Ta Tại Huyền Huyễn Soát Nhân Vật Chính Làm Lão Bà

Chương 74: Túi Càn khôn




Sắc mặt Vũ Tiêu Linh tái nhợt nhìn ngọn nguồn nơi cỗ khí tức đáng sợ đó bùng nổ ra. Ở nơi đó, đúng là nơi Tạo Hóa Võ Bi tồn tại. Hiển nhiên, chủ nhân của cỗ khí tức đó có lẽ chính là bộ hài cốt thần bí mà nàng từng cảm thấy được.
Oanh!
Sự đáng sợ của cỗ khí tức đó e rằng không cách nào có thể hình dung hết được, một khi bùng nổ ra, thiên địa nhất thời thất sắc. Vũ Tiêu Linh có thể rõ ràng cảm nhận được, dường như nguyên lực cả thiên địa trong không gian cổ bi cũng đều lập tức bùng phát, dùng một tốc độ nhanh đến kinh người, bay về ngọn nguồn nơi cỗ khí tức kia bùng nổ.
Bộ dáng như thế này, tựa hồ như là có cái gì đó vô cùng đáng sợ đã bị đánh thức!
Bàn tay Vũ Tiêu Linh không thể tự chủ khẽ run rẩy lên một chút. Đây không phải là đang sợ hãi, mà là bản năng phản ứng đối với cỗ khí tức đáng sợ kia. Bởi vì nàng biết rõ ràng, ở dưới loại khí tức này, vô luận Trúc Cơ Kim Đan gì đó e rằng cũng đều bị hóa thành tro bụi cả!
Mặc dù thực lực hiện tại của nàng đã tăng lên không ít, vả lại còn đạt được vũ kỹ Đại Hoang Thiên Nhân Chỉ kinh người trong Tạo Hóa Võ Bi, nhưng nàng vẫn biết rằng, nếu như chủ nhân cỗ khí tức đáng sợ kia muốn giết chết nàng, dường như chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Đối diện với chủ nhân cổ khí tức kia, tuyệt đối không có chút năng lực phản kháng nào cả!
- Tiểu điêu, Tiểu Viêm, đi mau!
Ánh mắt rất nhanh lóe lên, Vũ Tiêu Linh đột nhiên đứng dậy, quát to với một điêu một hổ cách đó không xa. Chẳng biết vì sao, trong lòng nàng hiện tại luôn cảm thấy bất an. Bộ hài cốt thần bí đó có lẽ là Thủ Hộ Giả cuối cùng do tông phái Viễn cổ lưu lại để bảo vệ bảo tàng. Bọn họ hiện tại cũng nên xem như là người ngoài đến quấy nhiễu vùng đất yên tĩnh này, nếu như Thủ Hộ Giả kia đã tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Tuy rằng cũng có rất nhiều cường giả đã tiến vào này trong Đại Hoang Cổ Bi này, nhưng mà Vũ Tiêu Linh cũng biết rằng, đối diện với bộ hài cốt thần bí kia, đám người đó chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi mà thôi. Cho nên bây giờ nhanh chóng rời khỏi không gian cổ bi mới là chính đạo!
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn về phía Tạo Hóa Võ Bi nhất thời thay đổi. Bởi vì nàng chợt nhìn thấy một lượng cực lớn nhân mã đang phô thiên cái địa từ nơi đó xông ra.
Nhìn bộ dáng phóng chạy điên cuồng đó, dường như phía sau lưng bọn chúng đang có cái gì đó đáng sợ đuổi giết vậy.
Nhìn thấy một màn này, da đầu Vũ Tiêu Linh nhất thời tê rần một trận. Thủ Hộ Giả kia quả nhiên không định buông tha cho đám người ngoại lai đã xâm nhập vào không gian cổ bi a.
"Đi thôi!"
- Rống!
Trong không gian cổ bi mênh mông, chỉ trong chốc lát đã trở nên cực kỳ hỗn loạn. Tất cả mọi người đều liều mạng bỏ chạy về phía cửa vào. Bộ dáng kinh hoảng như vậy giống như đang bị Tử Thần vác theo liêm đao truy đuổi ở phía sau vậy.
Bởi vì Vũ Tiêu Linh sớm đã rời xa khỏi Tạo Hóa Võ Bi, cho nên hiện tại chạy trốn cũng coi như là chiếm được tiên cơ. Nhưng mà bốn phía xung quanh thường xuyên có những bóng người điên cuồng phóng lướt qua. Bởi vì lúc này là đang chạy trốn, cho nên mọi người cũng quả thực đã trở nên điên cuồng rồi.
"Mấy tên ngu xuẩn này, còn cho rằng bảo tàng tông phái Viễn cổ dễ lấy như vậy sao? Cỗ khí tức mà hài cốt thần bí kia phát ra cực kỳ đáng sợ. Theo ta thấy, nếu không đạt tới thực lực cỡ Hóa Thần cảnh tam trọng thiên, ai cũng không thể làm gì được nó!"
Tiểu điêu ngồi ở trên vai Vũ Tiêu Linh, nhìn những bóng người không ngừng điên cuồng chạy trốn kia, không khỏi lắc lắc đầu nói.
"Hóa Thần Tam Trọng Thiên?"
Khóe mắt Vũ Tiêu Linh khẽ run rẩy lên. Đừng nói là tam trọng thiên, cho dù là cường giả Hóa Thần nhất trọng, nhìn khắp cả Vương Triều Dương Quang cũng đều là đếm được trên đầu ngón tay. Bọn người kia cũng quá dại dột rồi, lại đi trêu chọc phải cái thứ này. Nếu như cái tên đáng sợ này chạy thoát ra khỏi Đại Hoang Cổ Bi, như vậy cả Vương Triều Dương Quang này còn có ai có thể ngăn được nó?
Không! Hóa Thần Tam Trọng Thiên chỉ là có thể cùng nó bình khởi bình tọa, muốn chân chính làm thịt nó hẳn phải Hóa Thần bảy tám trọng thiên.
"Quên đi, lo không được nhiều như vậy, trước hết chạy trốn quan trọng hơn!"
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Vũ Tiêu Linh phát hiện chính mình thật là lo chuyện bao đồng rồi. Hiện tại nàng cần quan tâm nhất, vẫn là trước hết giữ vững được tính mạng của chính mình đã, cũng không nên bị bộ hài cốt thần bí kia thuận tay xử lý luôn.
Lời nói vừa dứt, khẽ vỗ nhẹ lên thân thể Tiểu Viêm. Toàn thân Tiểu Viêm nhất thời bộc phát ra một ít quang mang huyết sắc, tốc độ lập tức tăng vọt lên.
Trong khi Vũ Tiêu Linh bay nhanh chạy trốn, ánh mắt của nàng cũng nhịn không được chuyển hướng nhìn phía sau. Tại phía sau xa xôi kia, bầu trời lúc này đã là mây đen cuồn cuộn. Từng đạo long quyển phong điên cuồng hình thành, giống như là liên kết giữa trời và đất vậy. Bộ dáng như vậy, phảng phất giống như ở thời kỳ Hồng Hoang, khiến người ta nhìn thấy cũng phải kinh ngạc và sợ hãi một trận.
Mà trong khi mây đen bắt đầu khởi động đầy trời, một thân ảnh nhỏ bé chân đạp trên gió lốc, bằng tốc độ kinh người rất nhanh xẹt qua phía chân trời. Những chỗ mà thân ảnh đó lướt qua, cũng không nhìn thấy hắn có động tác nào, thế nhưng một ít cường giả đứng gần nó, thân thể "phanh" một tiếng, nổ mạnh thành một chùm huyết vụ, ngay cả huyết nhục cũng không hề lưu lại chút nào.
"Là hài cốt thần bí, hắn quả nhiên đuổi theo đến đây!"
Ánh mắt Vũ Tiêu Linh nhìn thân ảnh đang đạp trên gió lốc kia, đồng tử trong mắt cũng đột nhiên co rụt lại, cả người run rẩy, không có chút nào ý tưởng quay lại gõ một phát.
Bộ hài cốt thần bí trước mặt này, cho dù là tất cả mọi người một lần nữa liên hợp cùng nhau, thì lực lượng tổng hợp kia cũng không có khả năng lay động bộ hài cốt thần bí này chút nào.
Bởi vì lực lượng song phương cơ hồ đã hoàn toàn không cùng một tầng cấp!
Cục diện hiện tại, giống hệt như một đầu Cự Long đang đuổi theo một đám cừu non vậy. Cho dù mấy con cừu non không ngừng phản kháng như thế nào đi chăng nữa, thì tiêu diệt bọn chúng cũng chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Cho nên nói, thời điểm này phản kháng là hẳn phải chết không hề nghi ngờ, chỉ có thể bỏ trốn mới có thể còn có một con đường sống.
"Hửm, tên Vương Viêm kia cũng chạy theo phía bên này!"
Tiểu điêu ở trên vai Vũ Tiêu Linh đột nhiên thốt lên.
Nghe vậy, cặp mày Vũ Tiêu Linh khẽ nhíu, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy, nhân mã Lục đại Gia tộc cùng với các thế lực lớn Đại Ma Môn, Âm Khôi Tông, Võ Minh cũng đều lao về phía này. Bọn họ nhiều người thúc dục Linh bảo phi hành, tốc độ kia quả thực so với Tiểu Viêm còn nhanh hơn một chút.
"Lúc đến ta đã xem qua bản đồ, tại nơi cách đây không xa liền có một tọa độ không gian ngăn cách. Bình chướng không gian nơi đây tương đối mỏng manh, tập hợp thực lực nhân mã thật ra có thể xé rách không gian mà ra, không cần phải chạy tới lối vào ở cửa chính."
Trong không gian cổ bi này cửa ra phải không chỉ có một cái, chẳng qua ở đây là cái gần nhất mà thôi. Nghĩ chắc là bọn Vương Viêm muốn xé rách không gian, nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Vù!
Ngay khi Vũ Tiêu Linh và tiểu điêu nói chuyện, một đám đông nhân mã trực tiếp lướt ngang qua trong không trung. Ngay sau đó, Vũ Tiêu Linh đột nhiên cảm giác được, ở phía sau xa xôi kia, lực chú ý của bộ hài cốt thần bí tựa hồ đang tập trung về phía bên này. Chính xác mà nói, tựa hồ là chú ý đến gã Vương Viêm trong đám nhân mã đó!
"Chết tiệt, mấy tên này khẳng định lấy được không ít thứ ở trong cung điện dưới lòng đất, lúc này mới bị hài cốt thần bí tập trung truy sát như vậy!"
Nhận thấy một màn này, sắc mặt Vũ Tiêu Linh cũng hơi trầm xuống, ánh mắt lóe ra một tia quang mang.
Cuộc trốn chạy như vậy kéo dài được mấy phút, đám cường giả phía càng ngày càng nhiều kẻ bị nổ mạnh thành một đám huyết vụ. Mà cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ phía sau càng ngày càng gần, sắc mặt Vũ Tiêu Linh cũng trở nên có chút khó coi.
Phốc phốc!
Khi sắc mặt Vũ Tiêu Linh đang trở nên khó coi, đám nhân mã phía trước đột nhiên dừng lại. Chợt từng đạo thân ảnh bay nhanh theo những luồng sáng Linh bảo khổng lồ phóng tới một ngọn núi. Sau đó rất nhiều cường giả đều đồng thời đánh ra từng cột sáng nguyên lực, lập tức ngọn núi giữa không trung liền bị xé rách ra thành một cái khe đen ngòm.
"Đi!"
Đám người Vương Viêm cùng với đám cường giả Gia tộc Vương Thị, Âm Khôi Tông tận lực duy trì ổn định cái khe, hét lớn một tiếng. Nhân mã thế lực lớn bọn chúng nhanh chóng tiến tới cái khe kia.
Đột nhiên, Vương Viêm đi tiến trước cái khe quay người, giơ tay phóng ra một chưởng, kim quang mãnh liệt hình thành nên một cái kim bàn khổng lồ chắn trước mặt mọi người. Mặc dù Vũ Tiêu Linh trong nháy mắt có thể phá hủy được Kim Quang, nhưng tốc độ một khi đã hạ xuống làm sao có thể trong nháy mắt lấy lại?
Những người bị cản lại phía sau nhất thời sững lại, bao gồm Lục Vũ cường giả hai tộc còn có vài chục cái tán tu cường giả nữa.
"VƯƠNG VIÊM, NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ!!!"
Một vị Vũ gia trưởng lão hét lớn, khuôn mặt tràn ngập sự tức giận. Nên biết xưa nay Lục Đại gia tộc có cái gọi là nhất khí đồng lòng, đồng chí liên minh, tuy nhiên hiện tại lại bị Vương Viêm người này ám toán, có thể hay không tức giận?
Đồng dạng với Lục thị gia tộc.
Vương Viêm cười tà, bước vào cái khe hét lớn:
- Các vị, xin dừng bước! Năng lực chịu đựng của cái khe này không mạnh, không chịu tải được nhiều người lắm! Hãy đi tìm lối ra khác!
Mà khi để cho nhân mã các thế lực lớn tiến vào xong, một vài cường giả của cũng phát ra lời cảnh cáo nghiêm khắc. Thậm chí bọn chúng còn thúc dục linh lực, hình thành một đạo bình chướng ở phía trước ngọn núi, ngăn cản những người còn lại đi qua chỗ này.
Đem so với Kim Quang lúc trước manh mẽ bội phần.
- Ta đi tìm con mẹ ngươi, bọn khốn kiếp các ngươi!
- Vọt vào đi, không cần để ý đến bọn họ!
Loại hành động này không thể nghi ngờ lập tức khiến cho một ít cường giả phía sau nổi giận. Khi bị tử vong uy hiếp, bọn họ cũng mặc kệ ngươi có thế lực lớn gì, trực tiếp cố gắng phóng tới cái khe kia, nhưng cuối cùng lại bị một đám cường giả bên Tứ đại Gia tộc liên thủ đánh văng ra ngoài.
Tiểu Viêm cũng dừng lại phía trước ngọn núi, Vũ Tiêu Linh nhìn hành động của mấy tên này, sắc mặt cũng có chút khó coi.
"Hắc hắc, Vương Viêm, ta xem hiện tại cái khe này tựa hồ chịu không nổi những người khác nữa?"
Cái khe lúc này, vừa lúc là do Vương Viêm cùng với đám cường giả của Gia tộc Vương Thị và Âm Khôi Tông duy trì và khống chế. Ngoại trừ Lục Vũ hai nhà, các thế lực Tứ đại Gia tộc còn lại đều đã tiến vào cái khe hết rồi. Cho nên, chuyện không để cho Vũ Tiêu Linh tiến vào, ngược lại chính là do ba người bọn chúng gây ra.
Nhìn Vương Viêm hành động như vậy, ánh mắt Vũ Tiêu Linh chợt trở nên u ám:
"Cái gã hỗn đản này!"
Oanh!
Thế nhưng, ngay khi Vương Viêm vừa mới xoay người sắp tiến vào trong cái khe kia, bầu trời phía trên ngọn núi đột nhiên ngưng tụ ra một cái lốc xoáy khổng lồ không ngừng xoay chuyển. Một cái cốt chưởng màu xám trắng từ trong đó thò ra, co lại thành một trảo, một luồng hấp lực mạnh mẽ nhất thời bùng nổ ra. Một cái túi Càn Khôn từ trong lồng ngực Vương Viêm nhất thời vọt ra.
"Khốn kiếp!"
Nhìn thấy cái túi Càn Khôn trong người mình bay ra, sắc mặt Vương Viêm lập tức trở nên kịch biến.
"Lại đây!"
Một màn này cũng làm cho Vũ Tiêu Linh có một chút kinh ngạc, chợt ánh mắt hắn lóe ra một tia nóng bỏng. Nàng mạnh mẽ thúc Tiểu Viêm hướng về phía cốt chưởng kia lao lên, không ngờ có thể trực tiếp ở nửa đường đoạt lấy túi Càn Khôn ngay trước khi nó rơi vào trong tay cốt chưởng kia.
Nhìn thấy túi Càn Khôn rơi vào trong tay Vũ Tiêu Linh, khuôn mặt Vương Viêm lập tức biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.