Tà Thiếu Dược Vương

Chương 116: Minh Ngọc sơn trang




Một mảnh sa mạc hoang vu, mặt trời như hỏa lò lơ lửng sát mặt đất, xung quanh không có một chút sinh khí.
- Oanh...
- Nhanh, bên này, cẩn thận phía sau. ...
Tiếng sấm vang lên, mười mấy thớt ngựa vọt vào trong sa mạc, phía sau là một chiếc linh thú tọa giá, đúng là đám người Nhậm Kiệt, gần 80 người sống sót phần lớn đều chạy bộ.
- Sa mạc, nơi này sao lại là sa mạc, không phải ảo cảnh chứ?
Vừa tiến vào, mọi người cảm thấy nóng bức, miệng lưỡi khô khóc, có người không tin cúi xuống bốc cát lên xem.
- A! Một tiếng kêu lớn, người kia nhanh chóng lui về sau, tay xuất hiện lỗ thủng, máu đen lập tức chảy ra, cả ngươi cũng lụi xơ ngã xuống.
- Cẩn thận bên dưới, Đồng Cường, oanh mở nó. Thiết Tháp, cho hắn dùng thuốc giải độc tạm thời trấn áp, mang hắn lên xe. Tạ Kiếm, tổ chức người chuẩn bị ngăn cản, đây là độc trùng quần cư, phía sau sẽ...
Nhậm Kiệt đứng trên linh thú tọa giá, vừa tính toán biến hóa, vừa lưu ý xung quanh, giống như một đại tướng chỉ huy toàn quân.
Chuyến đi Tây Sơn Mộ Địa để cho tất cả thị vệ đội hiểu được, gia chủ huấn luyện khổ cực đúng là không phải người thường có thể chịu được, nhưng gia chủ cũng đối rất tốt với bọn họ. Lúc đó mặc dù có người hy sinh, Nhậm Kiệt cũng không thừa lời, nhưng hắn không tiếc hết thảy cứu người bị thương, cho dù là thị vệ bình thường, hắn cũng toàn lực ứng phó, không tiếc bất cứ giá nào, không ai quên được.
Mà ở những gia tộc khác, cho dù có nguy hiểm, thị vệ bị thương thì cũng không thể được mang vào linh thú tọa giá, nhưng Nhậm Kiệt lại làm vậy.
- Mở. Liên tục chiến đấu, y phục Đồng Cường đã rách nát, bắp thịt toàn thân lộ ra người, pháp lực toàn thân vận chuyển ánh sáng vàng chớp động, Nhậm Kiệt vừa ra lệnh, hắn trực tiếp đánh ra một quyền, pháp lực ngưng tụ ra một quyền ảnh màu vàng.
- Oanh... Mặt đất nổ tung, một con yêu trùng nửa thước bị đánh cho vỡ nát.
- Xào xạc... Nhưng mà vừa mới đánh chết một con, tiếng xào xạc liên tục truyền tới, cát bụi bị cuốn lên. Bên dưới đông nghịt độc trùng.
- Giết! Tạ Kiếm chợt quát một tiếng, tay cầm bảo kiếm bình thường, nhưng mỗi kiếm chém ra kiếm khí lại bao phủ mười mấy thước, kiếm khí cường đại chấn vỡ mặt đất, từng cột máu phóng lên cao.
Những thị vệ khác cũng rối rít xuất thủ, trong nháy mắt đột trùng liên tục bị đánh chết, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, mùi máu tanh càng làm cho đám độc trùng hưng phấn, không quản tới hết thảy vọt tới.
- Oanh... Bịch bịch bịch... Mọi người rối rít xuất thủ, tuy rằng thủ pháp bất đồng, nhưng lực công kích cũng không yếu đi.
Những độc trùng này cũng không khó đối phó! So với tình huống lúc trước thì cũng chỉ bình thường, nhưng suy nghĩ như vậy không kéo dài được lâu lắm, mọi người bắt đầu da đầu tê dại, bởi vì nhìn sang mấy dặm, cát bụi cuồn cuộn, độc trùng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hung mãnh, làm cho thị vệ vòng ngoài không ngừng rút về phía linh thú tọa giá.
Những độc trùng này lực lượng không mạnh, phòng ngự không mạnh, nhưng độc tính lại rất mạnh, số lượng kia khiến cho người ta da đầu tê dại.
Có mấy tiếng kêu đau đớn, 7, 8 người bị trúng độc hôn mê.
- Lên xe, toàn bộ lên xe, Đồng Cường, bỏ ngựa lại, nhanh. Thú bá, chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi. Nhậm Kiệt không dám trễ nải, hiện tại ở lại càng lâu thì càng nguy hiểm, rốt cục tìm được phương hướng mơ hồ.
Nhưng lần này không giống những nơi khác, những nơi khác đều rất nhỏ, nơi này nhìn sang mười mấy dặm, thậm chí mấy trăm dặm đều là sa mạc, hơn nữa cũng không phải là giả, khắp nơi đều là cát bụi, hiển nhiên do vô tận độc trùng cuốn lên. Trừ phi bay lên, nếu không muốn vượt qua nơi này rất khó khăn, cho nên Nhậm Kiệt mới vừa phát hiện, lập tức bảo tất cả mọi người lên linh thú tọa giá, bảo Thú bá dùng tốc độ cao nhất vọt tới.
Không gian linh thú tọa giá rất lớn, có thể chứa được không ít người, mà xung quanh lại có thể để cho mấy chục tên thị vệ bám víu được.
Ánh sáng màu vàng xung quanh linh thú tọa giá dao động mãnh liệt, ầm ầm tăng tốc vọt đi, tốc độ quá nhanh, độc trùng còn chưa kịp phản ứng, linh thú tọa giá đã vọt qua, hơn nữa tầng ngoài còn có trận pháp phòng ngự.
- Oanh... Chạy hết tốc lực, độc trùng như sóng biển bị bỏ lại phía sau, độc trùng mới tới cũng không kịp công kích, linh thú tọa giá không ngừng xông tới, một hơi vọt mười mấy dặm, linh thú tọa giá ầm ầm xông phá một tầng lực lượng, ngay sau đó tất cả biến đổi.
Bầu trời đen như mực, chung quanh tràn ngập yêu khí, có thể thấy một tầng cát vàng không ngừng cuộn tới, nhìn lại lại thấy cát vàng vô bờ không ngừng cuốn lại đây.
Lại nhìn về phía trước, xa xa mơ hồ thấy một tòa trang viên, chung quanh sương mù lượn lờ, vừa nhìn là biết do trận pháp hình thành. Bởi vì yêu khí bị cản lại, từ xa nhìn thấy một viên kim đan xoay tròn.
- Minh Ngọc sơn trang... Chúng ta từ Minh Ngọc sơn trang chạy ra! Đồng Cường nhìn lại phía sau, lại nhìn lại phía trước chợt nhận ra.
- Không phải từ Minh Ngọc sơn trang chạy ra, mà là chúng ta chạy vào khu vực trung tâm trận pháp tới đây.
Nhậm Kiệt nhức đầu nói, nhìn yêu khí, cát bụi đầy trời phía sau, bất đắc dĩ lắc đầu. Tính toán quá nhiều khiến cho đầu óc hắn như trống rỗng, thân thể giống như suy sụp, hắn có cảm giác sụp đổ vậy.
- Bất kể là chạy ra hay là chạy vào, hiện tại đã không còn lựa chọn rồi, Thú bá, tiếp tục tăng tốc vọt tới.
Nhậm Kiệt xoa thái dương, lắc đầu đi vào trong xe.
Đa số thị vệ không bị thương đều ở xung quanh xe, mà bên trong đều là những người bị thương.
- Mập mạp, tình huống thế nào? Nhậm Kiệt nhìn hàng người nằm la liệt, lo lắng hỏi.
- Hô! Mập mạp đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán nói: - Tạm thời chưa có chuyện, bất quá hơn phân nửa phải dùng đúng thuốc, dược vật chỗ chúng ta không thể giải độc hay chữa khỏi được, chỉ có thể chống đỡ tối đa nửa canh giờ, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp lấy được dược vật giải độc...
Mập mạp nói xong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, dù sao không ai có thể mang theo tất cả dược vật bên người được, mà nếu như không có phương pháp phối trí thì người ở đây sẽ không ngừng bị chết...
Nhậm Kiệt nhịn nhức đầu đi tới, tuy rằng hiện tại cảm giác đầu óc có chút mất linh hết, nhưng kiểm tra một chút xác nhận mập mạp nói đúng là không sai. Dưới tình huống không có được vật cho dù hắn cũng chỉ kéo dài được một hơi tàn mà thôi.
- Phiếu cơm lão đại, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Minh Ngọc sơn trang ở trước mặt, rất nhanh là tới thôi.
- Thật tốt quá, lại đến Minh Ngọc sơn trang, vậy bọn họ có thể được cứu rồi, cuối cùng chúng ta cũng trốn ra được.
Mập mạp vừa nghe đến Minh Ngọc sơn trang, vốn đang lo lắng, nôn nóng cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Nhậm Kiệt không khỏi cười khổ nói: - Chúng ta là xông vào, cũng không phải trốn ra được, phiền toái thực sự ở phía sau, chỉ sợ lần này... - Người nào, lập tức đứng lại.
- Không được tiến tới, nếu không sẽ bị công kích. ......
- Chúng ta là người Nhậm gia Ngọc Kinh Thành, xin mở cửa cho chúng ta tiến vào. Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng quát, sau đó truyền đến giọng Đồng Cường.
- Quản ngươi là người nào, hiện tại không ai được vào, lập tức rời đi, nếu không chúng ta sẽ khởi động đại trận tấn công.
- Đại thiếu gia có lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào. ...
- Bên này giao cho ngươi, ta ra xem một chút. Nghe tiếng hò hét là biết tới Minh Ngọc sơn trang, Nhậm Kiệt nói với mập mạp một tiếng rồi xoay người đi ra linh thú tọa giá.
Lúc này đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm của đại trận, cận vệ đội đều xuống xe, tuy rằng đều có chút chật vật, nhưng tinh khí thần lại sung mãn, mọi người dàn ra bảo vệ linh thú tọa giá.
Mà ở phía trước linh thú tọa giá, cách đó không xa có thể thấy được một bức tường thành được từng tầng sáng bao phủ.
Tường thành? Trong nháy mắt nhìn thấy tường thành, Nhậm Kiệt cũng sững sờ, một cái sơn trang sao lại có tường thành, hơn nữa với nhãn lực của hắn tuy rằng vẫn chưa thể nhìn thấu tất cả trận pháp, nhưng có thể nhìn thấu thành tường kia không phải là hư ảo, mà là thật. Trên tường thành, có thể lờ mờ nhìn thấy một ít người, đúng là đám người quát bảo đám người Nhậm Kiệt nhanh chóng rời đi, hiển nhiên đây là tác dụng của trận pháp.
- Gia chủ, bọn họ không chịu cho chúng ta đi vào, ngài xem làm sao bây giờ? Đồng Cường thấy Nhậm Kiệt đi ra, vội vàng tiến tới nói, nếu bây giờ không thể vào Minh Ngọc sơn thì rất nguy hiểm.
- Không cho vào đúng không... Nhậm Kiệt nói, ánh mắt nhìn về phía Minh Ngọc sơn trang, mơ hồ có thể thấy một tòa sơn trang ẩn dưới trận pháp. Trận pháp hư ảo ở trong mắt Nhậm Kiệt lại hiện lên rõ ràng, chỉ có một ít trận pháp bên trong là y nhìn không thấu.
Những tường thành này cũng không phải tường thành thị, mà là tường thành đã được luyện chế, được gia cố trận pháp, gia cố phù văn, lại có người khống chế, cho dù đại yêu hóa hình đơn độc tân công cũng khó mà tiến vào được. Tuy rằng chỉ trong phạm vi mười mấy dặm, nhưng mà giá trị tòa tường thành còn kinh khủng hơn cả tường thành Ngọc Kinh Thành. Tường thành đã lâu năm, bên trên có dấu vết yêu thú lưu lại, xem ra chuyên để ngăn cản yêu thú.
Vừa nhìn, Nhậm Kiệt vừa xuống xe, chậm rãi tiến lại tường thành. Tường thành này nhìn như rất gần, thật ra còn cách một đoạn, hiển nhiên đây là hiệu quả của trận pháp.
Đám người Đồng Cường hiểu rõ, đám người kia không cho vào, vậy nói rõ gia chủ trong mắt bon họ địa vị không lớn. Một khi như vậy, vậy thì phải nghĩ biện pháp khác, quay lại là không thể, muốn công phá cũng không có khả năng, nhưng muốn uy hiếp được bọn họ cũng không khó khăn, mình đã nhìn thấu được vấn đề của đại trận, tùy thời có thể vạch trần.
Hơn nữa tường thành này tuy rằng chắc chắn, cho dù đại yêu hóa hình cũng không làm gì được, bất quá linh thú tọa giá của mình chưa chắc không qua được. Lực công kích của linh thú tọa giá tuyệt đối kinh khủng. Chỉ cần xông vào trong, mình thân là gia chủ Nhậm gia, có Miễn Tử Ngọc Bài, Minh Ngọc sơn trang còn dám làm loạn vậy chính đối đầu với Minh Ngọc Hoàng Triều, tuy rằng hơn một ngàn năm không có chứng cớ trực tiếp, nhưng Minh Ngọc sơn trang và Minh Ngọc Hoàng Triều khẳng định có quan hệ thân mật.
Hoặc là mình có thể dùng phương pháp xông phá trận pháp vừa rồi để trao đổi...
Bọn họ không cho vào, vậy Nhậm Kiệt tự nghĩ biện pháp, hắn vừa tiến tới, trong đầu nghĩ ra rất nhiều biện pháp, bất luận là đàm phán, hay cường ngạnh đánh sâu vào, Nhậm Kiệt không phải là không có biện pháp giao dịch.
- Hiện tại các ngươi lập tức ngậm miệng cho bổn gia chủ, kêu người có thể làm chủ ra nói chuyện, bổn gia chủ... Đi hai vòng, Nhậm Kiệt đã có chủ ý, hắn muốn dẫn động người có thể làm chủ ra, sau đó chọn một phương thức trao đổi để bọn họ có thể tiến vào.
- Đến đây, đến đây, ách... Ai tìm ta, ta có thể làm chủ... Ta phụ trách ở đây, ách, ai tìm ta... Nhậm Kiệt còn chưa nói xong, chợt nghe trên tường thành có tiếng thanh thúy vọng lại, sau đó thấy một cô bé 15, 16 tuổi tóc thắt bím, nhanh chóng vọt tới, mặt còn ngáp ngủ, tay đưa lên dụi dụi mắt.
Hả? Đây là...
Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt, đây là chuyện gì xảy ra, ngay lúc Nhậm Kiệt còn đang kỳ quái, thì một chuyện lại xảy ra.
- A... Lão tổ tông nói không sai thật, đại trận cũng bố trí xong, ai nha, người là... Tiểu cô nương khả ái nhìn thấy đám người Nhậm Kiệt đột nhiên cả kinh kêu lên: - Chuyện gì vậy, sao còn có người bên ngoài, đại trận yêu thú cũng bố trí xong, chiến đấu bất cứ lúc nào. Các ngươi còn làm gì, còn không mau cho bọn họ vào.
- Tiểu thư, đại thiếu gia đã nói không thể tùy tiện cho người ngoài vào, lúc này chỉ sợ sẽ có gian tế, có...
Một tên cầm đầu tiến tới khuyên nhủ.
- Gian tế gì chứ, bên ngoài là yêu thú muốn công thành, ta dám khẳng định bọn họ là người, là người thật, nhanh, nhanh cho bọn họ vào. Tiểu cô nương tuy rằng có chút mơ mơ màng màng, nhưng vô cùng kiên định.
Nhậm Kiệt hết chỗ nói rồi, bị tiểu cô nương này chỉ vào đám người mình kêu là người, hắn không khỏi cười khổ. Đồng thời cũng cười biến hóa, mình đang muốn dùng đủ mọi cách để tiến vào, lại không nghĩ rằng chuyện lại biến thành như vậy, đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương cho bọn họ vào.
Nhậm Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, hắn cũng muốn xem rốt cuộc thế nào.
Người cầm đầu kia có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn phân phó người mở cửa cho đám người Nhậm Kiệt đi vào.
- Bá! Người kia vừa hạ lệnh, bóng người hư ảo lập tức biến mất, trong nháy mắt xuât hiện một con đường dẫn tới tường thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.