Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 42:




Cách đây không lâu, hắn đã học được một công pháp cực phẩm là kỹ năng quan sát Thiên Nhãn ở trong Thái Hư Kính.
Kỹ năng quan sát Thiên Nhãn này có thể nhìn được vận may và tai họa của một người.
Nếu như sau này luyện tập nhiều hơn nữa thì có thể dự đoán thảm họa trong tương lai của thế giới.
Lúc hắn kéo Liễu Trì Vân vào huyễn cảnh, hắn đã từng âm thầm dùng kỹ năng này để kiểm tra vận khí của hắn ta.
Kết quả thật sự làm hắn ngạc nhiên.
Thật không ngờ rằng đứa con hoang của Liễu gia vậy mà lại có vận khí màu tím, lại còn rất đậm.
Một số vận khí được kỹ năng Thiên Nhãn quan sát phân theo thứ tự là đỏ, đen, đen nhạt, trắng, xanh lá cây, xanh lam, tím, vàng và nhiều màu.
Người bình thường sinh ra đều là màu trắng.
Một số ít người may mắn hơn thì là màu xanh lá cây.
Mà màu xanh lam và màu tím nói chung đại diện cho sự kiêu ngạo của tu luyện.
Màu sắc vận khí của Liễu Trì Vân rõ ràng là loại màu tím đến mức sắp phát ra ánh sáng màu vàng.
Thành tích đạt được trong tương lai chắc chắn chỉ có cao chứ không có thấp.
Nếu những tài năng như thế này có thể lôi kéo tham gia vào Huyết Sát Các của hắn thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một thủ hạ đắc lực của mình.
“Trước tiên xem những nhiệm vụ phụ bên kia của hệ thống đã tiến hành đến đâu rồi đã.”
Dạ Mệnh mở bảng điều khiển của hệ thống ra.
[Chi nhánh 3: Số lượng giao dịch đã hoàn thành đạt một nghìn (824/1000).]
[Phần thưởng: Tầng thứ ba của Thái Hư Kính (Đế Giai).]
“Còn thiếu hơn một trăm đơn nữa là có thể nhận lấy phần thưởng, chỉ cần có thể nhận phần thưởng vào tay, dựa vào tu vi tu luyện Cửu Trọng Thiên là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Dạ Mệnh tự lẩm bẩm.
Đợi đến lúc thích hợp cũng là lúc Toại Nguyên Vương Triều thay đổi.
“Không biết Toán Loạn Thiên đã sắp xếp quân cờ hoàn thành như thế nào rồi, mong rằng có thể đúng như dự liệu trước đó, để cho hoàng tộc Toại Nguyên nổi lên sát ý với Phương gia.”
Tại vương cung Toại Nguyên ở Lạc Li thành, Toại Nguyên Vương Triều.
“Chúng ta dừng lại ở đây, ngoại trừ Kim Châu Sứ, tất cả mọi người đều lui ra ngoài hết đi.”
Toại Bình Thương, hoàng đế đương thời của Toại Nguyên Vương Triều mặc long bào màu vàng đứng lên nói.
Tuy các triều thần bàn luận ầm ĩ nhưng trong lòng vẫn có sự khϊếp sợ đối với hoàng đế đương nhiệm.
Triều thần đáp lại một tiếng vâng, rồi ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Chưa đến nửa phút sau, cả cung điện to lớn như vậy chỉ còn lại Hoàng đế Toại Nguyên và Kim Viên Chính.
Kim Viên Chính bỗng hơi cảm giác được ưu ái mà lo sợ.
Dù sao thì nửa tháng trước hắn ta mới chỉ là một quận trưởng nho nhỏ của Tuyền Thủy Quận.
Hiện tại đột nhiên lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Trở thành quận trưởng nắm giữ tính mạng của dân chúng, có thể nói trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
“Những lời Kim Châu Sứ nói ngày hôm qua là sự thật sao? Ngươi có biết lừa dối ta thì số phận sẽ như thế nào không?”
Mặc dù Toại Bình Thương bị Võ Trấn hạ thấp giá trị rất nhiều, nhưng thành thật mà nói thì giọng điệu và phong thái của hắn ta thật sự phù hợp với những gì một vị hoàng đế cần phải có.
Kim Viên Chính hít sâu một hơi, quỳ hai chân xuống đất nói:
“Thần nguyện ý lấy tính mạng của bản thân ra để đảm bảo, khẳng định chắc chắn tên trộm đột nhập vào vương cung mấy ngày trước là người của Phương gia.”
Thì ra ba ngày trước, có bốn cao thủ Động Linh đột nhập vào vương cung có ý đồ ám sát.
Nhưng mà còn chưa kịp giao chiến với Toại Bình Thương, đối phương mới đánh bị thương mấy người Cấm Vệ Quân lại đột nhiên quay đầu chạy trốn.
Mặc dù Toại Bình Thương không bị tổn thương một chút nào, nhưng hắn ta cũng rất tức giận vì chuyện này.
Bởi vì có người dám ám sát ở nơi được coi là an toàn nhất của vương triều còn chưa nói, điều nhục nhã nhất là sau khi đánh bị thương hơn mấy chục người còn để cho đối phương chạy thoát được.
Vì thế mà Toại Bình Thương cảm thấy thể diện của mình mất hết rồi, thề là phải bắt được những tên ám sát đó để lấy lại một chút nhân phẩm.
“Kim Châu Sứ quả quyết như vậy thì có chứng cứ gì chứng minh không?”
“Thưa bệ hạ, chứng cứ đang ở chỗ này.”
Hai tay Kim Viễn Chính đưa ra đồ vật đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Suy nghĩ hơi chuyển động.
Đồ vật trong tay Kim Viên Chính dâng lên thật cao, sau đó rơi vào lòng bàn tay của Toại Bình Thương.
Một mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng xuất hiện trước mặt.
Trên mặt dây chuyền ngọc bích có khắc một chữ ‘Phương’ cổ kính.
“Đây là mật lệnh của Phương gia, ngươi có được nó từ đâu?”
Sắc mặt của Toại Bình Thương hơi thay đổi, sau khi xác nhận đồ vật đó là thật, hắn ta mới chậm rãi nói:
“Thưa bệ hạ, đồ vật này là thần tìm thấy trên thi thể của một tên sát thủ.”
“Thi thể? Tên sát thủ vài ngày trước Kim Châu Sứ đã tìm ra được rồi sao?”
Toại Bình Thương nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.