Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 4:




Hai mắt nô tỳ vô thần nhìn tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.
Đặc biệt là một màn này, hình ảnh làm người ta không nhịn được buồn nôn.
Khi ánh mắt người thần bí nhìn về phía nàng, cả người nàng run lên, sau đó tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng lẩm bẩm nói: "Nương, cha, Tinh muội, là Sương nhi bất hiếu, không thể ở lại bên cạnh các ngươi."
Khoảng hơn mười giây trôi qua, cảnh máu tươi văng khắp nơi như trong dự liệu vẫn chưa thấy xuất hiện.
Nô tỳ hơi hé mắt, phát hiện người thần bí vốn đứng ở cách đó không xa đã biến mất từ lâu rồi.
Ngoại trừ việc đó ra, thủ cấp của tên béo cũng không cánh mà bay.
Xem ra chắc đã bị người thần bí mang đi.
Hiện trường chỉ sót lại một tấm Huyết Sát Lệnh cùng hai cỗ thi thể lạnh băng.
...
Trong Lâm Thiên thành.
Đường phố nơi đây rộn rộn ràng ràng, mỗi cửa hàng đều là cảnh người đến người đi, có thể nói lượng người qua lại cực kỳ lớn.
Nhưng trong bầu không khí huyên náo lạ thường này, ở một nơi hẻo lánh tại góc cửa thành có một tòa lầu các khác xa với những cửa hàng trang sức hoa lệ trên phố lớn ngõ nhỏ.
Toàn bộ tòa lầu các đều mang màu đen thuần tuý, nhìn qua khiến người ta cảm thấy có chút cổ quái khó hiểu.
Cộng thêm lý do vị trí địa lý không tốt, gần như quanh năm toà lầu các không có người ra vào.
Nhưng hôm nay, một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc một bộ y phục bằng vải bố thô ráp rách nát.
Thiếu niên hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra một hơi dài, đẩy đại môn của lầu các ra.
Đại môn vang lên âm thanh "cọt kẹt".
Thiếu niên cất bước đi vào.
Hình như thiếu niên đã từng tới đây một lần, có chút quen thuộc đối với nơi này.
Vừa tiến vào bên trong lầu các, hắn đã đi thẳng đến chỗ cầu thang lên lầu.
Đi hồi lâu, rốt cuộc thiếu niên cũng nhìn thấy một người.
Một gã thanh niên nhìn qua tầm mười tám mười chín tuổi, đang ngồi trên quầy thu ngân cười híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Dường như gã đã sớm đoán được thiếu niên sẽ đến.
Thiếu niên nhìn thấy thanh niên, cố nén một ít cảm xúc khác thường trong lòng, mở miệng nói: "Nếu như ngươi đã giải quyết thứ chó má kia đúng như tin tức trong phong thư ngươi gửi đến, vậy chứng cứ đâu?"
"Chứng cứ ở đây."
Thanh niên chỉ chỉ vào một cái hộp gỗ đặt trên quầy hàng.
Thiếu niên nghi thần nghi quỷ đi đến trước hộp gỗ.
Sau khi ôm lấy nó, tay phải hắn đặt lên nắp hộp rồi xốc ngược lên.
Khoảnh khắc mở hộp, cái nắp ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất, hai mắt thiếu niên trợn to, tiếp theo là hai tay cùng thân thể khẽ run rẩy.
Chỉ thấy trong hộp gỗ có một cái đầu với đôi mắt không thể nhắm lại.
Nếu có người bình tĩnh quan sát thì sẽ phát hiện, cái đầu kia chẳng phải là của vị thiếu thành chủ Lâm Thiên thành đã không cánh mà bay trước đó hay sao?
Bên dưới hộp còn lưu lại những vệt máu khô.
Nếu như người thường nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhất định sẽ không cầm nổi mà vội vã ném đi.
Nhưng thiếu niên này lại có chút đặc biệt.
Hai mắt thiếu niên mở to nhìn chằm chằm cái đầu trong hộp, hai tay cũng giống như vậy, nắm chặt hai góc hộp gỗ.
Khoảng một phút trôi qua, rốt cuộc thiếu niên cũng đặt cái hộp xuống đất.
Cộp.
Thiếu niên xoay người hướng về một chỗ, quỳ xuống.
Hai hàng nước mắt rơi xuống, ngay sau đó là âm thanh tràn đầy đau đớn khổ sở phát ra từ trong miệng thiếu niên:
"Nương, người thấy không, hung thủ sát hại người đã chết rồi. Chắc hẳn nương ở trên trời có linh thiêng cũng đã có thể an lòng!"
Thanh niên yên lặng nhìn dáng vẻ khóc ròng của thiếu niên, không có dị động.
Thiếu niên quỳ một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy.
Hắn chắp tay với thanh niên nói: "Thù gϊếŧ nương không đội trời chung, Ngụy Kim ở đây đa tạ công tử!"
Thì ra thiếu niên chính là Nguỵ Kim mà trước đó tên béo đã hồi tưởng lại trong đầu.
Nói xong, Nguỵ Kim lại muốn quỳ xuống nhưng đã bị một chữ của thanh niên ngăn cản.
"Dừng!"
Vẻ mặt Ngụy Kim nghi ngờ nhìn thanh niên.
Thanh niên từ từ mở miệng: "Giữa ta và ngươi chỉ là giao dịch, cần gì phải như vậy? Nếu như ngươi không có thứ ta cần, cứ cho là ngươi khóc đến trời sập đất lún ta cũng sẽ không phản ứng lại."
"Chuyện ngươi giao phó bên ta đã làm xong. Bây giờ đã đến lúc nói đến yêu cầu của ta."
Nghe thanh niên nói vậy, nhất thời Nguỵ Kim cảm thấy hơi mất tự nhiên, giống như toàn thân bị lột trần, trên dưới trần trùng trục không một mảnh vải che thân.
Căn bản là không có chuyện gì tốt.
Nó thật sự không hiểu nổi người trước mắt. Từ đầu tới cuối, hành vi cử chỉ của thanh niên này hết sức cổ quái, tại sao hắn lại nguyện ý giúp đỡ mình?
Dù sao người nó muốn gϊếŧ cũng là thiếu thành chủ của Lâm Thiên thành!
Trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành còn có một thành chủ tu vi đạt tới Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.