Tà Thiếu Dược Vương

Chương 143: Thúc dục Cửu Tự Sát Ấn, liều mạng!




Lúc Nhậm Kiệt đang nghĩ biện pháp, Kim Sư cũng rất là nổi giận, mặc dù hắn không am hiểu mưu kế nên phản ứng chậm một chút, nhưng chiến đấu cho tới bây giờ sẽ không thử dò xét lưu lại cơ hội cho đối phương, nhất định phải toàn lực ứng phó, đánh chết đối phương như sư tử vồ thỏ.
Chỉ là cái thứ nộ sư gầm thét vừa rồi kia đã dẫn động vết thương cũ lần nữa, cho nên nó không thể không đổi lại chiêu thức khác, nhưng kết quả một đám người nhỏ yếu ngay cả Thần Thông Cảnh tầng tám, tầng chín cũng không có này, liên hiệp cùng nhau thế nhưng liên tiếp ngăn trở công kích của mình.
Kim Sư nổi giận, thân hình cũng thay đổi, lớn hơn không ít, đã dần dần có xu thế biến trở về bản thể. Mặc dù sẽ kích thích làm thương thế nghiêm trọng, nhưng nó cũng muốn mau sớm tiêu diệt đám người kia, nếu không mặt mũi ở đâu, hai móng huy vũ, trong nháy mắt từng đạo tia sáng do pháp lực ngưng tụ chém xuống giăng khắp nơi.
Bành! Bành! Bành!
Lực lượng trận pháp ngưng tụ, dưới loại tình huống bị oanh kích này đã bắt đầu có chút dao động.
- Bên này, ta tới!
Thấy có một đạo tia sáng trong đó ngăn cản ngăn cản, Địa Thử đột nhiên nhảy lên.
- Ta tới!
Đột nhiên có một tên thị vệ Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, luôn luôn không có đột phá Chân Khí Cảnh bất thình lình nhảy lên, đẩy Địa Thử ra tiếp nhận mọi người phía dưới thúc dục lực lượng, trong nháy mắt lực lượng điên cuồng tăng vọt, hơn nữa trong chớp nhoáng này hắn hoàn toàn không khống chế được, lực lượng liên tiếp kéo lên.
Oanh!
Người chống lại đạo ánh sáng kia cùng tia sáng trong nháy mắt nổ tung, hắn cưỡng ép dung nạp quá nhiều lực lượng căn bản không phải chính hắn có thể thừa nhận, nhưng hắn hiển nhiên từ khi vừa mới bắt đầu đã quyết định cái chủ ý này, mà kết quả hắn nổ tung đã làm cho một vòng hơn mười đạo tia sáng chung quanh chấn thành tán loạn, để cho mọi người trong trận pháp có cơ hội thở dốc.
- A!
Địa Thử nổi giận gầm lên một tiếng, tia máu trong mắt cũng nổ không ít, nhưng thời điểm này hắn không có thời gian dư thừa để sầu não, bởi vì trong nháy mắt mới vừa rồi lại có hai gã thị vệ không tiếc tánh mạng xông lên ngăn cản.
Nổi giận gầm lên một tiếng, gia nhập bổ sung chỗ trống của trận pháp, vận chuyển đại trận ngăn cản công kích.
- Gia chủ, để ta nghĩ biện pháp đến gần Kim Sư này, sau đó mọi người nghĩ biện pháp . . .
Thân hình Đồng Cường vừa động, đi tới bên cạnh Nhậm Kiệt nói lên ý muốn động thủ, tiếp tục bị động như vậy không phải là biện pháp.
- Ta tới . . .
Không đợi hắn nói xong, Tạ Kiếm đã lắc mình đến phụ cận.
- Ta mạnh hơn so sánh với ngươi, ta tu luyện là kim cương bất hoại, ta có biện pháp chịu đựng lực lượng mạnh hơn, còn có cơ hội đánh cược một lần cuối cùng.
Thương thế trên người Đồng Cường cũng không nhẹ, nhưng trong lòng rõ ràng muốn xông ra.
- Ta có bí pháp có thể kích thích lực lượng, cho dù đi tìm chết cũng phải có giá trị, ngươi đã chết cũng chưa chắc có thể cứu được mọi người, ta có thể.
Lời nói của Tạ Kiếm vẫn như thường, nhưng lại có một loại tinh thần tuyệt không lui bước chưa từng có từ trước đến nay.
Nhưng bất kể là Đồng Cường nói có thể thừa nhận lực lượng cực mạnh, hay là bí pháp mà Tạ Kiếm nói, bọn họ cũng rất rõ ràng chênh lệch giữa chính mình cùng vị Kim Sư này, đây không phải là chênh lệch gấp mười lần, đó là chênh lệch gấp trăm lần, cho dù giờ phút này Kim Sư bị thương khó có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất cũng xê xích gấp mấy chục lần. Bộc phát như thế nào đi nữa cũng rất khó khăn, trừ phi có Nhậm Kiệt điều khiển trận pháp, toàn lực tương trợ còn có một đường sinh cơ vật lộn đọ sức một lần.
Tạ Kiếm một câu nói của Tạ Kiếm nói đến trong tâm khảm Đồng Cường, hắn cũng là người chinh chiến hàng năm, biết đạo lý này. Cho nên cũng không tranh giành cái gì, chẳng qua là nhìn về phía Nhậm Kiệt, đang đợi Nhậm Kiệt quyết định.
Bọn hắn bây giờ bất luận kẻ nào cũng tin tưởng Nhậm Kiệt, không có Nhậm Kiệt bọn họ sẽ không có hôm nay, bọn họ sẽ không sống lại lần nữa, Tạ Kiếm càng không cần phải nói. Đối với bọn hắn mà nói, uy hiếp của tử vong khi chiến đấu bọn họ tuyệt không sợ, nhưng chết cũng phải chết có giá trị mới được, phải có thể giết chết địch nhân mới được. Giờ phút này bọn họ đang chờ một câu nói của Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt quyết định bọn họ sẽ đi lên.
- Ta tới!
Nhậm Kiệt vừa nhìn bản thể sư tử màu vàng kim khổng lồ của Kim Sư đang từ từ hiện ra ở không trung, vừa nói.
Cái gì!
Đồng Cường cùng Tạ Kiếm vừa nghe đã giật nảy mình, mới vừa rồi câu nói kia của Tạ Kiếm nói đến điều trong lòng Đồng Cường, dưới loại tình huống trong lúc nguy cấp này, bọn họ chỉ chờ Nhậm Kiệt quyết định một cái, để cho người nào đi lên bọn họ cũng sẽ nghĩa vô phản cố ( làm việc nghĩa không được chùn bước), một người không được những người khác cũng sẽ xông đi lên.
Đánh tới loại trình độ này, không có lùi bước, không có đường sống, không phải là nó chết thì chính là mọi người vong, liều mạng.
Nhưng là nghe được lời này của Nhậm Kiệt bọn họ cũng bị hù dọa, Nhậm Kiệt thần kỳ bọn họ biết, nhưng lực lượng dù nói thế nào cũng kém nhiều lắm, đây tuyệt đối không thể nào, hơn nữa có bọn họ, tuyệt đối không thể nào để cho Nhậm Kiệt bất chấp mạo muội.
- Ngươi là gia chủ, ngươi không thể đi, ngươi sẽ không vọng động, hồ đồ như vậy.
Tạ Kiếm nhìn Nhậm Kiệt, có chút không tin Nhậm Kiệt sẽ làm loạn như thế, bởi vì vậy căn bản là không có giá trị.
- Gia chủ, chúng ta tin tưởng ngươi, chỉ huy cùng mệnh lệnh của ngươi chúng ta cũng sẽ thi hành, nhưng cái này tuyệt đối không được, nếu như ngươi muốn mạo hiểm, ta sẽ đánh ngất ngươi trước, sau đó dùng mạng của tất cả mọi người giữ lấy nó, bảo vệ một mình ngươi rời đi.
Đồng Cường nói không có một chút đường sống để quay về, đây là điểm mấu chốt hắn kiên trì, thời điểm này cho dù bọn họ trao đổi mau hơn nữa nhưng là không có thời gian để cho bọn họ nhiều lời, cho nên cũng rất đơn giản.
- Ta có Linh khí tuyệt phẩm, chỉ có ta có thể vận dụng, Kim Sư này dù nói thế nào cũng là đại yêu hóa hình, nếu như trong tay các ngươi có pháp bảo thượng phẩm linh khí trở lên, đạt tới Thần Thông Cảnh tầng chín hoặc là Đại viên mãn còn có cơ hội, bây giờ căn bản không cần nghĩ. Về phần nói để cho mọi người không tiếc tánh mạng giữ chân nó, không có trận pháp chống đở vận chuyển, có thể kéo dài bao lâu, ai có thể mang ta trốn chạy khỏi phạm vi thần thức của nó.
Hai người bọn họ nói nhanh, Nhậm Kiệt nói nhanh hơn, thời điểm này chính là sinh mạng, tuyệt đối không phải lúc do dự.
Mà đang khi Đồng Cường cùng Tạ Kiếm nói chuyện, đại trận liên tiếp dao động, đã chống đở không nổi, thị vệ trong đại trận cũng hợp lại hết thảy, lại có hai gã thị vệ liều mình mới không có để cho trận pháp bể tan tành.
Này!
Nghe xong lời của Nhậm Kiệt, Đồng Cường, Tạ Kiếm trong lòng cũng là thống khổ, bởi vì Nhậm Kiệt không sai, nhưng nếu như thật sự để cho Nhậm Kiệt đi mạo hiểm, so sánh với để cho bọn họ chết còn khó chịu hơn, đây cũng là trách nhiệm của bọn họ, kết quả . . .
Cho dù lúc trước gia chủ nói đột phá, cũng chỉ là Chân Khí Cảnh, Chân Khí Cảnh muốn đi đối phó đại yêu hóa hình, từ xưa đến nay cho tới bây giờ cũng là chuyện chưa từng có.
Đại yêu hóa hình đó là tồn tại giống như cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, tồn tại cao cao tại thượng, bọn họ nhiều người như vậy lấy loại trận pháp này chống đở được cũng chỉ có thể tạm thời duy trì.
- Nhớ lấy, không có lựa chọn khác cũng không cần suy nghĩ, làm là được. Ta hy vọng có thể làm hắn bị thương nặng, sau đó các ngươi hợp lại nữa, yên tâm, bản gia chủ càng tiếc mạng hơn so với bất cứ ai, dù sao . ..
Một câu cuối cùng Nhậm Kiệt chưa nói, nếu như lần này chết lại, sợ rằng thật không có may mắn có thể lại trọng sinh như vậy.
Bất quá không có lựa chọn khác, chỉ có thể vật lộn đọ sức, lúc trước Cửu Tự Sát Ấn mặc dù không có giải phong nhưng Nhậm Kiệt đã nghiên cứu qua, bằng vào lực lượng bây giờ của hắn vẫn có biện pháp, hiện tại cũng không biết uy lực cụ thể của Cửu Tự Sát Ấn.
Đối phó với đại yêu hóa hình, nếu không phải là có tồn tại siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh cùng cấp bậc, nếu không phải là có nhiều tên đạt tới Thần Thông Cảnh Đại viên mãn sử dụng thượng phẩm linh khí, mượn uy lực của linh khí, thêm nữa chính là sử dụng pháp bảo mạnh hơn, mà giờ khắc này Nhậm Kiệt chính là muốn dùng Linh khí tuyệt phẩm Cửu Tự Sát Ấn này.
Đại trận do Nhậm Kiệt khống chế, lúc Kim Sư tức giận bộc phát muốn công phá đại trận này, Nhậm Kiệt đã lắc mình xông ra ngoài, thần thức của hắn cũng không kém bao nhiêu so sánh với Kim Sư, dưới tình huống như vậy hơi bị ảnh hưởng, thêm vào tốc độ thân pháp, Kim Sư nổi giận, vọng động kia không có phát hiện ra hắn.
Mấy cái lắc mình, Nhậm Kiệt người đã vọt tới ngoài ngàn mét, từ từ thoát khỏi vòng chiến.
Thoát khỏi, người này không có phát hiện.
Đột nhiên, Đồng Cường cùng Tạ Kiếm hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cơ hồ đồng thời gật đầu.
- Gia chủ, hắn không có phát hiện ngươi, đi mau. Kim Cương Bất Hoại Thể, ngươi phế vật đại yêu hóa hình này, ngay cả chúng ta cũng không đối phó được, ngươi có phải bị thiến hay không.
Đồng Cường bộc phát Kim Cương Bất Hoại Thể, gào thét với Kim Sư.
- Ngươi là đại yêu hóa hình kém cỏi nhất mà ta đã thấy.
Tạ Kiếm hiển nhiên không quá am hiểu những thứ này, nhưng lời của hắn lại bất tri bất giác càng đánh trúng nỗi đau của Kim Sư.
- A . . . Nộ sư bào hao . . . Oanh!
Kim Sư tấn công, không nghĩ tới đám người kia lại vẫn dám kêu gào với chính mình, hắn tức giận không để ý làm cho thương thế bị ảnh hưởng, bộc phát ra nộ sư bào hao lần nữa càng hung mãnh, lớn hơn gấp mấy lần nữa, nhanh hơn gấp mấy lần so sánh với mới vừa rồi.
Mặc dù vị trí của Đồng Cường cùng Tạ Kiếm không có thị vệ khác, nhưng uy lực lần này cũng vô cùng kinh người, hai người chuẩn bị hết tốc lực xông về bên cạnh, cũng bị dư ba đánh bay ra ngoài, thân thể khắp nơi đều là vết máu, mặc dù không có ngã, lại như đi ra từ trong vũng máu.
- Phốc!
Lần này Kim Sư làm ảnh hưởng tới thương thế tương đối nghiêm trọng, nhịn không được cũng phun ra một búng máu, lực lượng cực kỳ không ổn định, giờ phút này hắn ngay cả một thành lực lượng cũng khó có thể phát huy, so với đại yêu hóa hình tầng thứ nhất bình thường cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Nhưng thân thể Kim Sư lại từ từ biến thành bản thể, một con Kim Sư dài gần 20m, bộ lông màu vàng cả người chớp động lên tia sáng đã hiển hiện ra, tôn nghiêm của đại yêu hóa hình khiến nó muốn bắt đám người kia lại, một đám người nhỏ yếu dám ba lần bốn lượt khiêu khích chính mình.
- Ta kháo!
Trong đầu vang lên thanh âm của Đồng Cường bọn họ, nhìn lại cảnh tượng này, Nhậm Kiệt thật sự chỉ có thể mắng một câu mới có thể phát tiết tâm tình của chính mình giờ khắc này. Đám người kia thấy chính mình đi ra ngoài mà Kim Sư không có phát hiện, thế nhưng tạm thời muốn liều lĩnh hấp dẫn lực chú ý của Kim Sư, để mình chạy trốn.
Con bà nó, mất người lúc chiến đấu trong khi huấn luyện có thương tích Nhậm Kiệt có thể tiếp nhận, nhưng để mình chạy trốn Nhậm Kiệt tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó, hơn nữa là thời điểm này.
- Ha ha, ngu ngốc, trúng kế, Giao Long giác của Cửu Đầu Long Vương nhà ngươi ở chỗ ta, tạm biệt!
Sau khi Nhậm Kiệt chạy được mấy cây số, thần thức vừa động, thanh âm vang lên trong đầu Kim Sư, đồng thời hắn cũng lấy ra Giao Long giác của Cửu Đầu Long Vương hoàn toàn đã bị rút hết máu ra. Ở khoảng cách này, khí tức của Cửu Đầu Long Vương thì Kim Sư vẫn lập tức nhận ra
Ngửa mặt lên trời tức giận rống một tiếng, chợt xoay người xông về phía trước, trong nháy mắt đã xông ra mấy trăm mét, cây cối trên đất dưới yêu khí cùng lực lượng điên cuồng của Kim Sư, không đợi đụng phải Kim Sư cũng đã vỡ nát tan tành. Lúc này Kim Sư vốn là vọng động, dễ giận, ba phen mấy bận bị chọc giận đã mất đi phán đoán bình thường, một người chạy trốn tại sao phải nói với nó lời như thế, những vấn đề này nó không hề nghĩ ngợi.
Long Giác của Long Vương ở trong tay người này, hắn lại chạy thoát khỏi công kích của mình, còn dám kêu gào khiêu khích, Kim Sư nổi giận rồi.
Giờ phút này tốc độ của Nhậm Kiệt cũng đã đạt đến cực hạn lớn nhất, chân khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, bằng vào thân thể cường hãn, tốc độ cũng nhanh hơn so với Thần Thông Cảnh bình thường. Bất quá Kim Sư kia khôi phục bản thể, tốc độ ở bên trong Yêu Thú Thâm Uyên cũng càng thêm kinh khủng, bước mấy bước cũng đã rút ngắn khoảng cách, trong nháy mắt đã đến phía sau Nhậm Kiệt.
Âm thanh gầm lên giận dữ, Kim Sư nhảy lên trực tiếp há mồm đánh về phía Nhậm Kiệt, không cần sử dụng bất kỳ chiêu thức cùng thần thông gì, chỉ cần động tác săn thức ăn bản năng nhất, nó muốn ăn hết người này để giải mối hận trong lòng.
- Cửu Tự Sát Ấn!
Nhậm Kiệt đã sớm cầm Cửu Tự Sát Ấn ở trong tay, đã vừa mới giải khai phong ấn, lúc này ở bên trong Yêu Thú Thâm Uyên hoàn toàn không cần để ý tới cái khác, trong nháy mắt kích phát lực lượng của Cửu Tự Sát Ấn. Cửu Tự Sát Ấn này quả nhiên không có bất kỳ phong cấm, đó là một loại tự tin tuyệt đối, bất quá những thứ này Nhậm Kiệt cũng đã không có thời gian để ý tới, lực lượng của Nhậm Kiệt trong nháy mắt bị Cửu Tự Sát Ấn điên cuồng hút vào.
Oanh! Oanh!
Trong nháy mắt chữ phía trên Cửu Tự Sát Ấn chớp động lên huyết sắc, một chữ Sát nhàn nhạt trực tiếp nổ bắn ra, trực tiếp đánh về phía Kim Sư đang nhảy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.