Tà Thiếu Dược Vương

Chương 294: Chuyện không đúng, đuổi theo




"Nhậm gia chủ, trong thời gian này được nhiều chiếu cố, lão tổ còn phải ở Nhậm gia tu luyện, có chuyện gì ngài có thể căn dặn người ta để lại, bọn họ nhất định sẽ làm toàn lực. Nhân Long cơ duyên xảo hợp lấy được Ngư Long Hàn Thảo, chẳng những lực lượng bản thân có đột phá, còn thừa lại có giúp ích rất lớn cho Vô Song. Bây giờ chúng ta đang lên đường, thuận tiện dẫn theo Vô Song dạo chơi Hội giao dịch Thánh Đan Tông, xong chuyện bên này thì chúng ta sẽ trở về." Trong hình ảnh, Ngọc Thành cực kỳ khách khí, tuy rằng Nhậm Kiệt cùng Ngọc Vô Song như bạn bè, cũng rất cung kính đối với hắn.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, Nhậm Kiệt cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không lại luận giao ngang hàng, tính ra hắn liền nhỏ hơn nhiều.
Huống chi Nhậm Kiệt có đại ơn với Minh Ngọc sơn trang, còn nhiều lần cứu lão Đan Vương, bằng không hiện tại lão Đan Vương còn không có cả cơ hội xung kích đột phá cuối cùng, càng đừng nói chuyện khác.
Hơn nữa hắn cũng biết lợi hại của Nhậm Kiệt, thu được Địa Viêm Chu Quả trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, có thể luyện chế thành dược phẩm cho mọi người, bởi vậy hắn cũng thu lợi không ít. Cho nên hắn cũng không che giấu, bằng không chuyện như thế này sẽ không thể tùy tiện nói, sợ bị người khác ghi nhớ hoặc chiếm đoạt.
Hắn rất chân thành, nói thẳng ra mình muốn làm gì, sao lại đi, dù sao ở chỗ Nhậm Kiệt lâu như vậy, rời đi cũng phải nói cho rõ.
Chỉ là hắn nói rõ ràng, Nhậm Kiệt nghe rồi, sắc mặt dần trầm xuống.
Nhậm Kiệt tiếp xúc không nhiều với Ngọc Nhân Long, chủ yếu là lần đó Cửu Đầu Long Vương vây khốn Minh Ngọc sơn trang, bởi vì đi vào Minh Ngọc sơn trang nên mới xảy ra mâu thuẫn. Lúc đó Nhậm Kiệt cho Tạ Kiếm đánh bại hắn, nhưng Nhậm Kiệt lại hiểu rõ cá tính của Ngọc Nhân Long.
Nếu nói hắn xấu, thì cũng chưa tới, có điều cá tính khó chịu, suy nghĩ cùng cách nhìn vặn vẹo của hắn làm Nhậm Kiệt không ưa. Hơn nữa biểu hiện cùng ánh mắt của hắn khi nhìn Ngọc Vô Song, giống như Ngọc Vô Song thiếu hắn nhiều lắm.
Ấn tượng sâu nhất của Nhậm Kiệt là lúc đó Ngọc Thành cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không bảo hắn xin lỗi mình, tên này cưỡng thật làm người ta im lặng. Nếu như Minh Ngọc sơn trang thiếu ngươi cái gì, ta có thể dùng mạng trả, nhưng tuyệt đối không nói xin lỗi. Người như thế làm sao lại bỗng biến hóa lớn như vậy, hơn nữa Ngư Long Hàn Thảo có hiệu quả thanh tâm minh thần, có tác dụng trọng yếu để trợ giúp đột phá Âm Dương Cảnh, không đến mức khiến người ta tẩu hỏa nhập ma, giúp người bình ổn tâm hỏa, cũng có nhiều tác dụng khác, kỳ diệu không kém gì Địa Viêm Chu Quả.
Nhưng vấn đề là, vật kia tuyệt đối không có tác dụng thay đổi tính cách, chẳng lẽ sau khi hắn đột phá, tính tình đại biến?
Vậy thì càng không thể nào, trong thời gian ngắn, người ta làm sao biến thành như vậy, đừng nói gì là chừa phần để pha chế thuốc cho Ngọc Vô Song.
Hơn nữa phương hướng Thánh Đan Tông vừa lúc ngược với Minh Ngọc sơn trang, nói cách khác đi vào trong đó sẽ hoàn toàn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của Minh Ngọc sơn trang, ngay cả lực ảnh hưởng của Minh Ngọc Hoàng Triều cũng yếu đến cực hạn.
Không đúng, tuyệt đối có vấn đề. Ngọc Nhân Long này đã sớm đến Ngọc Kinh Thành, bởi vì nguyên nhân của mình, hắn không đến Nhậm gia cũng bình thường, nhưng sao lại chạy đến chỗ đó?
Ngư Long Hàn Thảo, thật là có trùng hợp với tên Ngọc Nhân Long, còn có thể giúp hắn đột phá, tuyệt đối là chuyện vui to lớn. Mấu chốt là còn giúp được Ngọc Vô Song, cộng thêm Ngọc Nhân Long thay đổi, gần như đánh trúng yếu hại của Ngọc Thành. Quan tâm nhất là tu vi của Ngọc Nhân Long tăng lên, quan tâm nhất là vấn đề của Ngọc Vô Song, quan tâm nhất là quan hệ của huynh muội bọn họ, kết quả lần này đều giải quyết được, hơn nữa còn là cháu mình nói thế, khó trách Ngọc Thành không cần nghĩ liền đi.
Nhậm Kiệt không giống Ngọc Thành, hắn sẽ không vui vẻ hưng phấn kích động như thế, cho nên càng bình tĩnh phân tích chuyện này, càng phân tích càng cảm thấy trong này có vấn đề.
Lại nghĩ tới hành động của Hải Vương trước đó, Cửu Đầu Long Vương bị lợi dụng tấn công Minh Ngọc sơn trang, tên kia muốn cướp lấy Ngọc Vô Song, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
- Phiếu cơm lão đại.... Phiếu cơm lão đại, đang nghĩ gì, sao vậy, không phải còn chưa tỉnh rượu đó chứ? Lúc này thấy Nhậm Kiệt cau mày, sắc mặt không đúng, mập mạp lên lo lắng hỏi.
Dù sao hôm qua quả thật phiếu cơm lão đại uống nhiều rượu lắm, đương nhiên, sau đó hắn cũng uống không ít, tuy rằng hắn cùng Hổ Hổ là uống bằng chung nhỏ.
- Ngọc Nhân Long có cổ quái, chỉ sợ Ngọc Vô Song cùng Ngọc Thành đã xảy ra chuyện. Nhậm Kiệt nói rồi, nhìn mập mạp, nói chuyện mình vừa nghĩ.
- Ừ ừ ừ! Mập mạp nghe lời Nhậm Kiệt, gật đầu không ngừng, hết sức đồng ý: - Không sai, không sai. Lúc đó ta đã nhìn Ngọc Nhân Long hắn không thoải mái, không tự nhiên, thái độ luôn cáu gắt, giống như ai đó thiếu hắn cả mỏ linh ngọc vậy. Bản tính khó dời, hắn tuyệt đối không thể nào dễ biến thành tốt như thế. A! Vậy phải làm sao, bọn họ đã ra ngoài rất lâu rồi, bây giờ chúng ta lập tức đuổi theo, không được, bảo Tề Thiên kéo chúng ta bay đi sẽ đuổi theo nhanh hơn, hoặc là....
- Không được. Nhậm Kiệt lập tức khoát tay: - Từ khi Minh Ngọc sơn trang bị tập kích, những người đó đã hiểu rõ tình huống muốn bắt lấy Vô Song, đến sau Hải Vương không hiểu sao lại bỗng nhiên quay về, biết lão Đan Vương ở trong Nhậm gia chúng ta, đều có vấn đề. Nếu thật có người nấp đằng sau làm chuyện này, mặc kệ là ai chủ đạo, mặc kệ Ngọc Nhân Long có vai trò gì trong đó, Nhậm gia chúng ta có thể đều bị chú ý. Huống gì hiện tại có rất nhiều người chú ý tới Nhậm gia, nếu như chúng ta có động tác lớn như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn tới vô số người chú ý, đến lúc đó thì sẽ càng rắc rối lớn hơn.
- Vậy phải làm sao, phiếu cơm lão đại mau nghĩ cách đi, nghĩ cách đi. Vô Song rất đáng thương, tiểu cô nương khả ái như vậy, lớn như thế mà phần lớn thời gian đều trôi qua trong giấc ngủ, hơn nữa... Bản thân mập mạp rất thông minh, nhưng ở mặt này thì lại không được, hơn nữa có Nhậm Kiệt, hắn cũng đã quen ỷ lại.
Tuy rằng ở chung với Ngọc Vô Song không lâu, nhưng quan hệ rất tốt, cho nên lúc này hắn liền nóng nảy không thôi, đã quên mất thân phận mập mạp của mình bây giờ, bước lên kéo tay Nhậm Kiệt sốt ruột lắc lắc.
Nếu như bộ dạng này mà bị người khác thấy được, nhất định sẽ muốn hộc máu. Một tên mập mạp, béo ú trắng tốt, kéo tay Nhậm Kiệt làm nũng như tiểu cô nương, sốt ruột dậm chân muốn khóc, tuyệt đối chấn chết cả đám người.
Cũng may lúc này trong sân chỉ có mấy người bọn họ, còn bây giờ Tề Thiên đang khó chịu muốn tránh Hổ Hổ, nhưng Hổ Hổ hoàn toàn không sợ hắn, bám chết không xuống, cuối cùng càng dứt khoát, trực tiếp bò lên ngủ trên đầu hắn.
- Đừng vội, bọn họ đi ra bình thường, tốc độ sẽ không quá nhanh, chúng ta nghĩ cách đuổi theo còn kịp. Có điều, không thể làm người ta quá chú ý. Thế này, ngươi đi bảo Thú bá chuẩn bị sẵn xe linh thú, chúng ta cùng đi. À, đúng rồi... Vừa nói, Nhậm Kiệt vừa nghĩ cách, đột nhiên sáng mắt vỗ tay: - Ngươi lập tức kéo Hải Thanh Vân lên, làm hắn tỉnh lại, cứ nói bổn gia chủ muốn đi chỗ phụ thân hắn, bảo người của hắn chuẩn bị. Bên ngoài nói là Hải Thanh Vân muốn về nhà, mời bổn gia chủ đi cùng, bổn gia chủ ở Ngọc Kinh Thành cũng nhàm chán, quyết định đi ra ngoài dạo.
Vừa rồi Nhậm Kiệt đang nghĩ, làm sao mới khiến vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Nhậm gia không có phản ứng quá lớn, ít nhất không đến mức quá kích động. Đột nhiên nghĩ tới chỗ Thánh Đan Tông, không phải là nơi Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương phòng ngự hay sao.
Hội Văn hôm qua khi Hải Thanh Vân chủ động lên thuyền, mọi người cùng uống rượu, lúc này kéo hắn ra ngoài thì tiện hơn nhiều, chỉ cần đi ra ngoài thì mọi chuyện dễ làm.
Tuyệt đối không thể trực tiếp bay ra, bằng không sẽ lớn chuyện, dù sao hiện tại quá nhiều người ngó chừng Nhậm gia. Cũng may nhiều người chú ý mình rõ ràng không nhiều bằng Nhậm gia, nhất là sau khi lục thúc cùng lục thẩm xuất hiện.
- Người đâu, gọi cận vệ đội chuẩn bị, nếu là gia chủ chính thức ra ngoài, vậy phải có điệu bộ. Còn đang tu luyện nếu có thể di động, lập tức chuyển lên xe linh thú. Căn dặn xong, Nhậm Kiệt vừa động thần thức, nháy mắt liên lạc lục thúc đã trở về.
"Lục thúc, bên phía Ngọc Thành cùng Ngọc Vô Song có chút vấn đề, ta phải đuổi theo xem có chuyện gì. Chờ sau khi ta đi, ngài nghĩ cách làm ra động tĩnh, tốt nhất làm người ta cảm thấy nội bộ gia tộc chúng ta xảy ra chuyện, sau đó ngài cố ý để ta ra ngoài tránh né. Đương nhiên, cùng vừa lúc thừa cơ dọn dẹp một ít người, dù sao đã lâu như thế, thật có người muốn làm loạn, cũng nên dọn dẹp." Nhậm Kiệt phải đira, tự nhiên trước tiên phải nói một tiếng với lục thúc.
"Một mình ngươi được không, không thôi thì ngươi trấn giữ ở nhà, để ta đi..." Lục gia Nhâm Thiên Tung vừa nghe, trước tiên là muốn giải quyết thay Nhậm Kiệt.
"Tình huống này có chút đặc biệt, ta đi thì thích hợp hơn, bởi vì hiện tại không liên lạc được đối phương, chỉ có thể từ từ mà tìm. Hơn nữa ta dẫn theo Tề Thiên, ngài cứ yên tâm. Huống chi ngài cũng biết, hôm nay bên phía Tàn Hồn, hoàng đế, các đại gia tộc khác càng nhìn chằm chằm, lúc này đi ra ngoài không phải là chuyện xấu." Chuyện Ngọc Vô Song tương đối phức tạp, Nhậm Kiệt không muốn giải thích nhiều, đơn giản một chút là được.
Bí mật trên người Ngọc Vô Song, lần này Ngọc Nhân Long quỷ dị, một mực có người đánh chủ ý tới Ngọc Vô Song, mọi chuyện đều khác thường kỳ quái, hơn nữa rất nhiều nhân tố khác, người khác thật là khó xử lý tốt.
Đối với quyết định của Nhậm Kiệt, lục gia vẫn luôn ủng hộ, nghe hắn đã quyết định, cũng không nói gì thêm, nói một tiếng bảo chuyện trong nhà cứ yên tâm.
Không bao lâu, mập mạp đã nhanh chóng sắp xếp xong, trở về kéo theo Tề Thiên vừa bất đắc dĩ vừa lĩnh ngộ, cùng Nhậm Kiệt lên xe linh thú. Ở trước xe linh thú của Nhậm Kiệt là xe linh thú ở Ngọc Kinh Thành của Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương, lúc này Tiểu Hà Mễ cùng mấy thủ hạ đang chờ, còn có không ít người hầu của Hải Thanh Vân.
- Tiểu Hà Mễ bái kiến Nhậm gia chủ. Tiểu Hà Mễ vừa thấy Nhậm Kiệt, lập tức quy củ hành lễ, nhưng mà trong lòng nghi hoặc không thôi. Thuyền của bọn họ một mực đi theo sau thuyền của Nhậm Kiệt, nhìn thiếu tướng quân cùng Văn thiếu gia, Thành Vương, Nhậm gia chủ uống đến say mèm, cuối cùng đều nằm trên truyền Nhậm Kiệt, cái này lại không có gì.
Nhưng kết quả bây giờ đột nhiên bảo bọn họ chuẩn bị xe linh thú, mập mạp còn cho người đưa Hải Thanh Vân chưa tỉnh rượu lên, sau đó một đám cận vệ đội bao bọc áo giáp rực rỡ chuẩn bị ổn thỏa, nghiêm nghị đứng đó.
Thế này là chuyện gì?
Chẳng lẽ có chuyện, kỳ quái, lúc này Tiểu Hà Mễ vô cùng kỳ quái, không hiểu rốt cuộc là sao.
- Hôm qua thiếu tướng quân nhà ngươi nói trên biển rất vu, hắn ở trên biển lợi hại cỡ nào, bổn gia chủ liền hẹn với hắn đi ra xem thử. Cải lương không bằng bạo lực, hôm nay xuất phát, đi. Nhậm Kiệt gật đầu với Tiểu Hà Mễ, ra vẻ như đã sớm nói với Hải Thanh Vân, đột nhiên nổi hứng liền muốn đi.
- A... Lúc này Tiểu Hà Mễ tròn mắt, nói chơi, nói chơi gì vậy?
Chỉ vì hôm qua uống say nói mấy câu, liền...
Hôm qua dù hắn hầu hạ ở một bên, nhưng sau đó bọn họ uống nhiều quá, nói nhiều lời, uống say đều nói quê mình rất hay, nói chỗ mình có gì đặc sắc là bình thường, nhưng.... nào có thể này, thiếu tướng quân còn chưa tỉnh rượu mà, vậy là lên đường, thế này cũng quá... tốc độ quá đi chứ.
Thực ra, Tiểu Hà Mễ càng muốn nói, là quá điên cuồng đi chứ.
Lúc này hắn càng cảm nhận được, các đại thiếu trác táng Ngọc Kinh Thành làm việc, con mẹ nó thật không ấn theo lẽ thường được.
- Đừng sững sờ nữa, đi thôi, chờ thiếu tướng quân các ngươi tỉnh lại thì báo một tiếng, chúng ta đi trước. Oa, mệt chết ta, vừa lúc ngủ một giấc thì xem ra sẽ đi được rất xa, ha ha, thật lâu không có ra ngoài chơi, lần này có thể ra ngoài chơi sảng khoái. Mập mạp vặn eo, ngáp dài theo Nhậm Kiệt lên xe linh thú.
- A... A... Được, được rồi... Tiểu Hà Mễ bị mập mạp nói, mới tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nói một tiếng liền lên xe linh thú của bọn họ, đi trước mở đường rời Ngọc Kinh Thành, chạy tới lãnh địa của Trấn Hải đại tướng quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.