Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 12:




Edit: Phong Lữ
Thời gian trôi nhanh như gió thổi qua lòng bàn tay, thoáng cái Thái tử đã sắp kết hôn.
Chu Anh đã quen việc vừa làm hộ vệ vừa làm tùy tùng ở phủ Thái tử, còn thỉnh thoảng kiêm lo cho sinh hoạt của Thái tử luôn.
Từ lúc tiểu Chu đại nhân thăng chức, bổng lộc nhiều hơn, người cũng có tinh thần hơn, thậm chí cha hắn cũng không mắng hắn phế vật nữa.
Ngoại trừ Lục Phùng.
Lục Phùng coi hắn là đồ gian thần, là đồ tiểu nhân dụ dỗ Thái tử ăn chơi phóng túng, mỗi lần thấy hắn đều khịch mũi với hắn.
Chuyện Lục Phùng hay khịch mũi với hắn, hắn cũng hiểu được, dù sao hắn cũng nghiêm túc định hướng làm người dụ Thái tử ăn chơi phóng túng cho Thái tử vui.
Sau khi cãi nhau với Lục Phùng, hắn cũng thấy chột dạ, bèn về nhà hỏi cha. Không ngờ cha thế mà lại không mắng hắn.
Chu thừa tướng vỗ vai tiểu nhi tử nói: “Ngày trước, Điện hạ tính cách lạnh nhạt, tính khí cũng không hề tốt đẹp gì, người cũng không có tinh thần. Mặc dù con không có tài năng to tát gì, nhưng có thể mang đến cho Thái tử chút niềm vui, giúp Thái tử giảm bớt áp lực công việc, cũng coi như hữu dụng.”
Mẹ hắn nghe thế, mày liễu dựng thẳng, xùy xùy nói: “Ai nói con ta không có tài năng? Con ta vừa biết võ vừa biết văn——chẳng phải thích khách mà quân phòng thành để lọt là nhờ nó dẫn người tới bắt à? Hình bộ Triệu thượng thư muốn đổ tội lên đầu Thái tử, không phải nhờ con ta dẫn người tra ra manh mối để phá? Con ta thực sự thông tuệ cực kỳ!”
Nói tới nỗi Chu Anh cũng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói với mẹ: “Mẹ đừng khen lớn tiếng như vậy, Lục Phùng cùng con đồng thời điều tra, còn có Thái tử chỉ huy, công lao của Lục Phùng cũng không kém con.”
Mẹ hắn thì lại yêu thương xoa đầu hắn nói: “Lục gia tiểu tử không làm gì đẹp bằng con ta, xem khuôn mặt này, đúng là nhờ giống ta, trông như hoa như ngọc.”
Chu Anh ngượng đỏ mặt cuống quít chạy trốn trong tiếng cười chọc của người nhà.
Hắn cầm một hộp điểm tâm mẹ hắn tự làm, cưỡi ngựa chạy như bay đến phủ Thái tử. Lại nhìn thấy phủ Thái tử đã bắt đầu treo móc lụa đổ, đèn lồng đỏ, chuẩn bị nghênh  đón lễ cưới Thái tử phi về.
Chu Anh đè xuống sự ghen tuông, đi tìm Tô Tuấn Văn.
Hắn không ngờ Tô Tuấn Văn đang ở sân luyện kiếm. Chu Anh ở bên cạnh nhìn một chốc, thấy từng chiêu từng thức của y mặc dù lực đạo không đủ, nhưng không giống người nhiều năm không tập võ.
Tô Tuấn Văn thấy hắn đến, ném kiếm trong tay, tiếp nhận điểm tâm từ hắn, cắn miếng nếm thử: “Đây là tay nghề của lệnh đường?”
Chu Anh cười: “Đầu lưỡi của Điện hạ còn nhạy hơn ta.”
Tô Tuấn Văn ăn xong phủi phủi tay, hỏi: “Ngươi và Lục Phùng cãi nhau à?”
Chu Anh cúi đầu nói: “Hôm đó ta muốn cho Điện hạ một con vẹt để chơi, bị Lục đại nhân bắt gặp, trừng ta vài lần.”
Tô Tuấn Văn không nhịn được cười: “Khó trách hắn oán giận với ta. Ngươi thực sự định mang vẹt tiến cung?”
“Ta cũng biết mình không đúng. Ta lén lút nhét chim nhỏ trong tay áo mang vào, đã bị mắt sắc của Lục đại nhân nhìn thấy.”
Tô Tuấn Văn lại hỏi: “Con vẹt đó bây giờ đang ở đâu? Ta muốn xem một chút.”
“Mang về nhà rồi, nếu Điện hạ có rảnh thì tới nhà ta chơi.”
“Vậy ta phải trốn Lục Phùng đi.” Tô Tuấn Văn đùa với hắn.
Thế nhưng y vừa dứt lời, Lục Phùng đã vội vã đến. Lục Phùng đầu tiên là liếc Chu Anh một cái, sau đó nói với Tô Tuấn Văn: “Điện hạ, trong cung gửi thư, nói bệ hạ tỉnh rồi.”
Chu Anh nhất thời ngưng nụ cười, căng thẳng lên.
Thế nhưng Tô Tuấn Văn lại rất bình tĩnh, y nói: “Tỉnh rồi cũng tốt, lần này vừa khéo có thể kịp thấy một chút, xem ái phi của người tạo phản thế nào.”
Tô Tuấn Văn lại hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Lục Phùng nói: “Đã thông báo địa điểm cho bên thủ thành, tới lúc đó sẽ tăng cường binh lực phòng thủ ở đại thần phủ đệ.”
Chu Anh nói: “Bên cung thành cấm vệ cũng đã chuẩn bị xong, đến lúc đó sẽ mai phục ở cửa cung, chờ đám người Lệ Phi mang binh vào cung môn, chúng ta liền đến hốt cả mẻ.”
Tô Tuấn Văn lại hỏi: “Bên Lương Vương thế tử sao rồi?”
Lục Phùng nói: “Lương vương phủ binh sẽ không bị điều động. Mấy doanh trấn thủ phụ cận Kinh thành cũng chỉ có thể nghe lệnh Thái tử làm việc.”
Tô Tuấn Văn nhẹ nhàng đậy hộp điểm tâm chưa ăn xong lại, mỉm cười nói: “Vậy hãy đưa Cửu đệ về điện của Lệ Phi đi, Lệ nương nương đã thúc dục nhiều lần.”
Tô Tuấn Văn còn nói: “Tối nay ở lại quý phủ hết đi để bồi dưỡng tinh thần. Sáng mai khi ta đi đón dâu, các ngươi chuẩn bị nghênh chiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.