậm Thiên Hành trở về đây, Nhậm Thiên Hành đều không che chở hắn được.
Bên trong gia tộc có chuyện, hắn cũng dám bắt cóc người nhà uy hiếp, đây coi là chuyện gì?
Muốn chết, tuyệt đối là tự đào mộ chôn mình, hắn đây là đang muốn chết!
Đây là cảm giác trong lòng của tất cả mọi người, lần này đúng là Nhậm Kiệt không chỉ muốn vứt bỏ chức gia chủ, bị phế bỏ chức gia chủ đơn giản như vậy, hắn làm ra chuyện nghịch thiên thế này, chắc chắn là hắn phải đón nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Mà ở loại thời điểm này, loại chuyện như vậy, người ngoài cũng không có khả năng nhúng tay vào, nếu thật có người nhúng tay, Nhậm gia cũng không cho phép, đồng thời Nhậm gia cũng có quyền lực để hoàng gia cùng mấy đại gia tộc khác, ra mặt đối phó bất kỳ ai dám nhúng tay chuyện nội bộ gia tộc của Nhậm gia.
Dưới tình huống này, Nhậm Kiệt muốn bảo vệ tánh mạng mình đều rất khó.
Trước kia Nhậm Kiệt làm việc tà môn, tà khí, nhưng cũng không đến mức không khôn ngoan như thế, lần này xem ra là thật bị ép đến tuyệt lộ, nên mới làm ra loại chuyện khiến nhân thần cộng phẫn này, khẳng định Nhậm gia không thể dung tha cho hắn.
Cho dù cha hắn Nhậm Thiên Hành trở về đây, hắn cũng khó tránh khỏi số kiếp.
"Chết... Chết! Nhậm Kiệt! Ngươi đáng chết!"
Ngươi này là tự mình muốn chết, Nhậm Quân Dương thời khắc này trong lòng điên cuồng gào thét. Vốn lần này hắn nghĩ chỉ cần phế bỏ Nhậm Kiệt là được rồi, sau này không làm gia chủ, thì dù Nhậm Kiệt lợi hại thế nào đi nữa cũng không nổi dậy được, nhưng lúc này hắn lại vô cùng căm hận, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: giết chết Nhậm Kiệt!
Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng đều như thế, đi theo một đám người không có đạt tới Âm Dương Cảnh, cùng dùng tốc độ cao nhất vọt tới.
Tốc độ của bọn họ xem ra cũng không chậm, nhưng mấy người Nhậm Hùng Đồ bay nhanh hơn.
- Nhậm Kiệt! Ngươi lăn ra đây cho ta, lăn ra đây... Bọn họ vừa mới chạy ra khỏi Vạn Thừa Điện, đã nghe tiếng gầm giận dữ, Nhậm Hùng Đồ đã đến bầu trời bên ngoài khu rừng rậm nguyên thủy chỗ ở của lục gia Nhậm Thiên Tung.
Trước nói chuyện, tuy rằng thanh âm truyền xa, nhưng cũng không có vận chuyển lực lượng, giờ khắc này thì hoàn toàn bất đồng.
Thanh âm này ầm ầm đánh xuống, cây cối phía dưới đều bị nổ nát vô số, giống như một cơn lốc cuốn qua.
"Bùng..." Lực lượng thanh âm ập tới phòng ốc chung quanh Nhậm Thiên Tung, liền va chạm vào màn phòng ngự vô hình, rồi ầm ầm nổ vang.
- Hừ! Dám đến chỗ ta giương oai, ta đã sớm muốn thu thập ngươi, nếu không vì đại ca ngăn cản, năm đó ta đã diệt ngươi rồi! "Ầm..." Nhậm Thiên Tung vung tay, Lôi Hỏa Thương đã ở trong tay, liền muốn động thủ.
- Lục thúc! Hôm nay hãy tạm cho ta mượn địa phương này dùng một chút! Ngài trước hãy nín nhịn đi, một hồi có phần ngài đánh!
Nhậm Kiệt nói, vẫn như trước ngồi tại chỗ bồi tiếp Nhậm Thiên Tung, trấn an Nhậm Thiên Tung đang muốn ra tay. Tiếp đó Nhậm Kiệt mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Hùng Đồ: - Bên trong gia tộc tùy ý gầm thét, hủy hoại vật phẩm, còn dám gọi thẳng tên của bổn gia chủ, ngài là đại trưởng lão, tự mình nói xem nên phán tội gì?
- Tội? Ta trị tội ngươi! Nhậm Kiệt! Bây giờ ngươi đã không còn là gia chủ Nhậm gia, lập tức thả tất cả mọi người bị bắt giữ, có lẽ còn nể mặt mũi của phụ thân ngươi, còn có thể dành cho ngươi một cái mạng... nếu không... Nhậm Hùng Đồ chỉ tay vào Nhậm Kiệt quát to. Đồng thời lúc chạy tới đây, lão nhanh chóng dùng thần thức trao đổi cùng Nhậm Quân Dương, nên biết cụ thể hơn tin tức Nhậm Quân Dương nhận được.
Nhất mạch của mình trừ người già yếu phụ nữ và trẻ em, ngoài ra con cháu nồng cốt 318 người toàn bộ bị bắt, bao gồm 9 con cháu, 36 chắt trai của lão. Con trai lão có ba người chết trận năm đó, còn lại hai người đều ở hiện trường.
Dưới tình huống như thế, Nhậm Hùng Đồ thật không dám vừa chạy tới liền động thủ, nhất là có Nhậm Thiên Tung ở ngay bên cạnh Nhậm Kiệt, lão cũng không có nắm chắc có thể lập tức bắt được Nhậm Kiệt, chỉ sợ Nhậm Kiệt hiện tại đúng thật là chó cùng rứt giậu, sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì chăng?!.
"Vèo... Vèo... Vèo..." Đúng lúc này, trong bầu trời mười mấy thân ảnh nối tiếp chạy tới, dù sao chút khoảng cách này cũng không xa, chỉ có điều Nhậm Hùng Đồ nhanh một chút, lúc lão đang nói câu nói đầu tiên, những thân ảnh kia đã chạy tới nơi.
Chờ tới khi lão chỉ vào Nhậm Kiệt nói muốn trị tội hắn, Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cùng mấy trăm người phụ trách các nơi cũng đều chạy đến.
- Nhậm Kiệt... Ngươi... ngươi đây là tự tìm đường chết! Ngươi lập tức thả người nhà chúng ta, nếu không, ai cũng không bảo vệ được ngươi! Nhậm Quân Dương vừa chạy tới, liền chỉ vào Nhậm Kiệt quát lớn, trong miệng còn dính đầy máu tươi. Tình huống gia đình hắn cũng không may mắn gì hơn đại trưởng lão, cũng bị bắt đi hơn 200 người vừa con vừa cháu.
- Nhậm Kiệt! Ngươi điên rồi, lập tức thả người!
- Đúng, thả người mau! Không thả người, hôm nay ngươi chết chắc rồi!
- Nhậm Thiên Hành như thế nào có con trai như ngươi vậy!
- Thả người! Không muốn chết lập tức thả người!
Trừ bốn vị trưởng lão bọn họ ra, phía dưới còn có mấy vị không phải trưởng lão trưởng lão hội, cùng với gần hai mươi người quản sự tương đối trọng yếu khác, ai nấy đều phẫn nộ gào thét.
Bởi vì Nhậm Quân Dương đã nói cho bọn hắn biết, người nhà của họ cũng đều bị bắt, có người từ mấy chục người, có người tới một hai trăm người.
Tuy rằng bọn họ chỉ là một phần nhỏ mấy trăm người trong đó, nhưng bọn họ vừa kêu gào, lập tức kéo theo một số người khác cảm thấy tức giận cũng kêu gào theo, lập tức hiện trường giống như biến thành tất cả mọi người đang thảo phạt Nhậm Kiệt.
Mà lúc này, Nhậm Kiệt ngồi tại chỗ, Vân Phượng Nhi đứng ở bên cạnh Nhậm Thiên Tung, hai vợ chồng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời lại đều nhìn về phía Nhậm Kiệt.
Bởi vì hai người cũng không nghĩ tới, Nhậm Kiệt lại đi bắt cóc người nhà của những người này.
- Nhậm Kiệt! Bất kể xảy ra chuyện gì lục thúc cùng lục thẩm đều đứng về phía ngươi bên này, dù trời sập chúng ta cũng giúp cho ngươi chống đỡ, nhưng ta thấy không cần thiết đi làm chuyện như vậy... Đây là lần đầu tiên lục gia Nhậm Thiên Tung có cảm giác Nhậm Kiệt không nên làm như thế.
Chém giết sinh tử lão không màng tới, nhưng dù sao cũng là người của gia tộc, người nào cũng mang trong mình huyết mạch Nhậm gia, nếu như tranh đấu cách như vậy sẽ tổn thất cơ sở của Nhậm gia, nhất là hành động bắt cóc một số đời con cháu, như vậy sẽ dẫn tới rối loạn.
Trên thực tế, cho dù trong mấy đại gia tộc, đây cũng là quy tắc ngầm bất thành văn, không có người nào chạm tới, bởi vì có ngươi làm lần đầu, sẽ có 15 người làm, cuối cùng mọi người đều xui xẻo.
- Lục thúc, lục thẩm! Bây giờ là bọn họ đang nói, chờ một lát các người sẽ biết ngay! Nhậm Kiệt vừa động thần hồn lực nói với lục thúc cùng lục thẩm, chính hắn thì bình tĩnh tiếp tục chờ đợi.
- Tất cả câm miệng! Nhậm Kiệt! Bổn đại trưởng lão hiện tại cho ngươi lập tức giải thích rõ ràng, nếu không đừng trách ta vô tình! Nhậm Hùng Đồ thấy mọi người cùng theo rống lên, làm trong lòng lão càng rối loạn hơn, liền nổi giận quát một tiếng bảo đám người Nhậm Quân Dương ngậm miệng, tiếp sau lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Kiệt nói.
- Ừm! Vậy mới phải chứ! Nếu không mạnh người nào người nấy hò hét loạn cào cào thật không giống ai! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa lật tay một cái, trong tay hiện ra một quyển sách, mấy chữ trên bìa người ở chung quanh cùng mấy người Nhậm Hùng Đồ trên không trung đều thấy rõ: "Nhậm gia, Gia phả, Gia quy", quyển sách trông dầy cộm.
- Biết đây là cái gì chứ? Nhậm Kiệt nhẹ nhàng lật sách nói, không cần Nhậm Hùng Đồ trả lời, Nhậm Kiệt đã tiếp tục nói:
- Gia phả, gia quy, những người các ngươi ở đây còn nhớ được bao nhiêu gia quy?
- Hừ... Nhậm Hùng Đồ tức giận hừ một tiếng nói: - Gia quy không cần ngươi ở đây dạy, ngươi thì tính là gì? Ta nói với ngươi cái gì có nghe hay không?
- Lần nữa bất kính với gia chủ, ta tiếp tục ghi nhớ cho ngươi! Nhậm Kiệt tiếp tục lật quyển gia phả, gia quy kia lạnh lùng nói.
- Khốn kiếp! Ngươi muốn chết... Nhậm Hùng Đồ nổi giận, vung mạnh tay liền muốn động thủ.
Vừa thấy lão có động tác, Lôi Hỏa Thương trong tay Nhậm Thiên Tung hơi nhích động định nghênh địch.
- 318 người, trong đó có 9 người là con cháu của ngài; 36 người là chắt trai, cùng với những người khác cộng thêm vào tổng cộng là 4256 người... ngài thử ra tay xem? Nhậm Kiệt tiếp tục cúi đầu nhìn lướt qua gia phả, gia quy, nói rất tùy ý.
- Ngươi... Ngay lúc Nhậm Hùng Đồ vận chuyển pháp lực, định lập tức bạo phát, Nhậm Kiệt nói một câu lại làm cho lão không thể không cố nén nhịn kiềm chế, sau đó phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt, không chỉ là lão, giờ khắc này gần như tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt.
Giờ này, đúng thật hắn đã trở thành địch nhân của tất cả người Nhậm gia tại đây, bởi vì hắn làm loại chuyện như vậy đã chạm đến lằn ranh giới hạn.
Hôm nay ngoài đại trưởng lão, nhị trưởng lão bọn họ, hắn còn dám bắt cóc người nhà của trưởng lão hội, còn có rất nhiều người quan hệ mật thiết cùng đại trưởng lão, toàn bộ chính là hơn bốn ngàn người... sau này nếu tiếp tục phát sinh chuyện như vậy thì làm sao?
Bất luận là trên giang hồ, hay là triều đình, trừ phi là tội ác tày trời, tỷ như tội mưu phản, nếu không đều sẽ không liên lụy tới người nhà.
Bởi vì ai ai đều có người nhà, chính mình xảy ra chuyện không sao, nhưng người nhà thì... chính là vảy ngược, mà lúc này Nhậm Kiệt đã chạm vào cái vảy ngược này.
- Nhậm Kiệt! Ngươi biết chính mình đang làm gì không? Da thịt trên mặt Nhậm Hùng Đồ co giật dữ dội, hung tợn nói: - Nếu hiện tại phụ thân ngươi có ở đây, hắn cũng không tha thứ cho ngươi, không dung túng ngươi! Nhậm Thiên Tung! Ngươi nhìn xem, đây là người ngươi ủng hộ ư? Hắn làm chuyện như vậy mà xem được ư?
Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi hai người cũng đều sắc mặt hơi trầm xuống, hai người liếc nhìn nhau, Nhậm Thiên Tung chậm rãi hít một hơi, đứng lên.
Lôi Hỏa Thương trong tay chỉ về phía đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ: - Bất kể hắn làm gì, hắn là con của đại ca, cho dù là địch cùng thiên địa này, hai vợ chồng ta cũng theo hắn đi tới cùng, bảo vệ hắn đi tới cuối cùng...
Thời khắc này, trong lòng Nhậm Thiên Tung cũng vô cùng khó chịu, bởi vì lão cũng không mong muốn Nhậm Kiệt làm như vậy, chuyện này cũng làm trái với nguyên tắc làm việc của lão, hơn nữa bắt giữ mấy ngàn người còn là người trong gia tộc, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, Nhậm gia sẽ bị tổn thương nguyên khí trầm trọng.
Nhưng bất kể thế nào, Nhậm Thiên Tung không muốn hỏi. Đừng nói gì khác, đại ca giao Nhậm Kiệt cho mình, chuyện tới nước này cũng là vì mình làm không tốt, một khi đã như vậy: thì cứ chiến đi!
- Ngươi... các ngươi... Thấy Nhậm Thiên Tung tỏ thái độ như thế, hoàn toàn không để ý tới những gì khác, chính là muốn bảo vệ Nhậm Kiệt, Nhậm Hùng Đồ tức giận đến tay chân run rẩy.
Những người khác lại tức giận không chịu được, không ngờ Nhậm Thiên Tung lại tỏ thái độ như thế, chú cháu bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
- Xem ra sau này phải cho các ngươi một lần nữa học lại gia phả, gia quy cho tốt mới được! Đại gia tộc truyền thừa ngàn năm quả nhiên đã mục nát không được nữa rồi. Điều thứ hai gia quy viết rõ: Phàm là con cháu trực hệ Nhậm gia ta, nhất định phải trải qua tôi luyện, nhất định phải ra chiến trường, để đi tác chiến cùng yêu thú hoặc là địch quốc, đây chính là căn bản của "nhà mạnh, bản thân mạnh, nước mạnh". Phía sau rõ ràng viết rõ: Nếu không đi học ở học viện, hoặc là nguyên nhân đặc thù được gia chủ đồng ý, ngoài ra nhất định phải ra chiến trường tôi luyện!
- Cắt cử con cháu gia tộc tôi luyện, gia chủ có quyền quyết định trực tiếp, bất kỳ con cháu Nhậm gia nào trốn tránh đi tôi luyện, sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Về phần nói thời gian tôi luyện, ngắn nhất là ba tháng, dài nhất là ba năm, những thứ khác căn cứ tình huống cụ thể mà quyết định, nếu như cho rằng đã có cơ sở nhất định, có thể tự mình chứng minh! Nhậm Kiệt lật gia quy, rất tùy ý đọc lên.
- Các người phỏng chừng rất nhiều người đều đã quên mất điều này rồi! Tuy nhiên ta tin chắc có người không quên... Nhậm Kiệt nói câu này, vừa ngẩng đầu nhìn về phía đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ: - Nhậm Hùng Đồ! Năm đó bảy huynh đệ các người tham gia chiến đấu, ở thời điểm thảm thiết nhất lúc đó, bảy huynh đệ chỉ có ba người sống sót. Huynh đệ gia gia ta có năm người, chỉ có một mình gia gia ta còn sống. Năm đó các người cùng chung nhau kề vai chiến đấu, chính là đi tới địa phương ác liệt nhất, đối mặt với địch nhân mạnh nhất... hẳn ngài không quên chuyện năm đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.