Tà Thiếu Dược Vương

Chương 39: Thắng lợi trở về




Nhậm Kiệt tuyệt không sốt ruột, ngồi ở đó lẳng lặng chờ, không bao lâu sau Phương Viêm đã phái người đưa cho hắn khế ước hiệu thuốc. Bản thân hắn cũng không đến, dĩ nhiên là đi lo chuyện Trường Nhạc Đổ Phường.
Một canh giờ sau, có người gọi Phương Thiên Ân ra ngoài, qua hồi lâu liền cầm bình sứ chứa thuốc của Nhậm Kiệt đi trở vào, trả lại cho Nhậm Kiệt. Bởi vì vừa rồi Diệu Dược sư trong gia tộc đã kiểm tra qua, thành phần bên trong quả thật là một loại thuốc giải độc thượng phẩm, bản thân đã có giá trị bất phàm.
Nhưng không phải là đan dược giải độc đặc biệt nhắm vào độc mà đối Phương Kỳ trúng phải, tuy rằng loại thuốc giải độc này coi như quý giá, nhưng vẫn còn xa mới cứu được Phương Kỳ.
- Kiểm tra không thành vấn đề chứ. Nhậm Kiệt tiếp nhận bình sứ cất đi, cười nói: - Ta xem Phương Kỳ là mệt quá, lúc trưa có nghe kinh doanh cửa hiệu tơ lụa cũng đã mở ba cửa hàng trong Ngọc Kinh Thành, con gái lại mệt như thế, dù là không trúng độc cũng mệt chết rồi.
Ngươi muốn cái gì? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, Phương Thiên Ân đột nhiên nhìn Nhậm Kiệt, hiện tại hắn cảm thấy hơi sợ, tên này vơ vét thật là kinh khủng.
- Cũng không biết khi nào hắn trở về, gia chủ, không thì chúng ta về nhà trước, ngày mai lại đến. Ta nhớ đằng sau Trường Nhạc Đổ Phường kia còn có Trường Nhạc Bang, được xưng là một trong 10 đại bang phái ở Ngọc Kinh Thành. Lỡ như nhất thời Phương thống lĩnh không làm gì được, chúng ta cũng không thể mãi chờ ở đây được. Lần này không đợi Nhậm Kiệt nói, mập mạp ở bên cạnh đã vội nói.
- Ừm... Nhậm Kiệt rất nghiêm túc cân nhắc đề nghị này.
- Nhậm gia chủ đã nói, không phải ba cửa hiệu tơ lụa giá trị 30 vạn tiền ngọc thôi sao, ta lập tức cho người cầm khế ước đến đây. Lần này Phương Thiên Ân tự giác hơn vừa nãy, không chờ Nhậm Kiệt nói gì, đã hạ lệnh ngay.
- Khách sáo, Phương gia chủ quá khách sáo. Nói rồi Nhậm Kiệt quay sang nhìn mập mạp, nói: - Phương gia chủ đã giữ lại như thế, lại đưa chúng ta ba cửa hiệu tơ lụa, bây giờ đi không tốt, chờ lâu hơn cũng phải chờ. Ừm... cứ chờ 1 canh giờ nữa rồi xem.
Hiện tại cuối cùng Phương Thiên Ân hiểu được vì sao Phương Viêm lại bị tức hộc máu, lời này đã rõ ràng, sau 1 canh giờ nếu Phương Viêm không trở lại, hắn sẽ còn tiếp tục đòi tăng giá.
Trời ạ, chẳng lẽ bình thường đám trác táng này đều ức hiếp người khác như vậy hay sao?
Hiện tại bản thân mình hận không thể đánh chết bọn chúng, dù cho Phương Viêm có thể sử dụng 200 vạn lượng mạnh mẽ mua lấy Trường Nhạc Đổ Phường, cộng thêm hiệu thuốc, cửa hiệu tơ lụa, lần này Phương gia cũng thật sự chảy máu lớn.
Một canh giờ sau, Nhậm Kiệt liền muốn đi, lần này Phương Thiên Ân chủ động đưa cho Nhậm Kiệt một cái trang viên ngoại ô Ngọc Kinh Thành, giá trị 15 vạn tiền ngọc.
Thời gian trôi qua tửng chút, trong lúc Phương Thiên Ân lo lắng sợ hãi, cuối cùng nửa canh giờ sau, Phương Viêm có vẻ mệt mỏi chạy về, trong tay xách theo một cái hộp gỗ, không nói một tiếng đi tới cạnh Nhậm Kiệt mở hộp ra.
- Đây là tất cả khế phòng, khế đất của Trường Nhạc Đổ Phường, Thường Lão Tứ ký tên đồng ý chuyển toàn bộ cho gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt. Phương Viêm đẩy chiếc hộp lên trước mặt Nhậm Kiệt, tiếp theo đi tới cạnh Phương Thiên Ân, không dám nói thừa một câu.
- Tốt, có tốc độ, thích hậu bối trẻ tuổi như ngươi vậy. Nhậm Kiệt giữ giọng trưởng bối nói với với Phương Viêm, thực tế căn bản không có nhìn Phương Viêm, bởi vì hắn đang nghiêm túc kiểm tra đồ vật.
Kiểm tra xong toàn bộ, Nhậm Kiệt nhất loạt giao toàn bộ khế ước hiệu thuốc, cửa hiệu tơ lụa, trang viên cho mập mạp cầm, bản thân lại lấy ra bình sứ vừa rồi, đồng thời lấy ra một cái bình sứ khác, chầm chậm mờ ra.
Bên trong bình sứ này tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, Nhậm Kiệt chậm rãi dốc bình sứ này lên trên bình sứ kia.
Hả?
Phương Thiên Ân cùng Phương Viêm đều căng thẳng nhìn chằm chằm, lại phát hiện Nhậm Kiệt trút cả buổi, bên trong không có cái gì cả.
Cuối cùng, bọn họ thấy được ở chỗ miệng bình sứ có một giọt chất lỏng chậm rãi ngưng tụ ra, cực kỳ chậm chạp, làm người ta nhìn mà sốt ruột.
- Lập tức vạch miệng Phương Kỳ ra, đây là chí bảo giải độc nhưng chân chính, một khi dung hợp với dược phẩm vừa nãy, sẽ lập tức hình thành nước thánh giải độc, có thể giải trừ bách độc. Diễn nền đã đủ rồi, lúc này Nhậm Kiệt nói thế cũng làm Phương Thiên Ân vội vàng gật đầu, tự mình cạy miệng Phương Kỳ.
- Tích... Cuối cùng, một giọt chất lỏng bên trên thật khó khăn mới nhỏ vào trong bình sứ bên dưới, tiếp theo bên trong bình sứ lập tức tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi, Phương Thiên Ân cùng Phương Viêm ở ngay bên cạnh cũng muốn ỏi ra, Nhậm Kiệt đã trực tiếp đổ chất lỏng này vào trong miệng Phương Kỳ.
Ục ục... Ục ục... Ục ục... Lúc này, chỉ nghe trong bụng Phương Kỳ kêu ùng ục cổ quái, sắc mặt của nàng củng dần thay đổi.
- Ai... ai phóng hỏa... Đột nhiên, Phương Kỳ yên lặng nằm đó như người chết đột nhiên lên tiếng, mơ mơ màng màng, rõ ràng nàng vẫn còn ở khoảng khắc bị Nhậm Kiệt phóng hỏa, dẫn vào trong trận pháp mà chính nàng bố trí.
Sống, thật sống lại rồi!
Vào lúc này, trong nháy mắt Phương Thiên Ân quên hết Nhậm Kiệt đáng ghét, mặc kệ thế nào, cuối cùng Nhậm Kiệt này thật cứu sống được Phương Kỳ.
- Phương gia chủ, thời gian hai cha con các người thân thiết còn nhiều, chúng ta nói chuyện giải thưởng trước đã. Nhậm Kiệt vỗ vỗ Phương Thiên Ân kích động.
- Giải thưởng, cái gì giải thưởng, ngươi còn muốn cái gì? Phương Viêm bên cạnh cuối cùng muốn bùng nổ, tên này quá tham lam, hắn đã lấy bao nhiêu thứ, vẫn còn muốn nữa.
Phương Thiên Ân cũng đột nhiên nhìn sang Nhậm Kiệt, thầm nghĩ một cái Trường Nhạc Đổ Phường đã là mấy trăm vạn tiền ngọc, ngươi còn muốn cái gì?
Điên rồi, rốt cuộc hắn muốn cái gì?
- Ta còn nhớ Phương gia chủ treo thưởng trăm vạn tiền ngọc cùng một món Linh khí trung phẩm cứu con gái ngài, đây là Phương gia chủ nói ở trước mặt bệ hạ trên đại điện 5 tộc, hẳn là ta không nhớ nhầm chứ? Nhậm Kiệt căn bản không để ý tới Phương Viêm, đến lúc này, mắng hắn cũng không cần, trực tiếp nhìn vào Phương Thiên Ân.
- Nhậm gia chủ đã thu cũng phải đến ba năm trăm vạn tiền ngọc, Nhậm gia chủ còn muốn thế nào? Phương Thiên Ân lạnh lùng liếc Cao Nhân sau lưng Nhậm Kiệt, nhìn vào hộp gỗ nằm trong tay hắn.
Cao Nhân cũng sững sờ, vốn hắn cho là đã đại công cáo thành, không ngờ tới Nhậm Kiệt còn ác hơn hắn, vẫn còn muốn.
Vừa rồi Nhậm Kiệt một đợt tiếp một đợt, đã làm hắn kinh hồn khiếp vía, rất sợ Phương Thiên Ân trở mặt. Hiện tại thu hoạch đã vượt quá tưởng tượng, bây giờ trong hộp gỗ hắn đang ôm, chứa tài sản ngang với cả một gia tộc cỡ trung, hắn vẫn còn muốn nữa.
Gia chủ à, thế này đủ rồi, ngươi đang đi từ một cực đoan này sang cực đoan khác, trước kia luôn nói ta yêu tiền như mạng, còn ngươi quả thật là muốn cạo ba tấc đất Phương gia mà.
- Những thứ này không phải là Phương gia chủ chủ động tặng cho ta hay sao? Nhậm Kiệt kinh ngạc nhìn Phương Thiên Ân, nói: - Phương gia chủ ngài phải làm cho rõ ràng, ta có nói với ngài những thứ này là phần thưởng, những thứ này là tiền khám bệnh hay sao. Ta đến giúp Phương gia chủ đơn thuần là bởi 5 đại gia tộc vốn là cùng một thể, ta không đành lòng nhìn một cô gái như Phương Kỳ trúng độc. Nếu là vì tiền, bao nhiêu tiền cũng không mua được thánh dược trị thương đó. Ta không cần tiền của ngài, không vơ vét ngài, cái gì cũng không cần, hiện giờ chỉ bảo ngài thực hiện lời hứa mà ngài cũng không thực hiện.
Nhậm Kiệt vô cùng khinh bỉ nhìn Phương Thiên Ân: - Phương gia chủ, nếu là như vậy, thật là đánh mất thể diện Phương gia các người. Ngài chỉ cần một câu cho hay là không, ta không lấy được thì cũng thôi, nói thật ta cũng không quan tâm chút tiền đó. Tuy nhiên đường đường Phương gia lại không thực hiện lời hứa, sợ là chuyện này lan ra sẽ làm mất mặt Phương gia các người.
Má nó, không cho, không cho liền làm cho toàn bộ người Minh Ngọc Hoàng Triều đều biết.
Bản thân mình tuyên truyền chuyện này ra ngoài, dù sao cũng là mình cứu Phương Kỳ, đến khi đó dù cho bọn họ giải thích thế nào đi nữa, cũng đã tạo thành ảnh hưởng rồi.
Điểm mấu chốt nhất, bọn họ tuyệt đối tin tưởng Nhậm Kiệt có thể làm ra chuyện như vậy.
- Đê tiện... Phương Viêm cắn răng nghiến lợi phát ra hai chữ, nhưng không dám thật nói ra. Bởi vì dù sao Nhậm Kiệt cũng là gia chủ Nhậm gia, nếu quả như thật xung đột, hắn sợ Phương Thiên Ân khó xử, bản thân hắn cũng không chịu nổi.
- Nhậm Thiên Hành quả nhiên có đứa con giỏi, Nhậm gia chủ thật là gia chủ lợi hại nhất mà ta đã gặp. Người đâu, đưa cho Nhậm gia chủ ngọc phiếu trăm vạn tiền ngọc, mặt khác lấy ra Huyền Âm Kiếm phong ấn giao cho Nhậm gia chủ. Nhậm gia chủ, tiểu nữ vừa khỏi bệnh nặng, thứ không tiễn xa. Người đâu, tiễn khách. Hiện tại Phương Thiên Ân hận không thể lập tức tống khứ hai tên này, đi càng xa càng tốt.
Vừa nãy lo lắng cho Phương Kỳ, hơn nữa Nhậm Kiệt lấn tới từng bước, Phương Thiên Ân không cảm thấy gì. Chờ lúc này ngẫm lại, cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
- Chỗ thối như thế, nói thật chứ, quả thật không phải chỗ cho người ở. Ha ha, đại công cáo thành, trong lòng Nhậm Kiệt vô cùng sảng khoái, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này, huống gì tiếp theo sẽ lập tức xảy ra chuyện.
Nghĩ thế, hắn lập tức dẫn Cao Nhân mau chạy đi, tốc độ người hầu Phương gia cũng không kém, chờ bọn họ lên xe linh thú, người Phương gia đã đem 10 tấm ngọc phiếu đại diện 10 vạn mỗi tờ, còn có một hộp ngọc ngắn giao cho Nhậm Kiệt.
- Oa, oa, oa, ha ha. Phát tài rồi, cuối cùng chúng ta không cần vì một chút vàng bạc mà phải nhìn mặt đám trưởng lão kia... Tiến vào trong xe linh thú, Cao Nhân liền không nhịn được nữa, nắm lấy ngọc phiếu trăm vạn, hưng phấn hét to lên.
Ở bên trong xe linh thú này, không cần sợ bị người khác nghe được nói chuyện, không cần phải đè nén nữa.
- Thích, thật thích! Nhậm Kiệt cũng thoải mái ngồi xuống, chuyện này còn đã hơn cả trực tiếp giết nữ nhân lòng dạ rắn rết kia. Huống gì còn chỉnh một trận tên Phương Viêm luôn làm tiểu nhân sau lưng, làm cho Phương Thiên Ân thân là gia chủ Phương gia cuối cùng cũng sắp nổi giận dậm chân, sảng khoái, quá sảng khoái.
- 100 vạn tiền ngọc, nó chừng 1000 vạn lượng vàng, hơn nữa còn có một món Linh khí trung phẩm, giá trị cũng hơn trăm vạn tiền ngọc. Còn có cửa hiệu tơ lụa, hiệu thuốc, mấu chốt là còn lấy được con gà đẻ trứng vàng Trường Nhạc Đổ Phường, về sau tài nguyên cuồn cuộn. Ha ha... Mập mạp ôm hộp, tay trái cầm tay trái cầm hộp ngọc Linh khí trung phẩm, tay phải cầm ngọc phiếu trăm vạn tiền ngọc, hưng phấn cười không khép miệng.
- Nhậm Kiệt, Phương gia ta không để yên cho ngươi... Lời nói ở bên trong xe thì bênngoài không nghe được, ở bên ngoài nói thì bên trong nghe được rõ ràng, trừ khi là không muốn nghe thì lại là chuyện khác, nói với Thú bá một tiếng là được. Lúc này xe của bọn họ còn chưa rời khỏi đại viện Phương gia, đột nhiên nghe được tiếng rít gào giận dữ từ xa xa, chính là Phương Thiên Ân gầm lên.
Hai người Nhậm Kiệt, Cao Nhân đều sững ra, chậm rãi nhìn đối phương, tiếp theo hai người đồng loạt cười to.
- Ha ha... Cao Nhân cười sắp không thở nổi.
- Da! Nhậm Kiệt cười vỗ tay với mập mạp, bởi vì hắn bỏ thêm phụ liệu trong thuốc giải, không quá lợi hại, nhưng đủ làm cho Phương gia thối rùm mấy ngày.
Lúc này ở bên ngoài phòng của Phương Kỳ, không ít người hầu đều bị mùi thối bên trong hun cho ói không ngừng, Phương Thiên Ân cùng Phương Viêm cũng là dựa vào lực lượng đóng kín khứu giác mới đỡ hơn. Chỉ là nhìn Phương Kỳ vẫn không ngừng nôn ra vật thể màu đen, trên người, trong miệng đều phát ra mùi tanh thối, Phương Thiên Ân triệt để nổi giận.
Cuối cùng không nhịn được gầm lên, bởi vì kẻ ngu cũng nhìn ra, tuyệt đối là Nhậm Kiệt động tay động chân giở trò quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.