Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 51: Bẻ Gãy Nghiền Nát





Biên: Lap Tran----"Khục khục! "Vương Kính Minh cũng ho theo.
Hai mươi tuổi Luyện Tạng cảnh, thế này mà gọi là có chút thiên phú?Đặt ở Đại Hạ đều được xem là kỳ tài võ học!Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, từng gặp rất nhiều võ giả, cũng gặp không ít hạng người có thiên phú xuất chúng, nhưng hai mươi tuổi bước vào Luyện Tạng cảnh là lần đầu tiên nhìn thấy!Trước đó hắn còn cảm thấy Trần Triệt Đồng Bì cảnh lại suy nghĩ tới chuyện Tiên Thiên cảnh thì hơi mơ tưởng xa vời.
Hắn sợ đả kích người học sinh này nên không có nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Hiện tại đã biết.
Đã Luyện Tạng cảnh rồi, đúng là nên cân nhắc chuyện Tiên Thiên cảnh.
Ầm!Đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên nổ tung, một bóng người nhân đao hợp nhất đâm thẳng về phía lưng Vương Kính Minh.
Trần Triệt cũng không thèm nhìn, xoay người tung một chưởng!Leng keng!Trường đao huyền thiết bị hắn đánh gãy, một chưởng vỗ vào bả vai của đối phương.
Ầm!Nương theo một tiếng vang lớn, chưởng lực mạnh mẽ thông qua bả vai truyền lên thân người kia, đôi giày dưới chân hắn bị chấn bay ra ngoài.
Sau đó toàn thân người nọ nhanh chóng bay ngược, cuối cùng nện trong sân.
Giải quyết này xong, Trần Triệt thấm thoắt xuất hiện trước mặt những người xông tới.
Vương Kính Minh căn bản không thấy rõ động tác, chỉ nghe được vài tiếng vang, sau đó những người kia bị đánh bay ra ngoài.
Nằm trong góc tường, đại hán râu quai nón xem mà kinh hãi.
Lúc trước hắn bị đánh một chưởng còn có chút mơ hồ, nhưng bây giờ nhìn thấy mấy chưởng này thì đã rõ.
Tên đồng bạn kia có thể xem là cao thủ trong Thiết Cốt cảnh, đã từng chịu một kích của hắn.

Không nghĩ tới chỉ trúng một chưởng liền gãy mất binh khí, sau đó xương cốt toàn thân cũng bị chấn đến tan rã, bỏ mình tại chỗ.
"Không phải nói người có tu vi Đồng Bì cảnh sao? Sao lại thế này?"Đại hán râu quai nón không cam tâm.
Trước khi hành động bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Bên cạnh Vương Kính Minh có ai có ai bọn hắn cũng điều tra kỹ càng rồi.
Nhưng không ai ngờ tới người trẻ tuổi trông bệnh không nhẹ này lại là võ giả Luyện Tạng cảnh, hơn nữa còn là loại xếp hàng đầu!Bằng không thì cũng không có khả năng trấn áp toàn bộ.
Sao Thạch Hỏa thành lại có một người thế này?"Chạy! Tranh thủ thời gian chạy!"Đại hán râu quai thấy Trần Triệt nhìn về phía mình , trong đầu chỉ còn ý nghĩ này.
Nhưng hắn chưa kịp đứng lên thì Trần Triệt đã tới trước mặt.
Không nói nhảm nhiều, vừa tới liền tung mấy chưởng, trực tiếp phế bỏ hai chân của hắn, khiến hắn xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy.
"Ngươi! "Đại hán râu quai nón đau khổ, ánh mắt có vẻ tuyệt vọng.
"Tam đương gia! Tình huống bên trong như thế nào?"Ngoài cửa có người khàn giọng hò hét nhưng lại không dám xông vào.
"Rút lui! Mau chạy! Bên cạnh Vương Kính Minh có cao thủ ẩn giấu!"Đại hán râu quai nón cố nén đau đớn, cao giọng hô.
Nghe nói như thế, tiếng đánh nhau bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Trần Triệt cũng không có ra ngoài truy đuổi mà nhanh chóng trở lại bên cạnh Vương Kính Minh.
Hắn biết rõ, hiện tại bảo vệ an toàn cho lão sư là quan trọng nhất.
"Lão sư, người này hẳn là Nhân Trành bên ngoài thành, lưu hắn một mạng trước, nói không chừng có thể hỏi được một ít tin tức quan trọngi! Khụ khụ khục! "Dứt lời, Trần Triệt lại khôi phục dáng vẻ cũ, bắt đầu ho khan.
Vương Kính Minh thấy cảnh này có chút cạn lời.
Võ giả Luyện Tạng cảnh có lục phủ ngũ tạng bền chắc như sắt, sao có thể ngày ngày ho khan chứ?Nếu không phải mỗi ngày hắn đều bắt mạch cho Trần Triệt thì hắn cũng muốn hoài nghi học sinh này đang giả bệnh!.
"Vương tiên sinh, ngươi thế nào?"Lúc này, hộ vệ bên cạnh Vương Kính Minh mới vọt vào.
Hộ vệ đầu tiên xông vào tên là Phương Sơn, tu vi Luyện Tạng cảnh, theo Vương Kính Minh đã hơn mười năm.
Trước khi xong vào hắn đã chuẩn bị tâm lý.
Dù sao Vương tiên sinh chỉ là một người bình thường, có nhiều võ giả xông vào thư phòng như vậy thì lành ít dữ nhiều rồi.
Cho nên sau khi phát hiện Vương Kính Minh bình yên vô sự liền sững sờ.
Khi thấy đại hán râu quai nón đang nằm trong góc tường rên rỉ thống khổ thì kinh ngạc.
Tên này từng giao thủ với hắn một chiêu trên nóc nhà, thực lực hai bên tương xứng, nhưng mới qua có bao lâu đâu mà̀ đã bị đánh thành dạng này!Chẳng lẽ bên cạnh Vương tiên sinh còn có cường giả khác?Phương Sơn nhìn khắp thư phòng, sau đó nhìn lên lỗ lớn trên nóc nhà, chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ!"Còn Trần Triệt bên cạnh Vương Kính Minh thì bị hắn bỏ qua.

"Ai! Ngươi ra ngoài trước đi, bảo vệ tốt bên ngoài, đừng cho bất kỳ người nào tiến đến.
"Vương Kính Minh thấy cảnh này tức giận nói.
Phương Sơn nhìn thoáng qua đại hán râu quai nón trên mặt đất, chần chờ một chút mới gật đầu lui ra ngoài.
Tuy rằng hắn cảm thấy đại hán râu quai nón này có tính uy hiếp nhất định, nhưng Vương tiên sinh để mình ra ngoài rồi thì hẳn là đã nắm chắc!.
Sau khi Phương Sơn rời khỏi đây, Vương Kính Minh nhìn về phía Trần Triệt.
"Ngươi biết vì sao ta muốn đuổi bọn hắn ra không?"Trần Triệt nhẹ ho hai tiếng, không nói gì.
Vương Kính Minh buồn bã nói: "Võ giả Luyện Tạng cảnh hai mươi tuổi, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ gây chấn động.
Hiện tại Tế Thế minh chỉ thành tâm mời ngươi, nếu biết ngươi bước vào Luyện Tạng cảnh thì e là không còn mời đơn giản như vậy.
""Học sinh hiểu rõ.
"Trần Triệt khiêm tốn đáp, tiếp tục ho khan.
Vương Kính Minh nhìn mà trong có chút dở khóc dở cười.
Hắn đã hoàn toàn không biết tiểu tử này ho khan thật hay ho khan giả.
Xem bộ dạng thì thật sự ho khan, nhưng ho vào thời điểm này lại giống như đang giả vờ.
Tiểu tử này thật sự biết giả vờ.
Nếu như hôm nay hắn không gặp nguy hiểm thì khi tiểu tử này bước vào Tiên Thiên cũng không có ai biết.
Hắn từng gặp không ít người, nhưng người giống như Trần Triệt ở cùng cả tháng rồi mà vẫn không nhìn ra chút mánh khóe, thật sự là lần đầu gặp.
Rất biết giả vờ.

"Nói không chừng tiểu tử này sẽ có chút thành tựu khi luyện võ.
"Vương Kính Minh thầm nghĩ, sau đó hắn lắc đầu.
Bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này.
Lúc này Trần Triệt chạy tới trước mặt đại hán râu quai nón.
"Hỏi ngươi chút chuyện, nếu như ngươi có thể trả lời thì ta đây có thể cho ngươi chết thống khoái.
"Đại hán râu quai nón cố nén đau nhức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỏi đi! Lão tử nhận thua!""Hang ổ của các ngươi ở đâu?"Trần Triệt gọn gàng dứt khoát.
"Chúng ta đang đánh du kích với Tế Thế minh, nào có hang ổ gì?"Đại hán râu quai nón nhe răng trợn mắt trả lời.
"Vậy các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?"Trần Triệt lại hỏi.
"Vì chống cự Tế Thế minh, mấy nhóm người ngoài thành đã sớm liên hợp, hiện tại có hơn nghìn người.
""Nhiều như vậy! "Trần Triệt hơi kinh ngạc.
Lúc này đại hán râu quai nón đột nhiên nhếch miệng cười.
"Ngươi đừng hòng hỏi thêm nữa! Ha ha.
Không ngại nói cho ngươi biết, mặc dù hôm nay ta phải chết, thế nhưng! Không bao lâu sau sẽ có rất nhiều người ở Thạch Hỏa thành này chôn cùng ta!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.