Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 247: Khương Đông Bân ra ngoài bị đánh




Edit + Beta: Vịt
"Thăm bệnh?" Bạch Hướng Thịnh cũng cười lạnh một tiếng, quay đầu liếc xéo nói, "Mọi người tin sao?"
Anna vẫn chưa quên cái tát hồi đó ở phòng làm việc bị Khương Đông Bân tự cao tự đại đánh, sắc mặt cũng âm trầm chưa từng có: "Hầu tử xưng vương, lại không nghĩ rằng cọp căn bản chưa chết, còn yên ổn quay về, xem ra, khỉ giờ tức giận rồi nhỉ."
Vừa nói, khóe môi cô nhẹ nhàng câu lên: "Nhưng mà cũng tốt, trước đây gã giống như khối u ác tính giấu trong tập đoàn Cố thị, trải qua chuyện này, bản tính rốt cục lộ ra, đối với chúng ta mà nói, cũng không hẳn là chuyện không tốt.
Dứt lời, cô gật gật đầu với Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long, đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Cố Gia Duệ nho nhỏ nằm trong ổ chăn cùng hai ông ba của mình, thỏa mãn kêu to một tiếng, nhắm mắt lại.
Cố Phong đang vẻ mặt ôn nhu ôm Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng cảm thụ hơi thở dễ ngửi trên người cậu.
Anna thấy cảnh như vậy, cau mày.
Sau đó, cô đi tới bên cạnh Cố Phong, ghé vào bên tai Cố Phong nhẹ nhàng nói mấy câu.
Sắc mặt Cố Phong vốn tràn đầy ý cười lại ôn nhu cưng chiều, lúc này nghe Anna nói, nghe được mấy câu, hắn liền gật đầu, thần sắc trên mặt cũng không khôi phục lại vẻ thân mật lúc nãy, dần nghiêm túc lại lãnh khốc.
"Bảo gã vào đi," Cố Phong cười khẽ một tiếng, "Tôi cũng muốn xem xem, gã sẽ diễn cái gì cho tôi xem."
Anna gật gật đầu, đi ra ngoài cửa. Cũng không lâu lắm, một bóng người hèn mẹn khom lưng, sợ hãi rụt rè từ ngoài cửa đi vào phòng bệnh.
Khương Đông Bân rõ ràng mặc một bộ âu phục đặt làm riêng cao cấp, chất liệu cắt may đều cực tốt, nhưng không biết làm sao, âu phục vừa người đắt tiền như vậy, mặc trên người người khác, đã sớm tôn người đó lên giống như thiên thần. Nhưng bộ này đến trên người Khương Đông Bân, lại khiến gã giống một con chuột béo lén lén lút lút, khiến người ta cau mày.
Trong tay Khương Đông Bân cầm một bó hoa và một giỏ trái cây, mang theo ý cười giả tạo đầy mặt khiến người ta buồn nôn: "Cố tổng, Dư thiếu."
Cố Phong liếc xéo gã, không nói chuyện.
"Cố tổng và Dư thiếu trở về an toàn, thật khiến chúng tôi vô cùng vô cùng kích động," Khương Đông Bân đặt đồ một bên, đứng thẳng, "Cố tổng, ngài không có ở đây, mấy người chúng ta đều lo lắng, cả đêm ngủ không yên ạ."
"Lo gì chứ?" Cố Phong cười lạnh nói, "Lo thượng vị?"
Nụ cười của Khương Đông Bân liền chết cứng trên mặt: "Cố tổng nói đùa."
"Ông nhìn tôi giống đang nói đùa lắm à?" Khí thế cả người Cố Phong, khiến Khương Đông Bân có cảm giác muốn chạy trối chết.
Dư Bảo Nguyên ngồi bên cạnh Cố Phong, nhìn người đàn ông anh tuấn thành thục này lúc đối xử với mình ôn nhu như vậy, đối với người lòng dạ đen tối thì lãnh khốc không chút lưu tình, không biết làm sao, trong lòng cảm động.
Cố Phong lười nhiều lời với Khương Đông Bân, xoay người, để Dư Bảo Nguyên nằm xuống trong chăn, cũng đặt con trai vào giữa hai người, mới quay đầu lại: "Có vài việc, ông không nói, không có nghĩa là tôi không biết."
"Cố tổng nhất định là nghe người khác xúi giục rồi," Khương Đông Bân cắn răng, "Cố tổng, lời của người khác không thể tin, ngài biết, luôn có những người thích khích bác ác ý mượn lần này đạt được mục đích của mình!"
"À...... người khích bác ác ý, ví dụ như ông?"
Sắc mặt Khương Đông Bân cứng đờ: "Tôi hi vọng Cố tổng ngài vẫn có thể dùng chính mắt bản thân nhìn thấy để đánh giá tôi."
"Ông mà tôi tận mắt nhìn cũng không cao thượng đến đâu cả," Cố Phong liên tục vả mặt, không hề nể tình, "Được rồi, ông còn việc gì không? Không có thì đi nhanh đi, vợ và con tôi buồn ngủ rồi."
Khương Đông Bân vốn định giải thích cho mình mấy câu, nhưng lúc gã nhìn thấy con ngươi lạnh băng của Cố Phong, rút lui.
Cố Phong là hạng người gì, gã hiểu rõ.
Nếu như muốn đối tốt với một người, hắn sẽ cho người kia tất cả tín nhiệm, tốt đến mức khiến mọi người hâm mộ.
Nhưng, nếu như Cố Phong muốn đối không tốt với một người......
Khương Đông Bân nghĩ đến đây, sợ giật nảy, cảm thụ khí thế toàn thân Cố Phong, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
Lúc gã đụng vào tay nắm cửa muốn ảo não chạy trốn, Cố Phong bỗng gọi gã lại: "Chờ chút."
Khương Đông Bân hi vọng tràn trề mà quay đầu: "Cố tổng, ngài tìm tôi có việc?"
"Cũng không có việc công gì," Cố Phong mặc dù cười, nhưng nụ cười lại hoàn toàn không đến đáy mắt, "Lát nữa ông ra ngoài, đàng hoàng để Anna tát ông mấy cái. Ông ở trong phòng làm việc của tôi công khai vũ nhục trợ lý của tôi, còn có nghi ngờ uy hiếp hãm hại, trong phòng làm việc của tôi lắp đủ thiết bị giám sát, chứng cớ đầy đủ, ông xem mà làm."
Khương Đông Bân nhất thời đỏ bừng mặt.
Đi lần này, gã biết, Cố Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục cho gã cơ hội làm việc ở Cố thị.
Nhưng gã không nghĩ tới, Cố Phong còn muốn làm nhục gã như vậy!
Gã một thằng đàn ông, phải thành thật ra ngoài bị con đàn bà mà mình khinh thường kia tát trước mặt mọi người?
Cái này còn khiến gã khó chịu hơi chết.
Cố Phong nhìn sắc mặt của gã, liền biết gã không phục, lập tức cũng cười lạnh lắc lắc đầu: "Dám làm thì phải dám chịu, ông đã dám ra tay đánh, thì bây giờ thành thật nhận lấy!
Khương Đông Bân đứng bất động tại chỗ một lúc lâu, rốt cục sắc mặt giống như mẹ chết đi ra phòng bệnh.
Không lâu lắm, chỉ nghe thấy hai tiếng chát chát giòn tan bên ngoài, dùng bàn tay để đánh, dùng má làm đàn.
Thật dễ nghe vl!
Dư Bảo Nguyên nhìn xử lý không chút lưu tình của Cố Phong, cau mày: "Cố đại tổng tài làm việc lãnh khốc quá đi."
Cố Phong xoay đầu lại, mình cũng rúc vào ổ chăn ấm áp, ở trong chăn kẹp chân Dư Bảo Nguyên giữa chân mình, không hề biết hai chữ xấu hổ viết thế nào.
Hắn một bên nhéo mặt Cố Gia Duệ, một bên hôn trên trán Dư Bảo Nguyên một cái.
"Sau này anh chỉ sẽ đối phó với những người phá hư hạnh phúc của hai chúng ta," Hắn nói, "Mà em, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn, đặt em ở trong lòng, không để em chịu chút xíu tủi thân nào nữa, thật đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.