Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 2: Thế giới mới, thân phận mới






Thế giới One Piece, biển đông, quần đảo Conomi, làng Gosa, hải viên lịch ngày 7 tháng 3 năm 1502. Sau một cửa tiệm rèn nhỏ là một căn nhà một trệt một lầu, bây giờ trong căn nhà đó không có bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng gọi của bác sĩ.
- Hít sâu vào, cố lên, thở chậm ra...
- Cố lên Umi, hít sâu vào rồi thở nhẹ ra.
Bác sĩ vừa nhẹ giọng an ủi vừa nhẹ nhàng kéo đứa bé ra.
Mười lăm phút sau....
- Ra rồi, là bé trai.
Bác sĩ nhanh chóng dùng kéo cắt dây rún, sau đó mới quấn đứa bé lại bằng vải bông rồi cẩn thận giao đứa bé cho người mẹ, nói.
- Umi cậu nhìn xem, là một bé trai rất đáng yêu, cậu xem đặt tên cho nó đi.
Người phụ nữ tên Umi cố gắn giơ tay lên vuốt đầu đứa bé nhẹ giọng nói.
- Hắn nói, là bé trai thì đặt tên là Isora, Amida Isora.
Bác sĩ nghe vậy thì không vui nói.
- Umi, cậu còn nhớ tên bạc tình Chin làm gì, hắn biết sức khỏe cậu yếu mà vẫn bỏ đi làm hải tặc, ước mơ cái gì chứ, thứ hại người như hắn nên chết sớm thì tốt hơn.
- Oa oa oa oa.
Đứa bé vừa ra đời nghe vậy thì lớn tiếng khóc lên làm Umi tức giận, nàng nói.

- Ayame đừng nói nữa.
- Được được, không nói thì không nói, cậu nghỉ ngơi đi.
Ayame thấy Umi tức giận liền cúi người xuống im lặng lau mình cho đứa bé, một lúc sau Umi ngủ say thì Ayame mới ôm đứa bé ra ngoài.
Ở bên ngoài có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang hồi hộp đi qua đi lại, người đàn ông trung niên này tên là Akira Jiro, là cha của Akira Umi, ông Jiro vừa thấy Ayame đi ra thì gấp gáp hỏi.
- Sao rồi Ayame, Umi nó sao rồi? Bé trai hay gái?
- Bác Jiro, Umi ngủ rồi nhưng tình hình sức khỏe vẫn còn rất yếu, cháu thấy Umi ngủ mới đem đứa bé ra cho bác xem.
Ayame gật đầu chào một cái rồi nói.
Ông Jiro nghe vậy thì nhanh chóng bế đứa bé lên xem sau đó vui mừng nói.
- Thật tốt quá, là bé trai, Umi có đặt tên cho nó chưa?
- Umi đặt tên cho nó là Amida Isora.
Ông Jiro nghe vậy thì trầm ngâm một chút rồi nói.
- Haizz... Amida thì Amida vậy, thôi cháu đưa Isora vào trong đi, ở ngoài này lạnh lắm.
- Dạ vâng.
Ayame thưa một tiếng rồi ôm Isora đi vào trong phòng đặt lên giường, chờ đứa bé ngủ mới rời đi.
....
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thấm thoắt đã qua hai năm, Isora đã được hai tuổi, mà Umi thì đã qua đời vào mùa đông của một năm trước vì bệnh tật, một năm này ở làng Cocoyashi kế bên làng Gosa có một người trở về.
Nàng tên là Bellemere, Bellemere vốn là một hải quân, trong một lần chiến đấu trên chiến trường nàng nhặt được hai đứa bé, một đứa tên là Nojiko, đứa còn tên là Nami, nàng trở về làng Cocoyashi trồng một vườn quýt nuôi hai đứa bé, cuộc sống rất khổ cực nhưng nàng rất vui vẻ vì hai đứa bé này là hi vọng của nàng.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, trong cửa tiệm rèn nho nhỏ của ông Jiro có một đứa bé khoảng hai tuổi đang im lặng nhìn ông Jiro rèn sắt, hắn có mái tóc màu vàng kim, đã được ba tuổi nhưng không biết vì sao hắn lại lùn hơn người cùng lứa tuổi, nên vừa nhìn vào thì giống như một đứa bé hai tuổi, sở thích của hắn chính là yên lặng nhìn ông Jiro rèn sắt.
Tuy không hiểu vì sao ông ngoại lại đập sắt, nhưng hắn rất thích nghe âm thanh keng keng, khi cái búa chạm vào cục sắt màu đỏ kia, âm thanh đó giống như là một bản nhạc, làm cho Isora phải đứng yên cảm nhận, bỗng nhiên ông Jiro dừng tay, quay đầu nhìn hắn vẻ mặt hiền từ nói.
- Isora, con muốn học rèn không?
Isora suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.
- Muốn.
Vậy là chuỗi ngày gian khổ của Isora bắt đầu, nói thì nói vậy nhưng vì hắn mới được ba tuổi nên ông Jiro chỉ dạy cho hắn cách vung búa và cách hít thở khi vung búa.
Hai năm sau, hải viên lịch ngày 4 tháng 3 năm 1507, còn vài ngày nữa là đến sinh nhật năm tuổi của Isora, bây giờ Isora đang ở nhà Bellemere, một năm trước hắn vô tình ăn được một quả cam nhà Bellemere sau đó hắn nài nỉ xin ông Jiro tìm đến nhà Bellemere mua cam cho hắn, tại đây hắn quen được hai người bạn mới là Nojiko và Nami.
Hắn rất thích mái tóc màu cam của nami nên rất hay đến vườn cam nhà Bellemere chơi, ba người bọn hắn chơi với nhau rất thân, hắn lớn hơn nên muốn Nojiko và Nami kêu hắn là anh nhưng hai người không ai chịu kêu hắn là anh cả, Nojiko còn nói là hắn lùn hơn cả Nami nên phải kêu hai người là chị, vì chuyện này mà hắn cãi nhau với hai người rồi giận nhau mấy ngày, cuối cùng vì Isora thèm ăn cam, nhưng Nojiko nói là nếu hắn không gọi là chị thì không bán nên hắn phải gọi nàng là chị.
Isora chán nản nghĩ.
- Ông ngoại nói đúng, đừng bao giờ cãi nhau với con gái, haizzz.

Sáng 5 tháng 3, lúc Isora muốn đi đến làng cocoyashi tìm Nojiko và Nami chơi thì ông Jiro gọi hắn lại nói.
- Isora, hôm nay ông sẽ dạy cho con cách đắp lò nung sắt và tìm quặng sắt, đắp lò nung là một việc cơ bản mà bất kỳ thợ rèn nào cũng phải biết, hôm nay chúng ta sẽ đi vào rừng.
- Hoan hô.
Isora nghe vậy thì vui mừng nhảy lên, sau đó hắn chạy nhanh vào nhà lấy ra một cái balo nhỏ, trong balo là một cây búa nhỏ nặng 5kg mà ông Jiro rèn tặng cho hắn, Isora suy nghĩ một chút rồi lại chạy vào bếp lấy theo một ít muối, sau đó mới theo ông Jiro đi vào rừng.
Đảo Conomi rất lớn nhưng chỉ có hai ngôi làng, vì vậy nên hết một nửa đảo conomi là rừng, còn một nửa còn lại là nhà cửa và ruộng đồng, trong rừng có suối nước, cũng có ao hồ, chim chóc và dã thú là không kể hết, mai là trong rừng này không có dã thú cỡ lớn như hổ, báo nên ông Jiro mới yên tâm đưa Isora đến đây.
Việc đầu tiên mà ông Jiro làm khi tới nơi là dẫn Isora đi tìm đất sét, ông Jiro vừa đi vừa nói.
- Để làm một cái lò nung tốt thì phải có vật liệu tốt, vật liệu tốt nhất là đất sét, đết sét là loại đất bùn mềm dẻo màu vàng sẫm, loại đất này rất dễ tạo hình, sau khi đốt nóng bằng nhiệt độ cao thì nó sẽ cứng gần giống như đá, cho nên nó là vật liệu tốt nhất, con nhớ chưa Isora?
- Nhớ rồi ạ, mà ông ơi, nếu không tìm được đất sét thì có thể dùng thứ gì để thay thế không ạ?
Isora tò mò hỏi.
Ông Jiro nói.
- Nếu không có đất sét thì có thể đập nát loại đất cứng bình thường sau đó thêm nước vào rồi tạo hình thành lò nung, nhưng loại lò nung làm bằng đất thường sẽ không được cứng như đất sét, vì vậy chỉ có thể dùng tạm một hoặc hai lần thôi.
Trong lúc hai ông cháu trò chuyện thì ông Jiro đã tìm được đất sét, lúc đi ra ngoài ông Jiro đã mang theo một cái sọt và một cái xẻng, bây giờ ông Jiro đang đào đất sét bỏ vào trong sọt, vừa đào ông Jiro vừa nói.
- Isora, con muốn biết cha con là ai không?
Isora trầm ngâm một lúc mới trả lời.
- Con muốn biết vì sao ông ta lại bỏ đi hơn.
Ông Jiro từ từ nói.
- Hắn nói, nếu là con người thì phải có ước mơ, loại người sống không có ước mơ là sống tạm bợ, còn loại người có ước mơ mà không dám thực hiện là hèn nhát... Có lẻ hắn nói đúng.
- Ước mơ của ông ta là gì mà phải bỏ mẹ của con để đi ra biển?.
Isora nghi ngờ hỏi.
Ông Jiro trả lời.
- Hắn muốn được đi phiêu lưu khắp thế giới.
Giọng của ông Jiro đang hiền hòa thì bỗng nhiên biến thành giận dữ.
- Umi đúng là ngu ngốc khi yêu hắn.
- Ông ngoại, ông đừng giận, dì Ayame nói nổi giận sẽ không tốt cho sức khỏe.
Isora lo lắng nói.
- Được được, ông không giận, Isora đừng lo.
Ông Jiro vuốt đầu Isora cười nói một câu sau đó lại bắt đầu đào đất sét... Ông Jiro đào đến khi gần đầy cái sọt thì mới đứng lên nói.

- Đi thôi Isora, chúng ta đi dọc theo con suối này tìm một ít quặng sắt.
Isora nghe vậy thì im lặng đi theo sau ông Jiro, hồi lâu sau ông Jiro hỏi.
- Isora, con nghĩ sao về hải tặc.
Isora nói.
- Dì Ayame nói, hải tặc là người xấu, người xấu sẽ giết người, sẽ cướp của.
Ông Jiro nghe vậy thì cười nói.
- Ha ha, bộ hải quân không giết người sao.
Isora nghi ngờ hỏi.
- Nhưng dì Ayame nói hải quân là người tốt, mà tại sao cả hải quân và hải tặc đều giết người nhưng người ta lại phân ra tốt xấu vậy ông?
Ông Jiro nói.
- Nghe nè Isora, Ayame chỉ dùng cả một đời để sống ở hòn đảo này, nên cô ta sẽ mãi mãi không nhìn thấu được thế giới, cả hải quân và hải tặc đều có người xấu và người tốt, hải tặc tốt chính là những người thích phiêu lưu mạo hiểm, là những người có ước mơ của riêng mình, những người dám dùng mạng sống để thực hiện ước mơ, còn hải quân xấu chính là những người cấu kết với hải tặc ăn hiếp người dân, Isora, con có ước mơ không?
Isora gật đầu đáp.
- Con có.
- Vậy ước mơ của con là gì
Ông Jiro hỏi.
Isora lớn tiếng nói.
- Con muốn đi đến nơi tận cùng của thế giới.
Ông Jiro cười nói.
- Ha Ha, tốt lắm, làm người là phải có ước mơ, Isora, nếu con dám nói ra ước mơ của mình thì nhất định con phải hoàn thành nó, dù phải đổi bằng mạng sống, nhớ chưa?
- CON NHỚ!
Isora lớn tiếng nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.