Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 180: Ngươi Không Có Nghe Lầm






Trong sân rất an tĩnh, đi qua vài vòng hành lang gấp khúc, hắn rốt cục nhìn thấy một nơi ở phía sau có ánh nến phát ra.
Ánh trăng mông lung, nước trong róc rách, bóng trúc loang lổ.
Trên bàn đá, sớm đã đặt một bầu rượu, mùi rượu đang thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
Bên cạnh đó, có một thân ảnh thướt tha trong bộ y phục màu đỏ đang ngồi chờ, đuôi hồ ly rối bù trắng muốt sáng bóng bị nàng ôm vào trong ngực.
Khuôn mặt trắng muốt hiện lên nụ cười, nụ cười mang theo vẻ mị hoặc, như đang chờ đợi ai đó vậy.
"Doãn Mi quả nhiên đang chờ ta, ngay cả rượu cũng giúp ta hâm nóng rồi.
"Bạch Liệt thấy thế, sắc mặt đại hỉ, bản thân quả nhiên không đoán sai, câu nói kia của Doãn Mi thực là đang ám chỉ với hắn.

"Doãn Mi, ta tới rồi!"Bạch Liệt hô một tiếng, bước nhanh về phía nội viện, bóng trúc loang lổ, phát ra thanh âm xào xạt khiến cho lòng hắn có chút kích động cùng hưng phấn.
Lúc này, nghe nói thế, Doãn Mi đang ngồi cạnh bàn đá, ngẩng đầu, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười không thay đổi nói:"Xem ra bị chủ nhân đoán đúng rồi, ngươi thật sự tới.
""Ân? Doãn Mi, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi không phải đang chờ ta sao?""Chủ nhân? Chủ nhân gì?"Lúc này, nụ cười trên mặt Bạch Liệt có chút cứng lại, hắn có cảm giác Doãn Mi đối với việc hắn đến đây cũng không hề ngạc nhiên, mừng rỡ hay bất ngờ gì cả, hình còn còn có chút lãnh đạm cùng đùa cợt trong câu đó.
Hơn nữa hắn có cảm giác có phải hắn nghe nhầm lời Doãn Mi nói hay không?Chủ nhân?Chủ nhân gì?Vị hôn thê Doãn Mi của hắn đang gọi ai là chủ nhân?"Chủ nhân chốc nữa sẽ tới đây, không lâu nữa ngươi sẽ được gặp chủ nhân thôi.
"Nghe hắn nói như thế, Doãn Mi cũng lười làm bộ làm tịch trước mặt hắn.
Vẻ mặt đã không còn sự ôn nhu mà Bạch Liệt nhìn thấy trước đó bây giờ lại là vẻ phiền chán, thờ ơ, từ tốn nói.
"Cái gì?"Nghe vậy, giờ khắc này trực tiếp ngẩn ra, tựa như sét đánh giữa trời quang, cả người đều ngu ngơ.
Hắn quả thực không thể tin được, Doãn Mi ngày thường đối với hắn ôn nhu khôn cùng, thậm chí ban nãy nàng còn giúp hắn nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Lăng, sao lại đột nhiên trở thành như vậy.
Trở thành một người hoàn toàn xa lạ mà hắn không biết!"Bạch huynh ngươi không có nghe lầm, Doãn Mi nàng đương nhiên đang chờ ngươi đấy.
"Mà lúc này, một nụ cười mang theo sự lạnh nhạt vang lên, bên ngoài nội viện, một thân ảnh bạch y đạp trăng mà đến.
Nhìn thấy người đến, trên mặt Doãn Mi lộ ra vẻ cung kính nói:"Doãn Mi gặp qua chủ nhân!"Cố Trường Ca gật gật đầu.
Hắn thuận tay nâng chén rượu ngọc đặt trên bàn lên, bàn tay xoa xoa bên mép ly:"Ân hoàn hảo, coi như đúng lúc, còn chưa nguội.
"Hắn uống một hơi cạn sạch, không khỏi cảm thán một câu nói:"Thủ pháp ủ rượu này của ngươi càng ngày càng tốt đấy.
""Đa tạ chủ nhân khích lệ.
" nghe vậy, Doãn Mi nhất thời lộ ra nụ cười điềm tĩnh, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

"Bạch huynh sao vẫn còn đứng vậy, có muốn uống một ly không?"Lúc này Cố Trường Ca mới ngước mắt nhìn Bạch Liệt đang hóa đá trước mắt, vẻ mặt không dám tin, không khỏi cười nhẹ.
Gió đêm rét lạnh, ánh trăng loang lổ, trúc ảnh u lãnh.
Nhìn một màn trước mắt.
Giờ khắc này, Bạch Liệt ngơ ngẩn cả người, giống như đầu bị bổ ra sau đó rót một thùng nước lạnh vào, lập tức cứng đờ, lạnh ngắt cả người.
Vừa rồi hắn còn một tia huyễn hoặc cuối cùng, mong rằng Dõan Mi đang nói đùa với hắn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy địch nhân lớn nhất của hắn Cố Trường Ca lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, còn tự nhiên nhấc chén rượu đã được hâm nóng trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Vừa rồi Bạch Liệt còn tưởng rằng rượu này chuẩn bị cho hắn.
Hơn nữa căn cứ vào thái độ và ngôn từ của Doãn Mi thì! Từ đầu đến cuối, hắn đều bị Doãn Mi xem như một con khỉ mà đùa cợt.
Điều này làm cho toàn thân Bạch Liệt run lên, đôi con ngươi đỏ quắc, sát khí kinh khủng từ trên trán hiện lên.
Chữ vương kia quả thực như muốn sống lại vậy, hư không phía sau lưng, bỗng hiện lên thân ảnh mơ hồ của một con bạch hổ to lớn.
Hắn cũng không phải ngốc thực, chỉ có điều lúc trước vẫn bị Doãn Mi lừa dối, bây giờ mới phản ứng lại được.
"Cố Trường Ca ngươi! "Hai mắt hắn trừng lớn, quả thực muốn rách cả mí mắt, lửa giận nồng đậm tràn ngập trong mắt!Từ lúc Cố Trường Ca hiện thân rồi mở miệng nói chuyện với Bạch Liệt, kỳ thực chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Hắn tự nhiên cười nhạt, lại tựa hồ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt phẫn nộ vô cùng của Bạch Liệt.
"Bạch huynh không muốn uống một chén, là đang kinh thường Cố mỗ sao?"Cố Trường Ca ngồi xuống phía sau bàn đá, ánh trăng sáng chiếu trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, có vẻ lạnh lùng xuất trần như thần chi bạch ngọc trong trẻo vậy.

Nhưng trong tình cảnh như này.
Khiến tâm của Bạch Liệt không ngừng trùng xuống, chìm đến đáy cốc, rét lạnh phát run, tay chân lạnh lẽo.
"Doãn Mi, Bạch huynh tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của ngươi cũng nên rót cho hắn một ly đi a! Hơn nửa đếm chạy đến đây cũng thực làm khó hắn rồi.
" Cố Trường Ca hời hợt cười, tự uống tự thưởng, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt như muốn phun ra lửa của Bạch Liệt.
Đối với hắn mà nói, chuyện đêm nay, đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Bạch Liệt đã phái hết đám người bảo hộ của hắn đi bắt Diệp Lăng.
Thế nhưng thời khắc này Diệp Lăng đang bị Minh lão truy sát, chỉ chú tâm chạy trối chết, sớm đã không còn ở tòa cổ thành này rồi.
Người của Bạch Liệt muốn tìm được Diệp Lăng ước chừng phải tốn không ít thời gian.
Như vậy thì, lại tạo cho Cố Trường Ca một cơ hội khi Bạch Liệt thoát khỏi sự quan sát của người khác.
Trong đoạn thời gian này, việc hắn có thể làm được nhiều lắm, ngoại trừ Bạch Liệt không ai thấy hắn nữa.
Còn về Diệp Lăng, hắn căn bản chưa từng thấy qua khuôn mặt đích thực của Cố Trường Ca.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.