Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 176: Ly Gián






Khó khăn lắm Doãn Mi mới chủ động tìm hắn một lần, hơn nữa còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, thật sự khiến hắn rất cao hứng, hồng quang đầy mặt, chữ Vương trên trán càng lóe lên quang huy dị thường.
Bạch Liệt càng là cảm giác, tối nay có khi nào phát sinh chuyện tuyệt diệu gì đó không, có phải có thể âu yếm hay không.
Dù sao đêm đã khuya lại còn say rượu.
Tưởng tượng đến đây khiến hắn có chút kích động hưng phấn.
"Để các ngươi đợi lâu, gần đây trong sơn môn có không ít việc, Cố sư huynh được tuyên bố lập làm truyền nhân, ngày sắc phong đại điển đang đến gần.
""Nếu không phải hôm nay hắn rời khỏi sơn môn, thì ta cũng không dám tùy tiện ra ngoài.
" Sau đó, Doãn Mi khẽ cười nói, thoải mái ngồi xuống.
Bất quá nàng lại mơ hồ ngồi cách đám người kia một đoạn khoảng cách, điều này khiến Bạch Liệt không những không vui mà ngược lại càng là cao hứng.

Giờ phút này hắn ước gì tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn hắn cùng Doãn Mi hai người.
Tiệc rượu lại bắt đầu lại từ đầu.
Doãn Mi cùng đám người nói chuyện với nhau, tự nhiên hào phóng, rất là khéo.
Bất quá sắc mặt Bạch Liệt lại có chút không tốt, nhất là chú ý tới ánh mắt vụng trộm liếc qua đây của một vài tên thiên kiêu.
Tối nay Doãn Mi thật sự là quá xinh đẹp động lòng người, không muốn gây chú ý cũng không được.
Mà rất nhanh, một đám thiên kiêu thấy thần sắc của Bạch Liệt, cũng rất biết điều, nhao nhao cáo từ rời đi.
Nếu như bởi vậy mà đắc tội Bạch Liệt thì mất nhiều hơn được.
Trong lầu các, chỉ còn lại Diệp Lăng, Doãn Mi, Bạch Liệt ba người.
"Ta kính thiên nữ một chén, một người không nịnh nọt như thiên chi kiêu nữ đây, có can đảm chống lại Cố Trường Ca, bây giờ cũng thật sự là hiếm thấy a!""Hơn nữa dưới tình huống Đạo Thiên Tiên Cung bị Cố Trường Ca một tay che trời như vậy, nhưng vẫn không sợ hắn, chỉ dựa vào điểm này đã khiến tiểu đệ khâm phục a!”Diệp Lăng cười ha hả nói, nâng chén rượu làm bằng bạch ngọc trong tay lên, từ xa kính Doãn Mi một ly.
Những lời hắn nói đều là thực lòng.
Nghe được những việc phát sinh trong vạn đạo yến, hắn liền có hảo cảm với vị nữ tử có khí tiết bất khuất như Doãn Mi này rồi.
Đến nay cũng gặp mặt không ít lần nhưng bộ dáng phấn son trang điểm như tối nay, thật sự khiến hắn kinh diễm, trong lòng thì cảm thán diễm phúc của Bạch Liệt lão đại thật không cạn.
Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc thiên nữ, thân phận như thế, cũng hiếm người sánh kịp.
Nghĩ như vậy, Diệp Lăng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, thể hiện rõ sự phóng khoáng.
"Diệp Lăng huynh đệ thật khách khí.

"Nghe lời khen tặng này, Doãn Mi tựa hồ cũng vui vẻ, nhoẻn miệng cười, cùng hắn kính một ly từ xa.
"Gần đây cũng là nghe được không ít tin đồn của Diệp Lăng huynh đệ, thật sự khiến nô gia khâm phục không thôi, không những cùng Diệp Lang Thiên có danh xưng Cổ Đế chuyển thế giao thủ mà không rơi vào thế hạ phong, lại còn khởi xướng khiêu chiến với Cố sư huynh, loại can đảm này thật khiến người ta kinh hãi.
""Biết được thực lực của Cố sư huynh, còn dám làm như thế, thế hệ trẻ tuổi bây giờ cũng không có mấy người so được.
"Nàng hé miệng cười một tiếng, đuôi mắt cong cong, có vẻ rất vui vẻ, bắt đầu cách một đoạn nói chuyện với Diệp Lăng"Đâu có đâu có, thiên nữ quá khen rồi.
Chỉ là điều này thì có gì đáng sợ, Cố Trường Ca tuy mạnh, nhưng người không sợ hắn thì vẫn còn rất nhiều.
" Nghe vậy, Diệp Lăng cũng là cười ha ha.
Đối lời khen này cảm thấy dễ chịu vô cùng, mà người nói lại không phải ai khác mà chính là vị hôn thê của đại ca hắn.
Điều này khiến hắn nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Chỉ có điều Diệp Lăng che giấu rất khá.
Sau đó hai người coi như này không còn ai mà thoải mái nói chuyện, Doãn Mi thỉnh thoảng che miệng cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, càng toát ra vẻ mỹ lệ rung động lòng người.
Khuôn mặt Diệp Lăng mặc dù bình thường nhưng lại có một cỗ tự tin khí độ vượt bậc, không giống người thường.
Một màn rơi vào trong mắt Bạch Liệt, khiến sắc mặt hắn lộ ra vẻ khó coi, giờ khắc này hắn dường như trở thành một người ngoài vậy.
Bình thường Doãn Mi rất khách khí với hắn, thái độ cũng không tự nhiên tùy ý như hiện tại.
Nhưng lúc này nói chuyện với Diệp Lăng lại không ngừng nở nụ cười, bộ dạng trông có vẻ rất thoải mái.
Vẻ mặt Bạch Liệt càng ngày càng khó coi, mơ hồ cảm thấy hiền đệ Diệp Lăng ngày thường trông rất thuận mắt, cũng bắt đầu trở nên có chút chướng mắt.
"Diệp Lăng "Sắc mặt Bạch Liệt hơi trầm xuống, mở miệng nói, lần này cũng không có trực tiếp xưng hô hiền đệ, mà gọi tên họ đầy đủ của Diệp Lăng.

"Bạch Liệt lão đại "Diệp Lăng giờ phút này cũng bỗng nhiên kịp phản ứng lại, sắc mặt có chút xấu hổ, bản thân vừa rồi quả thật có chút quá phận.
Ban nãy chỉ mải nói chuyện với Doãn Mi mà bỏ quên mất Bạch Liệt ở bên kia.
Bất quá trong lòng hắn vẫn có chút lơ đễnh, cảm thấy Bạch Liệt quá mức nhỏ nhen, bất quá chỉ là cùng Doãn Mi trò chuyện mà thôi, còn cách một khoảng xa như vậy, hắn so đo làm gì?Diệp Lăng đưa mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, cũng đứng dậy chuẩn bị cáo từ, cười nói:" hiền đệ không quấy rầy nữa, sắc trời cũng không còn sớm nữa vẫn nên cáo từ nghỉ ngơi trước.
"Hắn cũng biết Bạch Liệt hiện tại đoán chừng có chút tức giận.
Cho nên hắn chuẩn bị rời đi trước để Bạch Liệt bớt giận, số đào hoa của bản thân hắn cho tới nay cũng không tệ, Doãn Mi nói thêm vài câu với hắn, cũng chẳng có gì.
Chỉ là Bạch Liệt làm to chuyện ra thôi.
Sắc mặt Bạch Liệt khó coi, đối với những hành động hôm nay của Diệp Lăng, hắn thấy, hoàn toàn không còn gì để nói.
Ngày thường hắn chiếu cố Diệp Lăng nhiều như thế, vì hắn cung cấp không ít tài nguyên tu luyện, nhưng bây giờ cư nhiên lại ngay trước mặt hắn "Quyến rũ" vị hôn thê của hắn như thế?Đây coi là cái gì?Bạch Liệt không nói thêm gì, sắc mặt có chút u ám.
Mà lúc này, Diệp Lăng cũng nói một tiếng cáo từ với Doãn Mi rồi rời khỏi lầu các.
Dù sao nơi hắn ở cũng không xa nơi này.
Trong lúc nhất thời, trong lầu các, chỉ còn lại hai người Bạch Liệt và Doãn Mi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.