Tà Thiếu Dược Vương

Chương 146: Không phục?




Kháo, cũng biết người nầy có cái gì không đúng, mình ban đầu không nhìn lầm, quả nhiên có vấn đề. Bất quá thân thể này của hắn che dấu cũng thật thần kỳ, lúc trước lại như tồn tại chân thật, mình cũng từng nắm vào thịt hắn, thậm chí trong khi huấn luyện đã đối chiến cùng hắn, quá chân thật.
Tay Nhậm Kiệt mò tới, không khỏi giật mình một cái, vội vàng rụt trở về, dù sao mập mạp hiện ở loại tình huống này, hắn thật đúng là không có tâm tư nghĩ tới những thứ khác. Chẳng qua là trong lòng cũng rất khiếp sợ, bởi vì hết thảy chuyện này quá kỳ quái, mặc dù sớm đoán mập mạp có chút không đúng, bề ngoài tên mập trắng có khả năng có vấn đề, nhưng chân thật tới mức làm cho người ta khó có thể hoài nghi.
Mặc dù Nhậm Kiệt tỉnh lại trước tiên, thấy được một màn như vậy, giờ phút này trong đầu hắn không khỏi hiện lên lần nữa.
Bất kể như thế nào, trước tiên phải xem tình huống của mập mạp rồi nói sau, thần thức của Nhậm Kiệt lập tức dò xét.
Con bà nó, dưới thần thức, thịt của tên mập trắng này cũng không thay đổi, hơn nữa còn ngăn cách thần thức của mình dò xét. Trước Nhậm Kiệt cũng dò xét qua, ngay cả các phương diện kinh mạch trong cơ thể cũng thực tế giống như nam nhân bình thường, giờ phút này, đưa chân khí tiến vào trong cơ thể mập mạp lần nữa, mới phát hiện có nhiều chỗ bất đồng.
Thủ đoạn người này sử dụng quá thần kỳ, Nhậm Kiệt cũng không khỏi âm thầm cảm khái, bất quá nếu hắn không muốn nói, Nhậm Kiệt cũng không có ý định truy hỏi kỹ càng sự việc, cứu người trước rồi nói sau.
Ừm!
Lực lượng của Nhậm Kiệt tiến vào, mới phát hiện thương thế của mập mạp thật ra thì cũng không nặng, chủ yếu là trong cơ thể nàng có một cổ lực lượng đặc thù, cổ lực lượng này quá mức khổng lồ, mặc dù cổ lực lượng này đã rất ôn hòa,, nhưng quá mức khổng lồ nên mới có thể làm cho nàng như thế.
Đây chẳng phải là lực lượng của dược tề mới vừa ở trong cơ thể chính mình, chỉ bất quá dược lực hiện trong thân thể mập mạp không bằng một phần năm trong thân thể của mình mà thôi.
Đôi môi ấm áp vừa rồi, còn có dược lực . . .
Kháo!
Nhậm Kiệt lập tức bắt đầu giúp mập mạp điều chỉnh cổ lực lượng này, đây cũng chính là loại dược tề đặc biệt này, nếu là đổi thành đan dược, mập mạp đã sớm xong. Mặc dù dược lực chỉ bằng một phần năm trong thân thể của mình, nhưng mập mạp bất quá là Luyện Thể Cảnh, hơn nữa lúc bình thường cũng không chiến đấu, tu luyện, thân thể cũng không đủ cường hãn.
Nếu như Nhậm Kiệt mặc kệ, nàng cũng sẽ không có chuyện quá lớn, có lẽ sẽ ngủ mê man 10 mấy canh giờ, đứng lên phát hiện lực lượng tăng lên rất nhiều, thật ra thì tuyệt đại đa số cũng đã lãng phí, còn có một bộ phận lắng đọng tiến vào thân thể.
Giờ phút này hoàn toàn bất đồng, Nhậm Kiệt trợ giúp chỉ dẫn, dược lực trong cơ thể mập mạp cũng nhanh chóng tiêu hóa, lực lượng không ngừng tăng lên nhanh chóng.
Một đường thế như chẻ tre, sự tăng lên của mập mạp còn kinh khủng hơn so sánh với Nhậm Kiệt, sau khi trực tiếp xông vào Chân Khí Cảnh, một hơi đạt đến Chân Khí Cảnh tầng thứ năm. Dĩ nhiên, thân thể, chân khí của nàng vẫn chỉ là trình độ bình thường, lúc Nhậm Kiệt ở Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất đã có thể so với Chân Khí Cảnh Đại viên mãn.
- Nga!
Sau khi lực lượng trong cơ thể mập mạp ổn định, Nhậm Kiệt đột nhiên phát hiện, chính mình nắm lấy tay của mập mạp khe khẽ giật mình, vốn là nắm một đôi tay nhỏ bé mịn mịn, xuyên thấu qua một tầng thịt tay của tên mập trắng, giờ phút này lại bị lực lượng của tầng thịt kia gạt ra khỏi, tay vẫn còn đang nắm tay của mập mạp, chỉ bất quá không còn là tay nhỏ bé mới vừa rồi, mà biến thành tay của tên mập trắng.
Nhậm Kiệt cũng nhịn không được mà tò mò, ngắt một cái, kháo, là thật.
Siết chặc hơn nữa, không có một chút cảm giác giả dối.
- A . . . Phiếu cơm lão Đại ngươi làm gì, biến thái a, nắm thịt khô của ta làm cái gì?
Lúc này, mập mạp hét thảm một tiếng, mạnh mẽ tỉnh táo lại, dùng sức rút cánh tay về, nhìn Nhậm Kiệt giống như là bị ngược đãi.
Mặc dù giờ phút này đã xác định, khẳng định mập mạp là "nàng" không phải là "hắn", bất quá vẫn là bị bộ dáng kia của mập mạp làm cho cả người Nhậm Kiệt nổi da gà.
- Im miệng, giúp ngươi tăng lên tới Chân Khí Cảnh tầng thứ năm, chút đau đớn như vậy cũng nhịn không được.
Nhậm Kiệt bất đắc dĩ, chỉ có thể quát bảo mập mạp ngưng lại, tránh khỏi hắn lại kêu loạn.
- Vốn chính là, vừa tỉnh dậy ngươi đang véo ta . . . Ách . . . Chân Khí Cảnh, tầng . . . tầng thứ năm . . . Sẽ không, oa oa oa, thật a!
Vốn là mập mạp đang làm bộ dạng rất ủy khuất bị khi phụ sỉ nhục, đột nhiên ngay lúc đó nhảy lên, hưng phấn kêu to.
Nhìn bộ dáng của nàng, Nhậm Kiệt ở một bên im lặng cười khổ, nếu như lấy tình huống của nàng, thật sự dùng hết dược tề kia, hơn nữa có người trợ giúp, mập mạp sợ rằng một lần đột phá đến Thần Thông Cảnh cũng không có vấn đề gì. Dù sao bộ phận dược tề khổng lồ cũng cho mình, hơn nữa còn là dùng miệng . . .
Ách!
Bản thân Nhậm Kiệt cũng không khỏi vội vàng phanh lại, ngẩng đầu nhìn về phía mập mạp đang hưng phấn, người nầy rốt cuộc còn ẩn tàng bao nhiêu thứ, bất quá Nhậm Kiệt sẽ không cố ý hỏi tới, bởi vì mỗi người đều có quyền giữ lại một chút chuyện mà họ không muốn nói.
Hơn nữa những chuyện này vẫn chỉ là bí ẩn của bản thân, không cần thiết phải đi điều tra, nhất là người bên cạnh càng phải như thế.
- Phiếu cơm lão Đại ngươi tầng thứ nhất, ha ha, hiện tại ta nhất định vượt qua ngươi!
Mập mạp hưng phấn, kích động, đột nhiên nhớ tới Nhậm Kiệt, tùy tiện khoát tay, trong tay đã xuất hiện một dược lô, ở phía trên dược lô mơ hồ thậm chí có chân khí bộc phát ra.
Thấy bộ dáng của mập mạp, Nhậm Kiệt nhất thời im lặng một trận, phải biết rằng người khác đạt tới Chân Khí Cảnh tầng thứ năm, nói như thế nào cũng bộc phát kiếm khí, đao khí, mập mạp thì ngược lại, lấy ra dược lô. - Còn phải đa tạ ngươi, ta tăng liền ba cấp, đạt đến Chân Khí Cảnh tầng thứ tư.
Cảm tạ mập mạp cũng không biết nói như thế nào, lúc này Nhậm Kiệt thuận miệng nói một câu. Bởi vì trừ dược tề, mập mạp lúc ấy bộc phát hết thảy lực lượng xông lên ôm lấy chính mình, nếu như không phải là lúc ấy vừa vặn ngọc giản mở ra, hắn cùng mập mạp có thể sống sót hay không cũng là một chuyện.
Nếu như nói chuyện tình dược tề còn có thể nói cám ơn, vậy một khắc kia khi mập mạp xông lên, đã không phải là chuyện bất kỳ ngôn ngữ gì có thể biểu đạt, Nhậm Kiệt chỉ có thể ghi tạc trong lòng.
Dĩ nhiên, thấy dáng vẻ hưng phấn của mập mạp, Nhậm Kiệt nói cảm tạ cũng là muốn trêu chọc mập mạp.
- Ách . . . Nha. . . Ha ha, không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt mập mạp lập tức trở nên có chút cổ quái, nhìn như còn đang nhìn dược lô trong tay mình, thật ra thì con mắt đang chú ý tới Nhậm Kiệt, hiển nhiên là muốn xem Nhậm Kiệt có phát hiện lúc ấy mình là miệng đối miệng đút dược vật cho hắn hay không.
Hoàn hảo, hoàn hảo, thấy bộ dạng của Nhậm Kiệt tựa hồ không biết, lúc này trong lòng mập mạp mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
- Phiếu cơm lão Đại, phải cố gắng a, ngươi nhìn người làm tiểu đệ như ta đã không cẩn thận vượt qua ngươi, mặc dù ta không có ý nghĩ soán vị, nhưng, hắc hắc . . .
Mập mạp cho là Nhậm Kiệt không có phát hiện, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Nhậm Kiệt nói hắn vẫn chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ tư, lập tức run lên. Muốn bày ra thái độ thành công an ủi người khác, chẳng qua là nụ cười đắc ý mang trên mặt lại làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được mà muốn.
- Nga, soán vị phải không?
Nhậm Kiệt cười nhìn mập mạp đang dương dương đắc ý, chậm rãi vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, trong nháy mắt một tầng cương khí hộ thể chân thật xuất hiện bên ngoài thân thể.
- A . . . Cương khí hộ thể . . .
Mập mạp nhìn ngẩn ngơ, đây là chuyện gì xảy ra?
Không đợi hắn kịp phản ứng, khép miệng lại, Nhậm Kiệt giơ ngón tay lên lăng không điểm một cái, một đạo chân khí phóng ra ngoài trong nháy mắt nổ bắn ra đánh thẳng về phía dưới chân mập mạp.
Cái gì . . . Cái gì? Cương khí hộ thể, chân khí có thể phóng ra ngoài, cái này . . . Điều này sao có thể?
Cương khí hộ thể phải Chân Khí Cảnh tầng thứ sáu mới có thể thi triển, mà chân khí phóng ra ngoài phải đạt tới tầng thứ chín, thậm chí chỉ có Chân Khí Cảnh Đại viên mãn mới có thể thi triển lực lượng tự nhiên, này . . . Điều này sao có thể?
- Phiếu cơm lão Đại, ngươi . . . Ngươi lừa dối ta!
Mập mạp trừng mắt nhìn, đột nhiên nhìn về phía Nhậm Kiệt.
- Kháo.
Nhậm Kiệt im lặng cười nhìn mập mạp, nhún bả vai một cái, nói:
- Ta không có lừa dối ngươi a, thật sự ta là Chân Khí Cảnh tầng thứ tư, chỉ bất quá không biết tại sao, đã có thể thi triển những thứ này.
Những thứ này lúc trước Nhậm Kiệt ở Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất là có thể thi triển, hôm nay lực lượng tăng vọt ba cấp, lực lượng của hắn hôm nay đã sớm vượt qua phạm vi Chân Khí Cảnh, chân khí trong cơ thể ngưng tụ vượt xa gấp mười lần Chân Khí Cảnh bình thường, cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng.
Về phần những thứ này, bất quá là trêu chọc mập mạp, có thể thấy mập mạp từ bộ dáng đắc ý biến thành giật mình cũng chơi thật khá.
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói soán vị hay gì đó, có phải muốn đấu một chút hay không.
- Ách . . . Cái gì a?
Mập mạp giả bộ mơ hồ nhìn chung quanh, nhưng ngay sau đó nhìn về phía tấm bia đá bóng loáng trong như gương cực lớn kia.
- Oa, đây là địa phương nào, mới phát hiện chúng ta làm sao đến nơi này, kỳ quái a, tấm bia đá này thật kỳ quái, lại có thể bóng loáng như gương.
Cố ý đổi chủ đề, cũng là bởi vì nhìn thấy tấm bia đá bóng loáng như gương, mập mạp không nhịn được liền trực tiếp đi thẳng về phía trước, nhìn bộ dáng của mình trên tấm bia đá, mập mạp cũng rất là ngạc nhiên.
Người này a, Nhậm Kiệt không nhịn cười được, bất quá thử nghĩ lại thì cái chỗ này đích xác rất thần bí, cũng không tiếp tục trêu chọc mập mạp, cất bước đi tới chỗ tấm bia đá.
Diệt tộc, diệt quốc, diệt thế, trong đầu Nhậm Kiệt không khỏi lại nghĩ tới câu nói kia, muốn nói diệt quốc cũng được, làm sao còn có diệt thế, cái này quá vô nghĩa. Bất quá sau khi đạt được cũng rất ngưu bức a
- Có phục hay không!
Nghĩ đến câu nói kia, Nhậm Kiệt nhớ tới mục đích tới chỗ này, mở miệng hỏi một câu.
- Ai nha, lão Đại a, ta phục rồi còn không được ư, ta vốn cũng không có ý nghĩ soán vị, ngươi vĩnh viễn là phiếu cơm lão Đại của ta . . .
Mập mạp còn tưởng rằng là Nhậm Kiệt đang hỏi chính mình, bộ dạng nhận thua, cầu xin tha thứ, xoay đầu lại vừa thở dài vừa nói với Nhậm Kiệt.
Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện được có chỗ không đúng, bởi vì Nhậm Kiệt là ngửa đầu nhìn phía xa, căn bản không có nhìn hắn.
Đây là!
Mập mạp ngạc nhiên nhìn lão Đại, phiếu cơm lão Đại đang làm cái gì vậy, hắn không nhịn được mà quay đầu, a . . . Nga!
Chỉ thấy trên tấm bia đá khổng lồ, bóng loáng trong như gương kia xuất hiện hai chữ to lớn vô cùng.
- Không phục!
Mập mạp thoáng cái trợn tròn mắt, đây . . . Đây là cái gì, nhất thời có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, không nhịn được vội vàng lui về phía sau mấy bước, đến gần bên cạnh Nhậm Kiệt.
- Phiếu cơm lão Đại, đây . . . đây là đồ chơi gì vậy?
Nhậm Kiệt cười nhìn chữ "không phục" trên tấm bia đá khổng lồ kia, đều giống như bất kỳ lần nào trong dĩ vãng.
- Ta cũng muốn biết.
Nhậm Kiệt cười nói, tiếp tục nhìn chằm chằm tấm bia đá bóng loáng trong như gương cực lớn kia, giờ phút này hai chữ không phục lớn vô cùng bên trên, mặc dù chỉ có hai chữ, lại phảng phất có một loại cảm giác bễ nghễ thiên địa, không phục, chính là không phục, không khuất phục bất kỳ lực lượng nào.
- Ngươi bị vây ở bên trong, hoặc là nói, ngươi bị giam ở bên trong.
Nhậm Kiệt cũng không giống như những người lúc trước, hỏi xong rời đi. Nghĩ tới lời nói của Nhậm Thiên Hành, cũng phù hợp với ý nghĩ trong lòng hắn, có ý tứ như vậy nhất định phải chuẩn bị rõ ràng mới được, cho nên hắn nhìn tấm bia đá khổng lồ bóng loáng trong như gương kia, mở miệng lần nữa.
- Phải!
Sau một khắc, trên tấm bia đá khổng lồ bóng loáng trong như gương xuất hiện một chữ lớn lần nữa, trong tự thể vẫn có khí thế bễ nghễ thiên hạ bễ nghễ thiên hạ, không phục thiên địa, lớn vô cùng.
- A!
Mập mạp mạnh mẽ bụm miệng kêu lên, khiếp sợ nhìn tấm bia đá khổng lồ bóng loáng trong như gương kia, sau đó lại nhìn Nhậm Kiệt một chút.
- Phiếu cơm lão Đại . . .
Mập mạp không nhịn được lôi kéo y phục của Nhậm Kiệt, nơi này thật là quỷ dị, hay là mau mau nghĩ biện pháp rời khỏi.
- Di, có ý tứ.
Nhậm Kiệt không nóng nảy, cười cười với mập mạp để làm cho nàng đừng lo lắng, nhưng ngay sau đó lại nhìn về phía tấm bia đá bóng loáng bóng loáng kia, trong lòng tự nhủ làm sao nói chuyện cả đời được, viết chữ nói chuyện phiếm a.
Bất quá cái này hiển nhiên càng thêm thần kỳ, nhưng cũng càng thêm kích phát sự hiếu kỳ của Nhậm Kiệt.
- Ngươi bị giam bao lâu!
Lần này sau khi Nhậm Kiệt hỏi thăm, cả nửa ngày không có phản ứng, qua một hồi lâu.
- Năm tháng vô tận, khó có thể tính toán.
Năm tháng vô tận, khó có thể tính toán. Đây cũng quá ngưu bức, vô cùng có ý tứ, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm luôn là có cái đo đếm, thế nhưng lại nói năm tháng vô tận, nhất định là bị giam ở chỗ này không biết khái niệm thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.