Tà Thiếu Dược Vương

Chương 186: Ra vẻ đáng thương!




Nếu Nhậm Quân Dương bọn họ muốn vọt tới trước, vậy hãy để cho bọn họ hớn hở, hơn nữa Nhậm Kiệt cũng muốn xem một chút xem Hoàng đế rốt cuộc đang diễn xiếc gì, hắn thật đúng là không cần lo có thể có biến cố gì, binh tới tướng đở. Dĩ nhiên, Nhậm Quân Dương bọn họ vọng động như vậy, để ý như vậy, vậy trước tiên để cho bọn họ đi.
- Ngươi đã coi trọng hắn, vậy sau này để hắn theo ngươi a. Người trẻ tuổi sẽ phải có can đảm đối mặt, có can đảm xông về trước, phải học một ít của phụ thân ngươi năm đó mới được.
Hoàng đế nghe Nhậm Kiệt đồng ý, bật cười lần nữa, về phần tại sao Nhậm Kiệt muốn một tên thái giám như vậy, hắn căn bản không để ý, hơn nữa thái giám này cũng không phải là người hắn xem trọng.
Nếu là lúc bình thường, Hoàng đế có lẽ sẽ toan tính một chút, nhưng bây giờ nghe Nhậm Kiệt đồng ý, mới thuận tay làm một đại sự vô cùng đắc ý, không để lại dấu vết, lập tức sẽ diệt trừ một cái tai hoạ ngầm khổng lồ, hắn cũng là không có tâm tình đi để ý tới chút chuyện nhỏ này. Bất quá mơ hồ cảm giác Nhậm Kiệt đột nhiên ngây người, còn có nói những lời trên trời như vậy cũng có chút kỳ quái, bất quá hắn cũng không có nghĩ nhiều, dù sao mục đích đã đạt đến là được.
Lần này tâm tình hoàng đế vô cùng, phi thường không tệ, không nghĩ tới sinh nhật 70 của mẫu hậu bị Nhậm Kiệt lung tung làm ra điềm lành gì đó, lôi cuốn chính mình phải thừa nhận, lại làm cho chính mình ném củ khoai nóng phỏng tay kia ra ngoài.
Đẩy Nhậm gia vào trong ao đầm kia, hơn nữa hàng năm lấy ra ba trăm ngàn tiền ngọc của Nhậm gia, đủ để nguyên khí của Nhậm gia tổn thương nặng nề, nếu như vì vậy mà Nhậm gia bộc phát tranh đấu nghị luận nữa, đó chính là tốt nhất.
Mà mạch khoáng linh ngọc mới phát hiện kia để cho Cao gia cùng Phương gia xuất lực, trước tiên cho bọn hắn một chút chỗ tốt để cho các đại thế lực thăng bằng lần nữa, mình thì có thể lớn mạnh, sớm muộn cũng có thể . . .
Tâm tình của Hoàng đế thật tốt, mọi người tiến vào trong đại điện, các loại biểu diễn, thức ăn ngon, rượu ngon, kỳ trân cũng rối rít bưng lên.
Nhưng trải qua điềm lành, dị tượng lúc trước, chuyện tình mạch khoáng linh ngọc của Hoàng đế, tâm tư của rất nhiều người đã không ở nơi này, bất luận là Hoàng thái hậu, hoàng hậu, Tần phi hoặc là một chút các nữ nhân của đại thần, ánh mắt của mọi người cũng tụ tập ở phía trên Cửu Tinh Phượng Hàm Châu của Hoàng thái hậu.
Mà người không biết tình huống, thì đang cảm thán Nhậm Kiệt cùng Nhậm gia tốt số, quyền kinh doanh mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn mười năm sẽ để cho Nhậm gia bước lên một cái bậc thang, cũng có một chút người biết tình huống, như Phương Viêm mới vừa biết tình huống giờ phút này tâm tình rất mau mắn, đang len lén vui mừng.
Nhất là Phương Thiên Ân, trong lòng tự nhủ bất kể Nhậm Kiệt này lúc trước lớn lối thế nào, Nhậm gia thế rất mạnh. Lần này cũng sẽ xong đời. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, năm đó Nhậm Thiên Hành dẫn dắt Tu La, Chiến Thiên Long, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ vô số kiêu binh hãn tướng, được kêu là một người hung mãnh, Hoàng đế không kiêng kị mới là lạ chứ. Mặc dù hôm nay Nhậm Thiên Hành rời đi, nhưng lúc trước mấy lần chuyện cũng cho thấy Nhậm gia kinh khủng, thừa dịp Hoàng đế đối phó Nhậm gia, chính là cơ hội thật tốt để Phương gia quật khởi.
Có người tâm tư giống như trước, cũng bao gồm Cao Chiến Uyên bọn họ ít nhiều biết một chút nội tình, bất quá người như vậy cũng không nhiều, người cũng chẳng hay biết gì.
- Phiếu cơm lão Đại, ta làm sao luôn có cảm giác là lạ . . .
Mới vừa làm ra điềm lành, để cho tất cả mọi người đến trước Linh Thú tọa giá, tiện tay xuất hiện mạch khoáng linh ngọc mập mạp cũng cảm giác cả người không thoải mái, sau khi tiến vào đại điện cảm giác như vậy càng rõ ràng, lúc này rốt cục không nhịn được thông qua nói cho Nhậm Kiệt.
- Một, Hoàng đế ban thưởng mạch khoáng linh ngọc tuyệt đối có vấn đề rất lớn, đoán chừng là cái hố to. Hai, dưới loại tình huống này bên trong đại điện quá mức cứng nhắc, mặc dù là đang uống rượu ăn cái gì đó, nhưng là làm cho người ta rất không tự tại. Ba, có một bầy tiện nhân hoặc là có địch ý trực tiếp nhìn chằm chằm, hoặc là len lén đang dòm ngó, hay hoặc giả là ở trong tối thương lượng cái gì đó. Bốn, Nhậm gia bên này có một bầy ngu ngốc, còn tưởng rằng chiếm tiện nghi hưng phấn ăn mừng. Những nguyên nhân này chung vào một chỗ, có thể thoải mái mới là lạ chứ.
Nhậm Kiệt rất tùy ý phân tích ra mấy lý do.
- A, hố to, biết là hố mà phiếu cơm lão Đại ngươi lại nhảy vào?
- Ta không có nhảy a, mới vừa rồi là Nhậm Quân Dương bọn họ ba vị trưởng lão không kịp chờ đợi đã nhảy ra, hôm nay lại đang nói vui vẻ cùng Nhậm Cường, Nhậm Hạo bọn họ ở phía sau, hơn nữa đồ chơi này như thế nào còn không biết đâu.
- Ta mới vừa rồi cũng kỳ quái, Hoàng đế lúc nào trở nên có lòng tốt như vậy, hắn đối với con của hắn cũng không tốt như vậy, làm sao đột nhiên đối xử với phiếu cơm lão Đại ngươi tốt như vậy?
- Mập mạp chết bầm, lời này của ngươi có hiềm nghi chửi phiếu cơm lão Đại của ngươi, cẩn thận ta không để cho ngươi ăn cơm.
- Hắc hắc, không có chuyện gì, ta thịt nhiều không sợ đói. Đúng rồi, phiếu cơm lão Đại, vậy chúng ta làm như thế nào, không đến nơi này không biết, tới mới phát hiện địch nhân của chúng ta thật đúng là không ít.
- Chúng ta ăn của chúng ta, để ý tới bọn họ làm cái gì, lần này mừng thọ hoàng thái hậu thứ tốt không ít, một hồi ăn xong rồi chúng ta mượn cớ đi là được, người nào ở nơi này dông dài cùng bọn họ.
Lúc Nhậm Kiệt đang nói chuyện cùng mập mạp, một mực chọn thứ tốt mà ăn, mặc dù mới vừa ăn chút ở trên Linh Thú tọa giá, bất quá đó mới chỉ lưng lửng bụng, cách ăn no kém xa a.
Hiện tại sau khi cường độ thân thể của Nhậm Kiệt gia tăng, lực lượng gia tăng, thân thể tiêu hao phi thường to lớn. Nếu như không mượn dùng Ngọc Hoàng Quyết công pháp tu luyện, lấy linh khí, dược tề làm phương thức tẩm bổ thân thể, công pháp, đơn thuần ăn cái gì để bổ sung tiêu hao, cơ hồ rất khó cung ứng. Cho nên dưới tình huống thức ăn ngon hợp khẩu vị, Nhậm Kiệt có thể không ngừng ăn, năng lực tiêu hóa của thân thể đủ để nhanh chóng tiêu hóa hết những đồ này, còn có thể hưởng thụ thức ăn ngon còn có thể bổ sung nhu cầu của thân thể.
Hơn nữa mừng thọ hoàng thái hậu cũng là vô số người phía dưới nghĩ hết biện pháp lấy được đồ vật quý trọng, hơn nữa không chỉ là cảnh nội của Minh Ngọc Hoàng Triều, còn có thức ăn, trái cây của nước khác, có không ít thứ có thể xưng là linh quả, vừa tràn đầy linh khí vừa mỹ vị, cũng không ít thức ăn ngon lấy nguyên liệu nấu ăn trân quý thiên địa hi hữu để tặng.
Cho nên Nhậm Kiệt từ khi vừa tiến đến sẽ không dừng lại, lúc đang nói chuyện với mập mạp cũng là như thế.
- A . . . Ăn xong rồi đi, phiếu cơm lão Đại làm sao ngươi không nói sớm a, vật kia là Băng Phách Tham Quả của Tuyết Nguyên bộ lạc, còn có cái kia là thứ thật là tốt của biển sâu, phiếu cơm lão Đại ngươi chừa chút cho ta . . .
Mập mạp nghe Nhậm Kiệt nói xong, chợt tỉnh ngộ. Mới vừa rồi nàng lo lắng, thế nhưng không có chú ý tới phiếu cơm lão Đại đã ăn sạch thứ tốt bên cạnh bọn họ, thấy trong tay phiếu cơm lão Đại cầm gì đó, mập mạp đã đưa tay nắm lấy.
- "Không thể nào!! Ngươi tự mình tới bên cạnh lấy a, vật này không tệ, mang lên, bản gia chủ ăn xong rồi, không thấy được ư, mang lên.
Đồ vật đang chuẩn bị đưa vào miệng bị mập mạp đoạt đi, Nhậm Kiệt bất đắc dĩ chỉ có thể ngoắc ngoắc cung nữ đang đi tới đi lui, lặng lẽ không ngừng mang đồ ăn lên.
Bá!
Mặc dù lúc này đang biểu diễn ca múa, tiệc rượu phía dưới có vô số người đang tùy ý nói chuyện, nhưng kỳ thật đều đang âm thầm lưu ý, bởi vì chuyện mới vừa rồi, Nhậm Kiệt cùng Nhậm gia tự nhiên là tiêu điểm, lời này của Nhậm Kiệt thoáng cái để cho không ít người cũng ngừng lại, toàn bộ nhìn về phía của Nhậm Kiệt.
Nơi này chính là hoàng cung đại điện, ngự sinh nhật 70 của Hoàng thái hậu a.
Trời ạ, chẳng lẽ hắn cho rằng nơi này là quán rượu nhỏ sao?
Hắn đang gọi điếm tiểu nhị sao?
Người chung quanh cũng kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt bên này, mà không ít người của Nhậm gia thì cảm giác mặt mũi không có ánh sáng, hơn nữa Nhậm Cường, Nhậm Hạo hai người lúc trước luôn luôn không ở trong gia tộc đồng thời nhíu mày.
- Hừ!
Hai người cũng là hừ lạnh một tiếng, thân là người của Nhậm gia, đối với biểu hiện này của gia chủ ngồi ở đầu tiên, bọn họ cũng cảm giác được rất là mất thể diện, nếu như không phải là ngự không có biện pháp bọn họ đã sớm đứng dậy rời đi.
Nhậm Quân Dương rất là bất đắc dĩ nhìn Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo một chút, ý tứ là các ngươi cũng nhìn thấy, đây chính là gia chủ Nhậm gia của chúng ta, ai.
- Ta bên này cũng thêm một phần, nhất là Băng Phách Tham Quả kia, nhiều thêm chút.
Mập mạp cũng mặc kệ những thứ kia, phiếu cơm lão đại đã nói, nàng cũng lập tức bổ sung.
- Dạ dạ, những vật khác sẽ lập tức mang lên, bất quá Băng Phách Tham Quả này cùng mấy thứ đồ cũng là mỗi bàn có một phần, cố định, hơn nữa chỉ có người ngồi đầu tiên là có . . .
Người cung nữ kia bị Nhậm Kiệt cùng mập mạp gọi lại cũng vô cùng khẩn trương, bởi vì trong nháy mắt nàng có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt đều không xem ca múa biểu diễn ở giữa sân, toàn bộ nhìn về phía nàng, áp lực lớn a.
Cho tới bây giờ không có trải qua, ở ngự yến còn có người dám gọi thức ăn, còn dám nói chuyện giống như chào hỏi điếm tiểu nhị, nàng thật không có gặp qua.
- A, không có, thật đáng tiếc, cái kia vị thật sự rất tốt . ..
Mập mạp vừa nghe không có, rất là đáng tiếc, đối với người vô cùng thích ăn như nàng, Băng Phách Tham Quả ẩn chứa linh khí cùng một chút bổ dưỡng đối với thân thể, hiệu quả điều dưỡng nàng không thèm để ý, mấu chốt là hương vị ngọt ngào, lạnh, trong vắt rất tốt.
- Cái này đơn giản, ngươi nhìn xem có không ít người uống rượu đều không ăn, ngươi thương lượng một chút với bọn họ rồi đưa món đó tới đây là được.
Đồ vật này còn không đơn giản, chỉ có người ngồi đầu tiên đủ thân phận mới có, một loạt người ngồi đầu có tới mười mấy bàn, luôn luôn kéo dài tới ngoài đại điện, đa số người cơ hồ không có ăn a.
- A...!
Người cung nữ kia đứng ở nơi đó, lần này cũng không biết trả lời như thế nào.
Đi tới bàn của người khác thương lượng một chút để lấy tới, nói đùa gì vậy, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua còn có loại chuyện này.
Đây cũng không phải là tửu quán, tại sao có thể làm loại chuyện đó, hơn nữa cho dù là tửu quán cũng không có thể như vậy a.
Đây cũng là đại thọ 70 của Hoàng thái hậu, ngự yến a.
Đã sớm nghe nói Nhậm Kiệt này lúc bình thường hoang đường, hoàn khố, hôm nay coi như là thấy được. Không ít người cũng âm thầm lắc đầu, rất là cảm khái, dù sao mọi người cũng âm thầm cười lạnh, nhìn giống như là chế giễu.
Phía sau Nhậm Kiệt rất nhiều người của Nhậm gia giờ phút này cũng bưng chén rượu lên, hoặc là quay đầu làm bộ như nói chuyện với nhau, chịu không được a.
Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo bọn họ vọng động, lỗ mũi thở hổn hển, càng xem Nhậm Kiệt càng cáu, nếu không phải bây giờ là ngự yến, nếu không phải sinh nhật 70 của Hoàng thái hậu . . .
- Hừ, còn cao quý, cao nhã a, làm như mấy canh giờ không được ra ngoài vậy.
Người khác cũng là âm thầm hàn huyên, âm thầm nghĩ tới, trong lòng cảm thán, nhưng lúc này đột nhiên có một cái thanh âm vang lên, thanh âm không lớn, nhưng làm cho người ta nghe được rõ ràng.
Trong nháy mắt tất cả mọi người nhìn sang, nói chuyện chính là Thiếu trang chủ Ngọc Nhân Long của Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Nhân Long cũng không e dè bưng chén rượu lên uống một hớp, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy địch ý nhìn Nhậm Kiệt. Kể từ khi bị Tạ Kiếm đánh bại, Ngọc Nhân Long đã điên cuồng tu luyện, trừ đi tới trong Ngọc Kinh Thành tham gia buổi đấu giá chiếm được một phần công pháp, vẫn luôn tu luyện, giờ phút này trong đại điện này nhìn thấy Nhậm Kiệt lần nữa, hắn cũng mặc kệ đây là nơi nào, trực tiếp nhìn Nhậm Kiệt rồi nói.
Những lời này của hắn để cho trong lòng không ít người không khỏi vừa động, địa vị của Minh Ngọc sơn trang không giống bình thường, nhìn như vậy Thiếu trang chủ Ngọc Nhân Long giống như có cừu oán cùng Nhậm Kiệt.
Không ít người phát hiện ra cái này, tinh thần cũng không khỏi chấn động, đây chính là phát hiện lớn.
- Giả bộ cái gì mà giả bộ, cao quý cao nhã không phải là giả bộ mà làm được, ra vẻ đáng thương.
Bị mắng không có đủ, Nhậm Kiệt không quen hài tử.
- Nhậm Kiệt, ngươi . . .
Thanh âm của Ngọc Nhân Long run lên, bởi vì sau khi chiến bại liều mạng cố gắng, Ngọc Nhân Long liên tiếp tăng lên Thần Thông Cảnh tầng thứ năm đỉnh phong, lực lượng trong nháy mắt phát ra, khí thế áp bách đã có xu hướng muốn động thủ.
- Nhân Long!
Ngọc Thành nghiêng đầu trầm giọng quát lớn, mặc dù Minh Ngọc sơn trang hiện tại bằng vào uy thế của lão Đan Vương, cho dù mặt mũi của hoàng tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều cũng có thể không để cho, nhưng hoàn toàn không cần thiết, nhất là phát sinh xung đột cùng Nhậm Kiệt. Phải biết rằng, mục đích chủ yếu của bản thân lần này tới đúng là liên hợp cùng Nhậm Kiệt, huống chi mới vừa rồi nhận được tin tức của lão tổ tông, càng thêm không thể để cho Ngọc Nhân Long làm loạn.
- Hừ!
Ngọc Nhân Long chậm rãi chế trụ hỏa khí của mình, căm tức nhìn Nhậm Kiệt, bộ dạng ngươi chờ đó cho ta.
Nhậm Kiệt cũng không để ý, nhìn Ngọc Nhân Long không có nói nữa hắn cũng lười phản ứng đến Ngọc Nhân Long.
Người ở chung quanh nghe thấy đối thoại của hai người, lại càng . . .không biết phải nói gì với Nhậm gia chủ, dám tùy ý như thế ở ngự yến, sinh nhật 70 của Hoàng thái hậu, dám trực tiếp làm trò trước mặt mọi người nói Thiếu trang chủ của Minh Ngọc sơn trang ra vẻ đáng thương, cũng chỉ có mình hắn.
Người nầy hiện tại làm việc thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, quả thực là không kiêng kỵ gì, cái gì cũng đều không sợ.
Hoàng đế ngồi ở trên ghế rồng, tự nhiên cũng đều thấy rõ hết thảy, không chỉ là Hoàng đế để ở trong mắt, mọi người bên trong đại điện đều thấy rõ, ghi tạc trong lòng, Nhậm Kiệt thế nhưng có mâu thuẫn sâu như vậy cùng Thiếu trang chủ của Minh Ngọc sơn trang.
- Bệ hạ, Hoàng thái hậu, thần vì luyện chế bảo bối này cho Hoàng thái hậu mà nhọc lòng, nhiều ngày luôn luôn chưa từng nghỉ ngơi, hiện tại thật sự không chống nổi, muốn đi về trước nghỉ một chút.
Ăn uống no đủ, Nhậm Kiệt đứng dậy xin phép hoàng thượng, hơn nữa còn ném ra một cái lý do để cho bọn họ cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Sự thật Nhậm Kiệt rõ ràng, bởi vì chuyện mới vừa rồi thật ra thì không ít người đều đang cau mày, chính mình nói muốn rời khỏi đoán chừng có thật nhiều người vui vẻ a, trong chuyện này đoán chừng cũng bao gồm Hoàng đế.
- Nhậm gia chủ cực khổ, trẫm đặc chuẩn cho ngươi đi về nghỉ.
Vừa nghe lời này của Nhậm Kiệt, Hoàng đế không chút lựa chọn phất tay ý bảo hắn có thể rời đi, đối với Hoàng đế mà nói, Nhậm Kiệt này cũng là không có gì. Nhưng hiện tại ở trong trường hợp này mà hồ nháo, làm ra chuyện mới vừa rồi, phá hư không khí chính mình không có tiện nói gì, hắn rời đi sớm một chút tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.