Tà Thiếu Dược Vương

Chương 183: Người tạo điềm lành!




Nếu như không phải là hai vị nầy nói xong, trực tiếp tiến vào, mập mạp cũng muốn trực tiếp hạ thủ hai vị nầy, mới vừa rồi bọn họ nói chuyện với phiếu cơm lão Đại như vậy, quả thực chán sống.
Nàng cũng nhìn ra hai vị nầy có quan hệ cùng Nhậm gia, vừa rồi lại hô lên rất lớn lối, nhưng nàng ở Nhậm gia trừ Nhậm Kiệt, cũng là có hảo cảm với Lục gia Nhậm Thiên Túng, những người khác nàng căn bản chưa từng để ý, hơn nữa phiếu cơm lão Đại mới là gia chủ Nhậm gia, hai người này coi là thứ gì, còn làm cho Nhậm gia mất mặt, bọn họ coi là cái quái gì.
- Nhậm gia chủ nhất định không được trách móc, ta đây cũng là không có biện pháp, hai vị này tất cả ngài cũng nhận biết. Cũng là ca ca của Nhậm gia chủ, một vị là công tử Nhậm Hạo của Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành Nhậm đại tướng quân, một vị khác là công tử Nhậm Cường của Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ Nhậm đại tướng quân. Bọn họ trước khi đến cũng đã nói trước, bởi vì trên đường xảy ra một vài vấn đề, cho nên có thể tới không kịp, lúc trước An đại tổng quản đã xin phép qua, bệ hạ nói bọn họ có thể trực tiếp tiến vào.
Giờ phút này Thiệu Đức cũng đã hạ quyết tâm, dù sao làm cũng đã làm, vậy thì dứt khoát làm đến cùng, sau khi nói xong lại một bộ bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
- Nhậm gia chủ chớ nóng lòng, chờ ta một chút, ta lập tức tìm cơ hội bảo người báo cho An đại tổng quản, đến lúc đó bẩm báo bệ hạ nữa là được, ngài là nhất gia chi chủ, dù sao sẽ không làm khó những nô tài như chúng ta a.
- Nô tài, ngươi mẹ nó thật là nô tài, ta nếu không để cho ngươi khóc ba ngày ba đêm ta...
Mập mạp vừa nói, đã nảy sinh ác độc chuẩn bị trực tiếp động thủ.
- Đừng vội!
Nhậm Kiệt vừa nói, vừa giơ tay lên ngăn mập mạp muốn động thủ, hắn hiểu rất rõ mập mạp cùng thủ đoạn của mập mạp, kể từ khi ở Minh Ngọc sơn trang, tài nghệ dược tề của mập mạp tuyệt đối là tăng mạnh, hiện tại dược tề nàng phối trí tuyệt đối có thể so với linh đan do Linh Đan sư trung cấp luyện chế, nàng phối trí độc dược còn lợi hại hơn, nếu không có giải dược của nàng, cho dù Nhậm Kiệt cũng phải phí một chút thủ đoạn, đổi lại là người khác, không có Linh Đan tuyệt phẩm thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Phiếu cơm lão Đại, này này mẹ nó thật không có biện pháp nhịn, yên tâm, ta không giết chết hắn.
Mập mạp vừa thấy Nhậm Kiệt ngăn chính mình, còn tưởng rằng Nhậm Kiệt muốn nhịn, thở gấp nói.
- Ngươi . . . Ngươi muốn làm cái gì thế?
Vừa nhìn thấy bộ dáng kia của mập mạp cùng với lời nói đó, Thiệu Đức cũng bị sợ hết hồn, trong lòng tự nhủ hai người này đang suy nghĩ gì, thật chẳng lẽ dám động thủ với mình ở hoàng cung, ngay trong ngày mừng thọ hoàng thái hậu.
Bọn họ đây không phải là đánh vào mặt của Hoàng đế, đánh vào mặt của Hoàng thái hậu ư, bọn họ điên rồi.
Bất quá ghi chép của hai người điên này có thể nhiều lắm, cho nên hắn cũng sợ, trong miệng vừa nói, thân hình vừa liên tiếp lui về phía sau, đã ẩn náu phía sau cấm vệ quân.
- Nhịn?
Nhậm Kiệt nhìn Thiệu Đức, lại nhìn Nhậm Cường, Nhậm Hạo hai người xa xa đang rời đi một chút, nói:
- Tính tình phiếu cơm lão Đại của ngươi lúc nào thì tốt như vậy, nhịn hắn, nằm mơ sao? Chỉ bất quá người như thế thu thập hắn còn có rất nhiều biện pháp, đừng có gấp, từ từ thu thập hắn, có lúc chính hắn sẽ phải khóc. Bản gia chủ bây giờ còn chưa đi vào, vừa lúc để cho tất cả mọi người đi ra ngoài.
Cũng không cần đi tìm hiểu bối cảnh của người này, Nhậm Kiệt đã rõ ràng rành mạch tính toán cùng tâm tư của Thiệu Đức, thậm chí có dũng khí dám chủ động tìm chính mình gây phiền toái, Nhậm Kiệt cũng sẽ không khách khí đối với hắn.
Chính mình khóc? Hừ, Thiệu Đức núp ở phía sau cấm vệ quân, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng âm thầm hừ lạnh.
Trong lòng tự nhủ Nhậm đại gia chủ ngươi không phải là lớn lối ư, hôm nay xem ngươi làm sao lớn lối, ngươi thật sự động vào ta, chỉ sợ mình ngươi cũng chịu không nổi, đoán chừng chính là trong lòng không dám, cho nên mới ngăn cái tên mập mạp kia, ngoài miệng nói cũng thật là dễ nghe.
Mặc dù lúc bình thường Thiệu Đức nhìn thấy ai cũng nở nụ cười, nhưng người khác đối với hắn lúc bình thường cũng cung kính có thừa, lần này cho dù hắn cố ý gây khó khăn cho Nhậm Kiệt, vốn là cũng không nghĩ đến Nhậm Kiệt sẽ lớn lối như thế, dám nói với hắn như vậy.
Cho nên hắn vốn chỉ là nghĩ gây khó khăn cho Nhậm Kiệt một chút, giờ phút này lại quyết định, mơ hồ nghe Thất công chúa cùng Phương đại tiểu thư nói đến, Hoàng đế, Phương gia, Cao gia cũng muốn đối phó Nhậm gia, mà Nhậm Kiệt một khi nội bộ Nhậm gia mở hội nghị trưởng lão toàn thể gia tộc , hắn người gia chủ này cũng coi như chấm dứt.
Đã như vậy chính mình tại sao phải sợ hắn, hôm nay ta liền nhất định ngăn cản ngươi, xem ngươi có thể làm gì.
Lại để cho tất cả mọi người đi ra ngoài, ngươi nghĩ đến ngươi là ai a, bên trong cũng là những người nào, ngày mừng thọ hoàng thái hậu Hoàng đế cùng văn võ cả triều đều ở đây, ngươi nói ra là ra sao.
Thật mẹ nó có bệnh, coi mình là người nào.
Mập mạp vừa nghe lời này của Nhậm Kiệt, vốn là ở trong tay đã lấy dược tề ra liền nhẫn nại thu về. Đối với phiếu cơm lão Đại nàng có lòng tin tuyệt đối, phiếu cơm lão Đại xuất thủ luôn có thể làm cho người ta không tưởng được, phiếu cơm lão Đại nói so sánh với trực tiếp để cho hắn thống khổ, hạ độc hắn còn khổ sở hơn, vậy thì nhất định có thể làm được.
Nhậm Kiệt vừa nói, đã trực tiếp xoay người đi trở về bên trong Linh Thú tọa giá, mập mạp trừng mắt liếc Thiệu Đức, giơ giơ quả đấm hướng về phía hắn sau đó cũng trở về theo.
- Hừ, hừ
Thiệu Đức thấy Nhậm Kiệt xoay người trở lại bên trong Linh Thú tọa giá, lỗ mũi khe khẽ hừ lạnh. Lại vẫn dám uy hiếp bản đại nhân, cùng lắm thì mình cũng sẽ lập tức liên lạc với Phương đại tiểu thư, bảo nàng phái người trong gia tộc tới tạm thời bảo vệ mình, không cần tới bao lâu tin tưởng Nhậm Kiệt này cái gì cũng không phải.
Ở địa phương khác ngươi có thể lớn lối, nhưng nơi này là hoàng cung, lần này mình biểu hiện tốt rất nhanh thì có thể trở thành người hầu hạ của hoàng thượng.
Người khác sợ ngươi, chúng ta cũng không sợ ngươi, lá gan của ngươi lớn hơn nữa thì có thể làm gì được ta.
Nhìn Nhậm Kiệt tiến vào Linh Thú tọa giá, Thiệu Đức đắc ý nghĩ tới.
Lúc này, khi Nhậm Kiệt bọn họ dừng lại nơi xa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trong đại điện, Hoàng đế đặc biệt đã đọc xong lời chúc mừng viết cho Hoàng thái hậu, phía dưới một mảnh tiếng chúc mừng, mà lúc này vừa vặn Nhậm Cường, Nhậm Hạo hai người đi tới.
- Truyền!
Nghe được có người nói, Hoàng đế cười nói một tiếng "truyền", sau một khắc ánh mắt của đông đảo văn võ đại thần hai bên đại điện cũng nhìn về cửa đại điện.
Phải biết rằng kể từ sau Nhậm Thiên Hành, hai vị Đại tướng quân của Nhậm gia này đã nắm giữ binh quyền, chỉ huy nắm giữ quyền lực quân chính mấy tỉnh chung quanh, tuyệt đối là tồn tại chư hầu một phương, sau lưng lại có Nhậm gia chống đở. Nhất cử nhất động của hai người này cũng tác động tới tâm của vô số người, chẳng qua là từ lúc Nhậm Kiệt kế vị, bọn họ đã lâu chưa từng hồi triều, lần này mặc dù không phải tự mình trở lại, nhưng mọi người cũng từ trên người con trai hắn nhìn ra một chút đầu mối.
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành chống đỡ quân địch khó có thể về triều, đang ở Tây Bắc quỳ gối nhìn về Ngọc Kinh Thành, chúc Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, đặc biệt dâng lên Tam Hoa Tam Diệp Thảo chí bảo nhân gian năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, năm trăm năm chín muồi.
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ không cách nào kịp thời về triều, đang ở Tây Nam quỳ gối nhìn về Ngọc Kinh Thành, chúc Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, đặc biệt dâng lên trân châu ánh nguyệt kỳ dị ở biển sâu ba ngàn năm, mỗi khi đêm trăng tròn châu này sẽ sinh ra phản ứng kỳ dị cùng trăng sáng trên trời, đến lúc đó giống như ngắt trăng sáng trên trời xuống, lóe lên tia sáng ở bên trong phòng.
Con trai của Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành - Nhậm Cường trên mặt có vết sẹo, khí thế càng thêm hung hãn, lúc này hắn lên trước, sau đó là con trai của Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ - Nhậm Hạo, Tam Hoa Tam Diệp Thảo là thứ người người đều biết, cho nên Nhậm Cường căn bản không có cần giải thích.
Nhưng trân châu nguyệt nguyệt này vô cùng kỳ dị, người khác không biết, cho nên Nhậm Hạo cố ý giải thích mấy câu, hai người nói xong đồng thời quỳ xuống, trên hai tay đang cầm một cái hộp ngọc.
- Tam Hoa Tam Diệp Thảo, đây chính là một trong những thuốc chủ yếu để luyện chế Linh Đan thượng phẩm, bản thân nó cũng đã có thể tăng cường mấy năm lực lượng, nếu như thêm vào những dược vật khác, có thể luyện chế vài phần linh dược trung phẩm.
- Trong hoa có lá, trong lá có hoa, ba hoa ba lá, đây tuyệt đối là nhân gian chi bảo a.
- Trân châu ánh nguyệt kia cũng rất là thần kỳ, Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ mặc dù không có trở lại, nhưng thủ bút này thật là không nhỏ.
- Đó là đương nhiên, Nhậm gia ngay tại lúc này, biến hóa rất nhiều, nếu như bệ hạ có thể ủng hộ người nào, tình huống sẽ lại bất đồng.
Tam Hoa Tam Diệp Thảo so sánh với hai khỏa Linh Đan trung phẩm cũng trân quý hơn, mà sự thần kỳ của trân châu ánh nguyệt cũng làm cho người ta sợ hãi than, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người trong triều đình đều nghị luận.
- Hãy bình thân, cực khổ cho hai vị.
Hôm nay là đại thọ của Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu ngồi trên, Hoàng đế ngồi ở một bên, Hoàng thái hậu ung dung hoa quý, có thái giám đi tới nhận lấy hộp ngọc, nàng thì lệnh cho Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo hai người đứng dậy.
- Tướng môn hổ tử, quả nhiên không tệ. Hai người các ngươi đi theo phụ thân ngươi chinh chiến nhiều năm, lập rất nhiều công trạng, vốn là dựa theo công lao hẳn là sớm đã được cất nhắc trở thành tướng quân, chỉ tiếc phụ thân ngươi sợ người khác trách móc ngược lại luôn luôn đè ép, hôm nay trẫm ban thưởng, tăng hai người các ngươi lên làm tướng, hy vọng hai người các ngươi sau này có thể học tập bậc cha chú thuần chất trung thành đền nợ nước, thần phục Minh Ngọc Hoàng Triều ta, vì nước chiến đấu.
Sau khi Hoàng thái hậu nói xong, lúc này Hoàng đế mới lên tiếng, vừa mở miệng trực tiếp đã phong Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo trước mắt đều là phó tướng trở thành tướng quân.
Tướng quân của phó tướng chính là không như bình thường, hơn nữa người nắm giữ thực quyền, trên thực tế bản thân Hoàng đế cũng rất rõ ràng, phó tướng dưới Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ chỉ cần thông báo một chút triều đình có thể trực tiếp bổ nhiệm. Bọn họ không phải Đại tướng quân bình thường, Đại tướng quân bình thường cho dù nắm giữ binh quyền, nhưng là không thể như bọn họ.
Bọn họ quản hạt mấy hành tỉnh như vậy, Đại tướng quân thống lĩnh Tây Bắc, Tây Nam thật ra thì đã vượt xa Đại tướng quân bình thường. Mà con của bọn họ có phải tướng quân hay không, cũng đã không trọng yếu.
Nhưng Hoàng đế tự mình phong thưởng, vẫn là để cho Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo rất là vui vẻ, hai người lập tức quỳ xuống tạ ơn.
- Tốt, hôm nay khắp chốn mừng vui, các ngươi tất cả cũng đã trưởng thành. Các ngươi cũng là đại biểu cho mấy trăm vạn tướng sĩ của Tây Bắc cùng Tây Nam, vậy thì hẳn là giống như nam tử hán, người đâu, dọn chỗ ở bên cạnh.
Hoàng đế rất là vui vẻ, tùy ý vừa nói.
Bá!
Hoàng đế vừa nói vậy, thoáng cái mấy ngàn trong đại điện toàn bộ yên lặng như tờ, phải biết rằng hôm nay buổi lễ long trọng trong đại điện này, cũng có phân khu vực.
Giống như là Nhậm gia, vị trí gia chủ ở phía trước nhất, sau đó bên cạnh sẽ có mấy vị trí trọng yếu, dành cho Chiến Thiên Long một người vừa là người của Nhậm gia, lại đang có thực quyền trong triều đình, sau đó ở phía sau còn lại là ba vị trưởng lão, phía sau nữa còn lại là một chút đệ tử đủ tư cách nhậm chức tại triều đình.
Nhiều gia tộc cũng là như thế, trên căn bản rất rõ ràng. Sau đó phía dưới còn có một chút quan to triều đình, cuối cùng mới là một chút người tản mát.
Đây chính là đặc điểm chỉ có ở Minh Ngọc Hoàng Triều, gia quốc thiên hạ, trước có gia tộc sau có quốc gia, khái niệm gia tộc vô cùng cường thế. Bởi vì ngay từ đầu hoàng gia mặc dù cầm quyền, nhưng ngũ đại gia tộc cùng chung khai sáng Minh Ngọc Hoàng Triều, rất nhiều quy củ cũng là như thế, các đại gia tộc cũng là mượn cơ hội bày ra lực lượng.
Theo lý thuyết cho dù coi trọng Nhậm Cường, Nhậm Hạo như thế nào, cho dù bọn họ đại biểu cho lão tử của bọn họ là Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành cùng Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ, tối đa cũng chỉ là ngồi ở dưới gia chủ Nhậm gia hoặc là chuẩn bị chỗ ngồi bên cạnh Chiến Thiên Long.
Hiện tại Hoàng đế tự mình ban thưởng ghế ngồi cho bọn hắn, mặc dù là ở sau cùng, nhưng ý tứ này lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Nhậm Quân Dương, Nhậm Văn Húc, Nhậm Hàn Lâm ba vị trưởng lão tất cả cũng ở đây, giờ phút này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chân mày cũng nhíu chặc.
- Ha ha, hai tiểu hài tử xấu xa các ngươi lớn như vậy, tới đây cho ta nhìn xem, ngồi bên cạnh ta.
Chiến Thiên Long cũng mặc kệ nhiều như vậy, vừa nghe cái này thiếu chút nữa nổi giận, người của Nhậm gia làm sao có thể chỗ khác, trừ phi tự lập môn hộ.
- Chiến thúc thúc nơi đó chúng ta làm sao dám ngồi, đợi sau khi mừng thọ hoàng thái hậu chấm dứt chúng ta nhất định đi thỉnh an Chiến thúc thúc. Chúng ta vẫn là ngồi ở phía sau trưởng lão a, hai người chúng ta chẳng qua là đại biểu cho phụ thân đến đưa thọ lễ cho Hoàng thái hậu, hai người tiểu bối chúng ta sao dám ngồi ở phía trước.
Nhậm Hạo trước tiên nói một câu với Chiến Thiên Long, sau đó lại nói với Hoàng đế, cùng Nhậm Cường hai người đi tới phía sau Nhậm Văn Húc bọn họ.
Hoàng đế cũng không để bụng, đây bất quá là hắn tạm thời nảy lòng tham, xem một chút xem hai đứa con trai này của Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ như thế nào, sau khi Nhậm Cường nghe được chính mình nói vậy rõ ràng đã cau mày, Nhậm Hạo cũng là ứng đối tự nhiên. Thực lực của hai người này tất cả cũng sớm đã là Thần Thông Cảnh, đi theo phụ thân bọn họ tác chiến nhiều năm, căn cứ tình báo mà nói cũng trung quy trung củ, hôm nay vừa nhìn thật cũng không sai.
Chiến Thiên Long chỉ sợ hai tiểu bối này trẻ tuổi không hiểu chuyện, thật sự tự mình ngồi xuống, như vậy nếu truyền đi ảnh hưởng có thể to lắm. Nếu bọn họ ngồi vào khu vực của Nhậm gia, về phần bọn họ ngồi ở chỗ đó hắn cũng lười để ý tới, chẳng qua là khóe mắt liếc về phía Hoàng đế, trong lòng tự nhủ Minh Ngọc Hoàng Triều mặc dù có thể duy trì đến hiện tại, cũng là bởi vì phương thức duy nhất này.
Nếu như Hoàng đế chẳng qua là không muốn Nhậm gia độc đại, cân bằng lực lượng của ngũ đại gia tộc có thể tiến hành, nhưng nếu như Hoàng đế muốn thu quyền, thay đổi cục diện ngũ đại gia tộc gia quốc thiên hạ của Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ sợ cũng sẽ đưa tới cơn phong bạo trước nay chưa từng có.
Lão Đại năm đó trước khi đi đã nói, bệ hạ hùng tâm tráng chí rất lớn, cũng không biết hắn sẽ đối nội hay là đối ngoại?
Nhậm Văn Húc ba người bọn họ thì rất là vui vẻ, dù sao mừng thọ hoàng thái hậu là chuyện vui, nhìn thấy Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo thế nhưng nhích tới gần bọn họ, lập tức nhẹ giọng nói chuyện với bọn họ.
- Hai người các ngươi đều tới, nhưng vị gia chủ kia của chúng ta, hừ.
- Lão Tam, có việc về gia tộc rồi hãy nói.
- Hắn a, bị ngăn chặn ở bên ngoài.
- Mất mặt.
Nhậm Hàn Lâm vốn là thuận miệng khó chịu oán trách một câu, sau khi bị Nhậm Quân Dương quát lớn một tiếng liền im miệng, nhưng Nhậm Hạo cùng Nhậm Cường nghe vậy không nhịn được nói một câu, lần này để cho Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Quân Dương cũng mở to mắt.
Cái gì? Đường đường là gia chủ Nhậm gia, thế nhưng bị người khác ngăn chặn ở bên ngoài, đây coi là chuyện gì.
Mất mặt a, thật sự là làm Nhậm gia mất mặt.
Loại chuyện này sớm không tới, thế nhưng . . .
Bọn họ cả đám đều rất là khó chịu, bất quá dù sao trường hợp này cũng không tiện nói, một đám không nhịn được lắc đầu, sau đó cũng khống chế thanh âm nhìn về phía trước, bởi vì Hoàng đế đã đứng dậy chuẩn bị nói chuyện.
Mà một phương hướng khác, ở phía dưới tứ đại gia tộc, trên một cái bàn vị trí cũng cao hơn so sánh với một vài vị Vương gia khác, Ngọc Vô Song đang nhàm chán dùng hai tay chống càm, làm bộ đáng thương nhìn về phía Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó.
Thấy cái bộ dáng này của Ngọc Vô Song, Ngọc Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, vốn là hắn năm lần bảy lượt bảo đảm ở chỗ này là có thể nhìn thấy Nhậm Kiệt, nhưng hắn cũng không có nghĩ đến thời điểm này mà Nhậm Kiệt còn chưa có tới.
Cho nên giờ phút này Ngọc Thành chỉ có thể thông qua thần thức an ủi Ngọc Vô Song, nói cho nàng biết đừng nóng vội, một hồi không được đợi yến hội kết thúc hắn sẽ đích thân mang nàng đi tìm, lúc này mới khiến sắc mặt Ngọc Vô Song tốt hơn.
Giờ phút này đông đảo thọ lễ cũng đã dâng lên, sau đó là một ít màn biểu diễn, bữa tiệc cũng lập tức bắt đầu, buổi tối có tiết mục rất hay. Mà hôm nay Nhậm Cường, Nhậm Hạo kịp thời chạy tới, dâng Tam Hoa Tam Diệp Thảo cùng trân châu ánh nguyệt lên lại càng đẩy không khí lên cao trào.
Bất quá không ít người cũng lưu ý đến, giờ phút này vị trí chỗ ngồi của gia chủ Nhậm gia vẫn là trống không.
- Cả nước chúc mừng, chúng ta cùng chung vì Hoàng thái hậu . . .
Ngay khi Hoàng đế đứng dậy, những người khác tất cả cũng đứng dậy theo, nâng chén, chuẩn bị bắt đầu yến hội cùng nhau chúc thọ Hoàng thái hậu.
Oanh!
Tất cả mọi người cảm giác hai mắt tỏa sáng, trong đại điện trong nháy mắt tràn đầy vô số tia sáng kỳ dị lưu động, muôn màu muôn vẻ, hơn nữa tia sáng này từ bên ngoài chiếu vào, trong nháy mắt bầu trời vốn là mờ tối liền mất đi sắc thái, nhất là trong ánh sáng này, thậm chí có nhiều tia hàn khí lạnh như băng, ánh sao chớp động còn có một chút long khí lưu động ở trong đó.
Đây là?
Tất cả mọi người sợ ngây người, kinh ngạc nhìn chung quanh, không rõ đây là chuyện gì xảy ra?
- Trời giáng điềm lành, phù hộ Minh Ngọc Hoàng Triều ta, sinh nhật 70 của Hoàng thái hậu, thiên địa cùng hạ, trời ban điềm lành, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế . . .
Nhưng vào lúc này, bên ngoài vọng tới một cái thanh âm, vang dội cả hoàng cung, truyền vào trong đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.