Tà Thiếu Dược Vương

Chương 110: Chỗ tốt nhiều hơn, mạnh nhất Cửu Sát




- Phiếu cơm lão đại... ngươi thật là... Ây dà! Mập mạp không biết phải nói gì mới được, cuối cùng đành thở dài ngồi một bên, cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tình huống của Nhậm Kiệt lúc càng nghiêm trọng hơn khi nãy, giống như sắp không được.
Mập mạp cũng không biết phải nói gì mới được, nhưng mà cuối cùng hắn cũng biết được một chút, quả nhiên mình nghĩ không nhầm, phiếu cơm lão đại huấn luyện bản thân độc ác, còn ác hơn cả với mình.
- Gia chủ, đây là đồ vật của người vừa rồi, người nên xử lý thế nào... Lúc này Địa Thử cầm những thứ trên người Phong Châm đưa lên, bao gồm cả thanh kiếm nhỏ xuyên thủng ngực Nhậm Kiệt, sắc mặt ngưng trọng. Nhất là thấy Nhậm Kiệt nằm ở đó, sắc mặt tiều tụy, bộ dạng càng nghiêm trọng hơn khi nãy, Địa Thử lại càng thêm áy náy.
Đội trưởng chỉ là dẫn người ra ngoài một lúc, giao nơi này cho mình phụ trách, kết quả lại xảy ra chuyện như thế...
- Để đó. Nhậm Kiệt liếc cái bàn bên cạnh, sau đó nhìn Địa Thử nói: - Chuyện này không liên quan tới các ngươi, tên ngu ngốc này vừa lên đã bị ta hạ độc, lực lượng giảm nhiều, ta chỉ muốn dùng hắn luyện tập mới không cho các ngươi vào. Người này không thể xử lý, cho người kéo hắn về gia tộc, ném cho những trưởng lão kia nhìn, cứ nói bổn gia chủ suýt nữa bị đâm chết, không phải cả ngày bọn họ nói vinh dự gia tộc hay sao, vậy để bổn gia chủ xem bọn họ làm sao duy trì vinh dự này. Bổn gia chủ bị ám sát, bọn họ cũng đừng nhàn rỗi, còn nữa, các ngươi không cần khẩn cấp liên lạc đám người Đồng Cường, mọi chuyện bình thường là được rồi.
Nhậm Kiệt nhìn thấu Địa Thử khó chịu, áy náy, không lộ dấu vết nói một câu.
- Đúng, đưa về cho bọn họ, tốt nhất có thể trực tiếp nện vào mặt bọn họ, đỡ cho cả ngày rảnh rỗi cứ nghiên cứu làm sao trừ tiền tiêu vặt của chúng ta, hạn chế gia chủ cái này, hạn chế gia chủ cái kia, ta xem bọn họ đúng là quá rỗi. Phương Kỳ con ả lòng dạ rắn rết kia, chờ đó, lần sau nhất định dùng độc không giải được, trực tiếp độc chết ả. Cao Nhân đã hận Phương Kỳ không thôi, giận dữ vô cùng nói.
Địa Thử nghe Nhậm Kiệt nói vậy, tuy rằng vẫn cảm thấy mình thất trách, nhưng ít nhiều không đến mức đau khổ như vừa rồi. Hơn nữa Nhậm Kiệt còn căn dặn chuyện, hắn lập tức đi xuống bố trí lại phòng vệ, tăng thêm người, đồng thời phái người đem thi thể sát thủ này đưa về gia tộc.
- Dựa vào tính tình của Phương Kỳ, ước chừng hiện tại đang nghĩ làm sao giết ta, nhưng mà thật ra lần này không có liên quan gì tới ả.
- Làm sao lại không liên quan tới ả? Mập mạp kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt, không biết làm sao hắn đoán được. Bởi vì trước mắt là Phương Kỳ hiềm nghi lớn nhất, vừa mới xảy ra mọi chuyện, cô ta giận dữ nổi sát tâm là bình thường, huống gì trong tay Nhậm Kiệt còn nắm giữ thứ mà cô ta không muốn bị người biết.
Mập mạp đi theo Nhậm Kiệt lâu như vậy, biết tuy rằng Nhậm Kiệt không ít kẻ thù, nhưng chân chính đạt đến mức muốn giết hắn, lại dám giết hắn thì không nhiều. Hiện tại không cần nghi ngờ là Phương Kỳ có hiềm nghi lớn nhất.
- Sát thủ này nằm vùng xung quanh không phải một ngày, cho nên mới nắm được ta lâm thời nổi ý phái Đồng Cường ra ngoài làm việc mà ra tay. Mà nếu là sát thủ của Phương Kỳ an bài từ trước, sẽ không cần làm những chuyện trước đó. Nhậm Kiệt vừa vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, vừa nói.
- Vậy sẽ là ai?
- Hắc... Nhậm Kiệt cười nói: - Thật ra không cần đoán nhiều, Quách Tông Hữu thương con nóng lòng cái gì cũng làm được, tạp khí giang hồ quá nặng, bảy tám phần là hắn bỏ tiền mời sát thủ. Dù sao sau đó lục thúc trọng thương Thánh Dược Đường, hiện tại Thánh Dược Đường gần như thành cái thùng rỗng, chính hắn cũng sợ tới mức chạy vào trong hoàng cung trốn đi. Con trai hắn, cộng thêm Thánh Dược Đường gần như bị phá hủy, hắn có khả năng nhất. Dĩ nhiên, cũng không loại trừ lúc này có người muốn thừa dịp rối loạn mà xáo trộn, nhưng phần sau thì nhiều hơn, dù sao có quá nhiều người muốn bổn gia chủ chết. Ba đại gia tộc, hoàng gia, bên trong gia tộc còn có người...
- Hả! Mập mạp làm ra vẻ sợ hãi: - Nghe lời ngươi nói dọa người như vậy, giống như chúng ta thành dê nhỏ, xung quanh là bầy sói đói bao vây.
- Dê nhỏ, sói đói, ha ha... Khụ... Khụ... Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ lại phim hoạt hình mình xem đời trước, Hỉ dương dương cùng Hôi thái lang, cũng như Tom và Jerry, đều ở vị trí trái ngược trong chuỗi thức ăn, kết quả lại thành phim hoạt hình hay nhất.
- Cái này có gì buồn cười, chẳng lẽ ta nói sai sao?
Cao Nhân bị Nhậm Kiệt cười đến mơ hồ, kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt.
- Không, không, ngươi không nói sai, hiện tại bên cạnh chúng ta quả thật là có một bầy sói đói bao vây, có điều ta chợt nghĩ tới, nếu có một ngày con dê kia xoay vòng vòng bầy sói, nhất định sẽ rất thú vị. Bây giờ Nhậm Kiệt không cách nào giải thích được phim hoạt hình ở kiếp trước, đành phải gạch bỏ lướt qua.
- Phiếu cơm lão đại, ngươi đúng là nghĩ mở... Mập mạp lắc đầu cười khổ, tuy rằng Nhậm Kiệt gần đây biến đổi rất lớn, nhưng hắn lại quá rõ ràng tình huống của Nhậm Kiệt hiện tại. Những con sói kia không phải sói thường, bọn họ là sói yêu, hơn nữa còn là một đám, đằng sau càng có những tồn tại cường giả siêu cấp như yêu thú Hóa Hình, muốn chơi bọn họ, làm sao mà được.
- Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại, bây giờ dù sao chúng ta không phải hai bàn tay trắng, dù sao ta còn là gia chủ Nhậm gia trên danh nghĩa, còn có lực lượng mấy vạn người dùng trống trận nổi dậy là có thể tùy lúc tụ tập, cùng với lục thúc và những người theo cha ta năm đó. Dưới tình huống như vậy, chúng ta có rất nhiều thứ có thể làm được, cũng như trước kia ta làm ra nhiều chuyện như thế, vì sao chúng ta vẫn có thể bình yên vô sự, nguyên nhân còn không phải là vì thân phận. Ta cho người đem thi thể sát thủ cho trưởng lão, là muốn buộc bọn họ tạo áp lực cho bên ngoài, bao gồm cả bên phía Phương Kỳ.
- Tuy nhiên lốc xoáy Ngọc Kinh Thành quả thật ngày càng nhanh, ngày càng nguy hiểm, vừa lúc chúng ta ra ngoài làm vài chuyện trước, cũng có thể tạm thời né tránh. Nhìn mập mạp thật sự nóng vội, thật lo lắng đau đầu cho mình, Nhậm Kiệt cũng không đùa nữa, nghiêm túc nói với mập mạp.
Mập mạp rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Nhậm Kiệt như thế, lúc này nghe Nhậm Kiệt nói vậy, hắn cũng không khỏi ngây ra.
- Kỳ ngộ càng lớn, nguy hiểm cũng càng lớn. Nếu như phiếu cơm lão đại thật sư ăn nằm chờ chết, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng có thể bảo vệ tính mạng. Nhưng nếu ngươi thật sự tiếp tục phát triển như thế, chỉ sợ bọn họ sẽ không tha cho ngươi, bao gồm cả những trưởng lão nội bộ Nhậm gia, còn có... Hai người thúc thúc của ngươi đang nắm giữ quyền cao.
Sớm biết mập mạp tuyệt không phải không hiểu gì, là người thông minh chân chính, làm sao luôn để cho người khác nhìn ra bản thân mình quá tinh minh, vậy thì sẽ không phải tinh minh nữa, vậy sẽ là giả tinh minh.
- Hiện tại ta vẫn là trác táng mà, trác tác thì sảng khoái hơn, muốn làm cái gì thì cứ làm, không cần lý do, không cần bận tâm cái gì. Về phần chuyện bên trong gia tộc, chúng ta chỉ cần cứu được lục thẩm, có lục thúc đối phó bọn họ, chúng ta sẽ tranh thủ cơ hội làm mình lớn mạnh, phát triển bản thân là đủ. Ít nhất cho tới giờ, ta không cố ý đi đối phó người nào, tiêu diệt ai, nhưng nếu như có người muốn xuống tay với ta, vậy ta không thể không làm gì cả, mập mạp ngươi nói có phải không.
- Ừ, ừ, ừ! Mập mạp gật đầu liên tục.
- Binh tới tướng chặn, nước tới đắp đê, trước tiên mặc kệ bọn họ làm gì, đúng rồi, xem tên khốn kia có thứ gì tốt không đã? Hiện tại hai tay của Nhậm Kiệt bị băng bó, dù có dược vật rất tốt cùng năng lực phục hồi cực mạnh của hắn, cũng phải cần một khoảng thời gian. Cho nên hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn túi trữ vật đặt trên bàn, còn có một cái hộp gỗ không lớn không nhỏ.
Bởi vì liếc qua là có thể nhìn thấu, mấy thứ trên người không quan trọng, bao gồm cả thanh kiếm nhỏ kia cũng không tệ, nhưng chỉ là một món Linh khí trung phẩm bình thường mà thôi.
Linh khí trung phẩm tuy rằng cũng rất quý gia, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt thật không quá để ý, hơn nữa hắn cũng không dùng được. Ngược lại cái hộp kia rất đặc biệt, bởi vì bình thường có túi trữ vật, đa số đồ vật đều bỏ vào túi trữ vật, chỉ có một số loại dược vật, giải độc, chữa bệnh khẩn cấp mới để bên ngoài, nhanh chóng sử dụng.
Mà cái hộp kia lại không nhỏ, vậy mà không bỏ vào túi trữ vật, điều này có vẻ không bình thường.
- Nhìn xem đây là cái gì...
Mập mạp cùng Nhậm Kiệt đều nghĩ như nhau, phản ứng đầu tiên là cầm lấy cái hộp trên bàn.
Vừa mở ra, mập mạp cùng Nhậm Kiệt đều sững người, tiếp theo đều toát ra mỉm cười, bởi vì bên trong còn có một túi trữ vật cùng một cái nhẫn. Trừ khi là đến cấp bậc nhất định, nhưng đó cũng là vật trong truyền thuyết, bằng không cùng loại như túi trữ vật, không cách nào bỏ vào túi trữ vật cùng nhẫn trữ vật khác.
Nhưng dù là thế, cũng rất ít người sẽ mang theo mấy cái túi trữ vật nhẫn trữ vật, sẽ chỉ không ngừng thay đổi cái tốt hơn, càng đừng nói hạng thân phận như sát thủ này, làm sao lại cùng lúc mang theo nhiều như thế.
Tiếp theo mập mạp mở ra túi trữ vật trong hộp, túi trữ vật này không có phong ấn gì, dễ dàng mở ra, vừa mở ra, mập mạp liền nhếch miệng.
- Xì, siêu cấp quỷ nghèo, một cái túi trữ vật siêu nhỏ, bên trong chỉ có 2 khối linh ngọc hạ phẩm, cùng mấy ngàn tiền ngọc, lại còn không ít vàng bạc, nhưng toàn bộ gom lại cũng không đủ 20 vạn lượng vàng. Mập mạp rất thất vọng nói.
- Hy vọng cái này đỡ hơn, đừng quá thảm... A... Mập mạp vừa lẩm bẩm vừa mở cái nhẫn trữ vật kia, tiếp theo miệng hắn liền không khép lại được,vẻ mặt từ chấn động, hưng phấn, kích động rồi đến mừng như điên.
- Không gian... rất lớn, có thứ tốt? Nhìn vẻ mặt của mập mạp, Nhậm Kiệt lập tức suy đoán.
- Phải, phải, rất nhiều, lần này chúng ta phát tài rồi...
Mập mạp gật đầu liên tục, tiếp theo khoát tay, trong nháy mắt rất nhiều linh ngọc xuất hiện, không phải một hai khối, mà là hàng dãy linh ngọc xếp ngay ngắn trong vật tồn trữ.
100 khối một đống, mập mạp nháy mắt lấy ra mấy chục đống, lập tức xếp đầy cả phòng.
- Ha ha... Mập mạp toét miệng cười ha hả: - Trong này có ít nhất bảy tám ngàn khối linh ngọc trung phẩm, bên này còn có... Trời ạ, phiếu cơm lão đại, bên này có 100 khối linh ngọc thượng phẩm, ta xem cái rương này, không phải chứ, toàn là các loại dược liệu quý hiếm, nó còn nhiều hơn cả dược liệu chất đống trong Thánh Dược Đường.
Linh ngọc thượng phẩm... 100 khối, đó là 1000 vạn tiền ngọc, hơn nữa trước mắt có thật nhiều linh ngọc trung phẩm, nghe mập mạp nói vậy, ngay cả Nhậm Kiệt cũng không ngồi yên được. Hắn không ngờ tới tình huống lại như thế, vốn cho rằng kiếm được chút thứ tốt đã không tệ rồi, lại không ngờ rằng cái này đâu phải chỉ một chút.
- Đậu! Ngươi đừng xem một mình nữa, để cho ta xem thử. Nhẫn trữ vật không có phong ấn đặc thù cùng hạn chế, chỉ cần truyền vào một chút khí kình là có thể tra xét bên trong có thứ gì, lúc này tình huống của Nhậm Kiệt đặc biệt, để cho mập mạp truyền khí kình mở ra nhẫn trữ vật, thần thức của hắn nháy mắt tiến vào trong.
Nhẫn trữ vật này còn lớn gấp mấy lần căn phòng Nhậm Kiệt đang ở, đồ vật bên trong chỉ là chiếm một góc, xếp đặt ngay ngắn. Trong này còn một ít linh ngọc trung phẩm, còn có 100 khối linh ngọc thượng phẩm mà mập mạp nói, đó là một cái rương. Lực lượng khống chế của mập mạp không ngừng mở ra những cái rương trong nhẫn trữ vật, bên trong toàn là các loại dược liệu quý hiếm.
Tuy rằng những rương chứa dược liệu gom lại cũng không bằng 1/3 số lượng mà Nhậm Kiệt bảo Thánh Dược Đường lấy ra, nhưng tổng thể thì cao hơn mấy tầng, chỉ là thần thức quét qua, Nhậm Kiệt đã phát hiện sáu bảy loại dược vật cần cho lục thẩm mà còn chưa tìm được.
Trên người sát thủ này mang theo nhiều đồ vật, giá trị phong phú quả thật vượt quá sức tưởng tượng, phản ứng đầu tiên của Nhậm Kiệt là ý thức được tình huống không bình thường. Sau đó hắn cũng chú ý tới một chi tiết, đó là bên trên 100 khối linh ngọc thượng phẩm có lực lượng giam cầm, bên trên còn có chữ, mạnh nhất Cửu Sát.
Còn trên những dược vật kia, thì đều có những chữ viết rất nhỏ, toàn bộ đều giống như trên linh ngọc thượng phẩm.
Mạnh nhất Cửu Sát, mạnh nhất Cửu Sát...
Toàn bộ đều là mạnh nhất Cửu Sát, có ý gì.
- Đậu! Không phải chứ, vật này làm sao ở chỗ này, lão đại, sát thủ ngươi giết là sát thủ trong Cửu Sát chữ Nhân của Tàn Hồn, trời ạ. Nghe ngươi nói tên vừa rồi dù có trúng độc nhưng cũng không phải là Thần Thông Cảnh, tối đa cũng chỉ là Lục Sát đỉnh phong, làm sao bảo vật này lại là của hắn. Thảm, thảm, lần này rước lấy họa. Phiếu cơm lão đại, chúng ta mau chạy đi, ngươi đừng làm gia chủ nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Ngay khi Nhậm Kiệt chú ý tới những chi tiết này, đột nhiên nghe mập mạp kinh hô. Nhậm Kiệt nháy mắt thu hồi thần thức, mới chú ý tới lúc này mập mạp đã lấy ra một cái hộp ngọc vuông nhỏ nhắn cỡ bàn tay, lúc này hắn đã mở ra, đang đau khổ, buồn bực nhìn đồ trong hộp ngọc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.