Tà Thiếu Dược Vương

Chương 280: Rừng lớn thì chim gì cũng có




- Dĩ nhiên là được. Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, Văn Tử Hào lập tức đáp: - Hai bên bờ sông có 108 cửa hàng, lấy Hội Văn Lâu làm trung tâm tỏa ra xung quanh, mỗi một lâu đều có người chủ trì, người có tài hoa có thể đi vào khiêu chiến, cuối cùng có cơ hội vào Hội Văn Lâu. Còn mỹ nữ thì được ưu đãi hơn, có thể miễn phí tham quan, những người khác chỉ có thể nhìn từ xa. Hơn nữa 2 năm gần đây, hai bên bờ sông sẽ đóng lại, không có thiệp mời của Hội Văn Lâu phát ra thì không được vào, mà người có thiệp mời chỉ mang theo số người có hạn, nhưng đều sẽ dành riêng danh ngạch cho mỹ nữ, ngươi nói mỹ nữ chỗ này còn không nhiều.
- Khụ... Mập mạp nghe hai người ngươi một câu ta một câu lớn tiếng nói mỹ nữ, không nhịn được ho khẽ một tiếng, muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống.
Chỉ là quay đầu nhìn Hổ Hổ trên vai, nhìn như đang chơi với nó, chỉ là lỗ tai lại dựng thẳng lên cao.
- Đù! Là ai thiên tài như vậy, khó trách có thể biến Hội Văn thành Hội Tài Tử Giai Nhân, làm ra chấn động, thế trận lớn như thế, chiêu này không phải người thường có thể nghĩ ra được. Nhậm Kiệt vừa nghe, không chút keo kiệt lời khen.
Ở kiếp trước của hắn thì không tính là gì, nhưng ở thế giới này, hắn mới lần đầu nghe được có người làm tốt như vậy. Cũng giống yến hội đỉnh cao, có con nhà giàu, có hạng người tài hoa, nhưng nếu không có mỹ nữ thì vĩnh viễn không thể nào náo nhiệt được. Mà có quy định đặc biệt như thế, là cố ý thúc đẩy Hội Văn biến thành Hội Tài Tử Giai Nhân, mở rộng ảnh hưởng.
Vừa rồi Nhậm Kiệt nhìn đường phố xung quanh, lấy 108 cửa hàng hai bên bờ sông làm trung tâm, xung quanh có mấy chục vạn người bị Hội Văn ảnh hưởng, khó trách cả Ngọc Kinh Thành đều rung động. Nên biết, mấy chục vạn này đều là nam nữ thanh niên, khống chế đám đông cũng rất tốt, cẩn thận nghĩ lại liền cảm thấy người điều khiển Hội Văn tuyệt không tầm thường.
Trước đó Nhậm Kiệt không để ý, chỉ là biết một ít dữ liệu từ mập mạp, Hội Văn này cử hành đã có một thời gian, nhưng chân chính biến đổi chỉ mới 2-3 năm, cũng là nói có người trong vòng 2-3 năm liền biến Hội Văn thành Hội Tài Tử Giai Nhân, đồng thời đẩy lên độ cao thế này.
- Ha ha! Khó có, khó có, lại được Nhậm gia chủ khen ngợi... Vừa nghe được Nhậm Kiệt khen ngợi, Văn Tử Hào cũng sửng sốt, tiếp theo liền vui vẻ cười lớn.
Bởi vì hắn đã thấy nhiền chuyện Nhậm Kiệt phát uy, bất luận là ở hoàng cung, hoặc là Ngọ Dương Lâu Pháp Trường, hay những chỗ khác, nhưng có thể nghe được Nhậm Kiệt khen người khác, quả thật là hiếm thấy.
- Xem ngươi cười vui vẻ như thế, chẳng lẽ là ngươi... Nhậm Kiệt vừa nghe liền thấy lời của Văn Tử Hào có chút đặc biệt, cười hỏi.
Văn Tử Hào lập tức lắc đầu: - Dĩ nhiên không phải ta...
Trong lúc bọn họ nói chuyện, những chiếc thuyền ở đằng sau Văn Tử Hào đã lần lượt vượt qua, có một số phát ra tiếng hét hưng phấn. Bọn họ cũng mặc kệ Văn Tử Hào vì sao dừng lại nói chuyện, có thể vượt mặt hắn liền vui vẻ rồi.
- Ngươi đã bị người ta vượt qua, mau đi nhanh, không thôi ngươi sẽ thành người sau chót, thua chết ngươi. Mập mạp thấy những người đó vượt qua Văn Tử Hào, phất tay bảo hắn mau đi. Tuy rằng vừa rồi nhịn được, nhưng Văn Tử Hào đi lên liền nói chuyện kiếm mỹ nữ với phiếu cơm lão đại, trong lòng hắn liền không thoải mái.
- Ha ha.... Văn Tử Hào cười nói: - Chỉ là chơi với bọn họ thôi, ta đã sớm thắng không biết bao nhiêu lần, thắng đến bọn họ không dám chân chính cược với ta nữa.
- Nếu không vội, lên đây trò chuyện. Nhìn Văn Tử Hào rất có hứng nói chuyện, hơn nữa còn hiểu biết Hội Văn, tính cách hào sảng làm người ta thích, Nhậm Kiệt cũng vẫy gọi hắn lên.
Văn Tử Hào cũng không khách khí, trực tiếp nhảy lên thuyền Nhậm Kiệt, về phần thuyền của hắn thì cứ mặc kệ, bằng thân phận thiếu gia Văn gia, tự nhiên không sợ bị mất đồ.
- Thuyền đằng trước lập tức dừng lại, phía trước là Hội Văn Lâu đang cử hành Hội Văn, không có chứng thông hành không được đi qua, đi chỗ khác mời đi vòng. Văn Tử Hào vừa lên thuyền, đằng trước bỗng truyền đến tiếng nói, đồng thời trận pháp phía trước khởi động, tạo thành ngăn cản.
Nhậm gia chủ ngồi thuyền lớn, có người chuyên khống chế, thấy tình huống này, lập tức từ từ dừng thuyền lại.
- Hả, lại gặp cản đường? Vừa nghe bỗng có người ngăn cản, mập mạp lập tức nhớ lại chuyện lúc trước, người cản đường đã không phải lần đầu của bọn họ.
- Không sao, không sao, để ta nói, cái này chỉ là gạt người thường thôi, tránh cho ai cũng vào bên trong thì rối loạn hết như bên ngoài, như vậy liền không phân ra cấp bậc. Làm như vậy, cũng đẩy chứng thông hành lên cao, có một số người hao hết tâm tư mới lấy được, vừa có thể tôn lên thể diện, người có tiền thì nghĩ hết cách, người có tài hoa thì có thể khoác lác với người khác, tóm lại có nhiều chỗ tốt. Nhưng mà cái này chỉ gạt người ngoài, ta đi vào còn không phải chuyện nói một câu. Văn Tử Hào vừa lên, nghe vậy liền vỗ ngực đi lên đằng trước.
Ừm, thú vị, Nhậm Kiệt nghe Văn Tử Hào nói lộn xộn, nhưng rất đồng ý, lại một lần nữa bất ngờ. Bất luận là những lời Văn Tử Hào vừa nói hay là ngay hiện tại, đều không giống như bản thân hắn nghĩ được làm ra.
Điều này rõ ràng là có người khác nói, có điều không biết là ai, lát nữa phải hỏi xem.
- Hôm nay là ai chịu trách nhiệm, không thấy ta ở trên thuyền sao, mau mở ra trận pháp. Văn Tử Hào hô một tiếng tới đằng trước.
- Còn tưởng là ai, không phải là Văn đại thiếu gia sa, còn tưởng vừa nãy ngài đã đi qua ở đằng trước rồi chứ, không ngờ ngài còn ở trên này. Có ngài ở đây thì tự nhiên không thành vấn đề, nếu người khác đến đông như vậy thì không có chứng thông hành là không được. Người đâu, mau cho đi. Lúc này, một người thấp bé, gầy yếu, nhìn như gà con, thoạt nhìn 40-50 tuổi, người lại linh hoạt, nhìn rõ ra là Văn Tử Hào, lập tức cung kính nói.
- Ta còn tưởng là ai, ngươi là Tiểu Hà Mễ bên cạnh Trấn Hải thiếu tướng quân đúng không, thì ra hôm nay đến phiên trực của các người, nịnh bợ không tệ, đây là thưởng cho ngươi. Văn Tử Hào nói rồi, trực tiếp ném ra một khối linh ngọc hạ phẩm, thể hiện khí độ thiếu gia đại gia tộc, nhưng mà tiếp theo nói: - Nhưng hôm nay ngươi nhìn kỹ đây là thuyền gì, nếu hôm nay bổn thiếu gia không ở trên thuyền này, ngươi dám cản trở thì là ngươi xui xẻo. Thuyền của Nhậm gia chủ mà các ngươi dám ngăn cản, dù là ngươi không mở, Nhậm gia chủ nói một câu là có thể nhẹ nhàng đụng nát.
- Xì... hắn gọi là Tiểu Hà Mễ (tép nhỏ)? Mập mạp nghe Văn Tử Hào gọi người này là Tiểu Hà Mễ, lập tức không nhịn được cười ra, bởi vì người này ít nhất 40 tuổi, tuy rằng nhỏ gầy, nhưng càng nhìn càng giống tôm hơn.
- Thì ra là thuyền của Nhậm đại gia chủ, ngài xem ta mắt kém, mau lên, còn ngây ra làm gì. Tiểu Hà Mễ kia vội nói, hắn không hề hoài nghi lời của Văn Tử Hào. Nhậm Kiệt là ai, Nhậm đại gia chủ là ai, đó là người dám xông vào hoàng cung, chém giết quốc trượng ngay trước mặt hoàng đế, cái này chỉ là đồ chơi, cản người thường thì được, quyền quý bình thường còn không sao, nhưng làm sao dám cản trở Nhậm Kiệt.
- Trước kia hắn đi theo Trấn Hải đại tướng quân, Trấn Hải đại tướng quân xưng hào là Hải Trung Long, hắn cũng gọi là Tiểu Hà Mễ. Gần đây Trấn Hải đại tướng quân cùng con trai hắn trở về Ngọc Kinh Thành, bình thường cho hắn đi theo chiếu cố con trai mình. Nghe mập mạp cười, Văn Tử Hào giải thích.
Nhậm Kiệt nghe vậy cũng khẽ gật đầu, cũng cảm thấy rất hài lòng Văn Tử Hào xử lý chuyện này, có khí độ, có phong độ, đồng thời cũng rất trực tiếp rộng rãi hào sảng, không như con cháu thế gia bình thường.
Trận pháp vừa khởi động, lúc này đang có người khống chế, mở ra từng tầng trận pháp. Uy lực trận pháp này chỉ bình thường, có điều thoạt nhìn rất lôi thôi, cũng như Hội Văn này, náo nhiệt. Lúc khởi động thì dễ, muốn kết thúc thu hồi thì phải mất chút thời gian, nhưng cũng may mọi người đều không vội.
- Ngọc Kinh Thành chim gì cũng có, có một người hiểu chuyện chiếu cố quả thật không dễ xảy ra chuyện, lấy cái này, tặng cho ngươi. Nhậm Kiệt nhìn Tiểu Hà Mễ, cười nói. Bởi vì thần thức của hắn tra xét phát hiện ra, Tiểu Hà Mễ này là Thần Thông Cảnh đại viên mãn, thậm chí nửa bước đặt chân Âm Dương Cảnh, người như vậy lại như tạp dịch đã không dễ dàng. Hơn nữa Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, hắn chẳng những lực lượng bản thân mạnh mẽ, trên người tràn đầy một cỗ sát khí ẩn hàm, đó là kinh nghiệm sa trường mới rèn luyện ra.
- Hả... Tiểu Hà Mễ sững sờ, không rõ Nhậm Kiệt ném cho mình một cái ngọc bài ký ức là có ý gì, nhưng thần thức vừa kiểm tra, sắc mặt thay đổi. Chuyện Nhậm Kiệt đấu giá công pháp không phải là bí mật gì, lúc đó cạnh tranh kịch liệt, mọi người đều biết, dù có rất nhiều phần, nhưng dù sao cũng không đến mức mỗi người đều có cơ hội lấy được, mà lúc này Nhậm Kiệt lại ném cho hắn một phần công pháp đó. Thật ra trong thời gian gần đây hắn đã có thể đột phá, chỉ là một mực thiếu một chút, mà hắn không phải loại người chỉ muốn làm Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn bình thường, cho nên một mực chờ đợi.
Lại không ngờ, Nhậm Kiệt lại thật cho mình thứ này, trước mặt người khác dù hắn xuất hiện với thân phận người hầu, nhưng nếu ở trong Trấn Hải đại quân, ai không biết lợi hại của hắn. Chỉ là tính tình của hắn khéo đẩy đưa, cho nên mới đến Ngọc Kinh Thành đi theo cạnh thiếu tướng quân, mới đóng vai nhân vật như thế.
- Nhậm gia chủ, lễ này quá lớn, tiểu nhân thật có chút không dám thu, nhưng lại không bỏ được, đợi tiểu nhân trở về xin phép thiếu chủ nhà ta... Tiểu Hà Mễ cười khổ, lập tức khom người nói: - Thiếu tướng quân còn có thể ở Ngọc Kinh Thành một thời gian, sẽ không cùng đại tướng quân trở về. Trước đó cũng sớm nói ngưỡng mộ đại danh Nhậm gia chủ đã lâu, chỉ là không mạo muội bái kiến, hôm nay tiểu nhân mạo muội giúp thiếu chủ nói yêu cầu quá đáng. Nếu như Nhậm gia chủ có rảnh, thiếu tướng quân có thời gian mời ngài cùng uống một ly.
Từ sau Nhậm Thiên Hành, Minh Ngọc Hoàng Triều có 10 đại tướng quân, Trấn Hải đại tướng quân là một trong đó. Tuy rằng không thể xếp trước Chiến Thiên Long, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, Ngụy Thế Lượng, nhưng hắn là đại tướng quân trên biển duy nhất ở Minh Ngọc Hoàng Triều, cũng hết sức quan trọng. Mà lúc Nhậm Kiệt xem tài liệu, vẫn cho rằng Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương sở dĩ không nổi danh bằng đám người Chiến Thiên Long, nguyên nhân lớn nhất là bởi hải quân Minh Ngọc Hoàng Triều không có kẻ địch nào, không có cơ hội cho hắn lập công.
Dĩ nhiên, cũng có truyền thuyết nói Hải Lượng cùng họ với hoàng tộc Thiên Hải Đế Quốc, hơn nữa có năng lực hải chiến độc đáo, có khả năng liên quan tới hoàng thất Thiên Hải Đế Quốc, có người cho rằng vì nguyên nhân này mà hắn một mực không được trọng dụng.
Bởi vì nguyên nhân địa lý, Minh Ngọc Hoàng Triều lấy nội hải là chủ, xung quanh chỉ có một chút đảo, căn bản không có kẻ thù lớn. Ngoài ra là mấy cấm địa hiểm ác, tách rời xung quanh, những chỗ còn lại đều là đại lục, mọi người đều nói hải quân Minh Ngọc Hoàng Triều chỉ là bày trí mà thôi.
- Được, tùy thời hoan nghênh. Nhậm Kiệt gật đầu.
- Hả, kích động như thế, Nhậm gia chủ cho hắn thứ gì vậy? Nhìn phản ứng của Tiểu Hà Mễ, Văn Tử Hào cũng sững sờ.
Nhậm Kiệt tùy ý nói: - Không có gì, là phần công pháp ta đấu giá lần trước, lấy được từ Phương Nhạc Tùng.
- A... Văn Tử Hào vừa nghe liền cả kinh, bởi vì lúc đó rầm rộ truyền khắp Ngọc Kinh Thành, một phần công pháp đã đấu giá mấy ngàn vạn tiền ngọc.
- Ngươi muốn sao, người mình thì muốn bao nhiêu có bấy nhiều, thứ này ta đã bán một lần, ta cho người làm mấy chục phần, chỗ ta mỗi người đều có thể lấy một phần. Nhậm Kiệt nhỏ giọng cười nói.
Nhậm Kiệt nói lời này nửa thật nửa giả, nửa thật nửa đùa, tuy rằng làm Văn Tử Hào thoáng chấn động, nhưng vẫn bất ngờ Nhậm Kiệt lại như thế, nói thế nào loại công pháp này vẫn rất có giá trị.
Ngay lúc này, trận pháp đã cơ bản thu hồi, chỉ còn vài điểm cuối cùng đã có mấy người khống chế, Tiểu Hà Mễ khom người hành lễ, liền vẫy tay báo thuyền của Nhậm Kiệt có thể trực tiếp đi vào.
- Chờ đã, đó là thuyền gì, không phải đã nói trong lúc cử hành Hội Văn không cho thuyền như thế đi vào hay sao? Còn nữa, thuyền này rõ ràng không dán chứng thông hành Hội Văn phát ra, các ngươi ăn cái, gì, ai cho các ngươi thả người vào? Ngay khi mọi chuyện đã xong, thuyền chậm rãi tiến lên, một tầng trận pháp cuối cùng tháo ra, đột nhiên có người quát bảo ngưng lại.
Những người khống chế đều ngừng lại, Tiểu Hà Mễ cùng người bên cạnh đều sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn sang.
Từ đằng sau, một chiếc thuyền vô cùng xa hoa, cao 5-6 thước, tốc độ rất nhanh chạy đến, trên đó có một người đang đứng, tay chắp đằng sau, mắt nhìn lên đỉnh, coi trời bằng vung.
- Đù! Tên này bị đánh chưa đủ, hắn còn dám ra vênh mặt. Vừa thấy người này, mập mạp không khỏi vui vẻ, chính là Lý Nham, con trai của An Dương Vương Lý Chính, lúc trướcbị Chiến Thiên Long hành hung trên đại điện, sau đó bị đánh lúc Nhậm Kiệt thu Thường lão tứ làm đồ đệ.
- Ngươi xem, ta không nói sai chứ, rừng lớn chim gì cũng có, nhất là bổn gia chủ còn nhiều kẻ thù như thế, không phải đã tới rồi sao. Nhậm Kiệt mỉm cười nhìn Văn Tử Hào, chỉ vào Lý Nham bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.