Ta Rất Mỹ Vị

Chương 24:




Sao Chu Sâm đỡ nổi chứ?
Dù anh có là thiên tài thì cũng không thể nào đoán được một người dịu dàng thướt tha như Hạ Thì, lịch sự nho nhã (là giả), còn nói mình đọc "Mê Dương" (là hiểu nhầm), lại âm thầm viết thể loại truyện này...
Chu Sâm bị Hạ Thì nhéo cằm không thể nhúc nhích, gương mặt lạnh lùng đẹp trai thoáng hiện lên sự xấu hổ và giận dữ, ánh mắt ngước nhìn lại có vài phần... hẳn là nên dùng từ cương liệt để miêu tả: "Anh... cứ tưởng là vậy."
Sự trái ngược quá lớn này khiến anh như có vài phần bi kịch cảm động lòng người.
Tuy là bi kịch kiểu này không giống với ý nghĩa trên mặt chữ mà là trong một tình huống phức tạp khác: Trong giây phút sống còn mới phát hiện ra những điều mình biết về bạn gái là giả, khiến cho thân phận bạn trai bị nghi ngờ, do đó ảnh hưởng đến... tính mạng.
Tình cảm của Chu Sâm bộc lộ quá chân thực rồi, một lát sau Hạ Thì bỗng buông lỏng tay cười hì hì nói: "Xem ra anh cũng không quá hiểu bạn gái mình rồi."
Gương mặt Chu Sâm có hơi đỏ, hít vào một hơi, có vẻ bình tĩnh nói: "Rất nhiều người khi viết thể loại truyện này sẽ thường không cho người khác biết, có lẽ là em... xấu hổ."
Hạ Thì vô tội nói: "Nhìn dáng vẻ bây giờ, anh khá là xấu hổ."
Chu Sâm: "..."
Dáng vẻ này của Chu Sâm lại làm Hạ Thì hài lòng, cô cảm giác rất thú vị, tạm thời bỏ đi sát khí của mình.
Hạ Thì đóng máy tính lại, tạm thời không để ý đến chuyện này.
Cô đi quanh nhà một vòng, nhận ra trên giá sách sát vách tường cũng có rất nhiều tiểu thuyết như thế.
Đồng thời Chu Sâm cũng xem thử một chút, anh nhận ra trên giá sách có một cuốn dãn nhán "Mê Dương", tên tác giả trên tất cả các cuốn sách đều là chữ này, không khỏi nhướng mày cầm lấy mấy cuốn sách lật tới lật lui một lúc sau, môi mím thành một đường thẳng, gần như là nôn ra máu.
... Hóa ra là Mê Dương này sao?
*Mê Dương: Tên một tác giả viết đam mỹ nổi tiếng TQ.
Nhìn như Hạ Thì đang làm chuyện của mình nhưng thật ra là để ý hết hành động của Chu Sâm. Tuy là cô không biết chuyện đã xảy ra trước đó, chỉ có thể suy đoán đại khái, nhưng mà phản ứng của Chu Sâm lúc này thật sự rất buồn cười...
"Được rồi, đúng là chỗ này có vẻ rất thân quen." Tuy Hạ Thì không nhớ rõ nhưng mà cô ở đây thấy rất thoải mái, cũng có cả hơi thở của cô, nhưng mà cô cũng không định ở lại đây: "Dọn đồ cho em đi, em muốn ở cùng anh."
Chu Sâm đơ ra một cái, vẻ mặt không đổi nói: "Anh cho người đến dọn."
Trong tay anh còn đang cầm một quyển sách trên giá sách của Hạ Thì, lúc này nhận thấy Hạ Thì đi từ phía sau lại gần... chỉ có thể cố gắng thả lỏng bản thân.
Hạ Thì đưa tay quàng lên vai Chu Sâm, đầu cũng đặt lên vai trái của anh. Da của cô vẫn mềm mại như vậy, cánh tay vẫn trắng nõn như vậy, có cảm giác man mát, sau khi cơ thể dán vào người Chu Sâm thì cũng mềm mại như vậy.
Đây rõ ràng là động tác thân mật giữa người yêu nhưng lại chỉ khiến Chu Sâm cảm thấy sợ đến run lên.
Cánh tay mềm mại của cô siết lại trước ngực Chu Sâm, chỉ cần dùng sức nâng lên một chút thì có thể vặn gãy cổ Chu Sâm. Gương mặt xinh đẹp của cô gần trong gang tấc, chỉ cần há miệng là có thể gặm hết đầu Chu Sâm...
Chu Sâm bình tĩnh xoay người kéo Hạ Thì vào trong lồng ngực, ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Anh dám chắc chắn trong giây phút nào đó, anh đã nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Hạ Thì.
Chu Sâm: "..."
Nhưng mà Chu Sâm chỉ có thể quên đi, hưởng thụ cái ôm "dịu dàng" này.
Cũng may là Hạ Thì không thật sự muốn ăn anh ngay bây giờ, ngược lại nhịn được ham muốn của mình. Cố nhìn lên, ở trong lòng Chu Sâm nói: "Đã xem nhà rồi, dẫn em đi gặp đồng nghiệp của em đi, còn cả người nhà của anh nữa!"
Sau khi Chu Sâm nghe được hai chữ "người nhà" xong, yên lặng trong chốc lát mới lên tiếng: "Được."
...
Hạ Thì thẳng thắn báo với các đồng nghiệp trong văn phòng là cô mất trí nhớ.
Cô phớt lờ sự quan tâm bắt chuyện của những người trong phiên trực, khiến bọn họ mù mờ.
Chu Sâm bổ sung, là do tai nạn xe trên đường đi đón bạn.
Các chị gái trong phòng làm việc đều để lộ ánh mắt tiếc hận nhìn nhìn Chu Sâm vẫn luôn đi theo chăm sóc Hạ Thì, lại hâm mộ: "Cũng may là em có một người bạn trai tốt, không rời bỏ, sau này nhất định sẽ nhớ lại."
"Đúng vậy, tình cảm của hai người thật tốt."
Hạ Thì ở một bên nghe mọi người nói chuyện, đôi khi chen một hai câu, hoàn toàn giống như là vì mình không nhớ được những chuyện tình cảm đã qua nên hỏi thăm mọi người, đôi khi cô lại gật đầu mỉm cười, tỉ mỉ tìm thông tin qua giọng nói và vẻ mặt của mọi người.
Nhận được tin Kha Kha chạy đến phòng làm việc của cô, vừa nhìn thấy Hạ Thì bèn hét lên một tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nói cậu bị tai nạn xe sao? Tại sao không nằm viện? Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"... Đây là bạn của em, em gái của anh." Chu Sâm giới thiệu với Hạ Thì.
Kha Kha ôm Hạ Thì khóc: "Huhu... sao lại như vậy chứ, mấy hôm trước vẫn còn rất tốt mà, cậu không nhớ mình sao?"
"Thật ngại quá, không nhớ." Hạ Thì xin lỗi: "Nhưng mà cậu đã là em gái của A Sâm thì chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng nhau, nói không chừng sau này mình sẽ nhớ lại cậu. Còn ở bên phía đơn vị này thì có lẽ mình phải xin nghỉ phép dài hạn."
"Ừ, xin nghỉ đi." Kha Kha khóc đến hai mắt đỏ lên, cô ấy thấy Hạ Thì đã không nhớ rõ nữa, may mà còn có anh của mình.
Kha Kha liếc mắt nhìn Chu Sâm: "Anh, anh phải đối xử với Hạ Thì thật tốt đó."
Chu Sâm: "... Ừ."
Bình thường Chu Sâm cũng rất lạnh lùng nên Kha Kha cũng không nhận ra có gì không đúng.
...
Dưới sự nhắc nhở của Hạ Thì, Chu Sâm bất đắc dĩ phải liên lạc với ba mẹ mình, báo cho hai người biết chuyện Hạ Thì mất trí nhớ, sau đó đưa Hạ Thì đến gặp họ.
Ba Chu và mẹ Chu quá hoảng sợ, họ đã xem Hạ Thì như con dâu rồi, thấy xảy ra chuyện như vậy thì rất đau lòng, vừa thấy đã hỏi han ân cần, muốn đưa cô nhập viện.
Mẹ Chu càng ngay lập tức muốn gọi điện thoại cho người của bệnh viện: "Không được, sao có thể xuất viện nhanh như vậy được."
"Thật sự không cần, mẹ à, đã kiểm tra nhiều lần, bây giờ chỉ cần về nhà nghỉ ngơi, đi kiểm tra định kỳ là được rồi." Mẹ Chu khá tin lời của Chu Sâm nhưng mà vẫn có hơi lo lắng.
"Không được, Tiểu Hạ đến nhà ba mẹ ở đi, ở chỗ của ba mẹ rất an toàn." Mẹ Chu nghĩ đi nghĩ lại nói: "A Sâm cũng tạm thời dọn đến, mẹ sẽ chăm sóc Tiểu Hạ, thằng nhóc này thì biết chăm sóc ai chứ, ngày nào cũng tăng ca."
Ba Chu cũng đồng ý: "Mẹ con nói rất đúng, mau dọn đến đi."
Hạ Thì nhìn đi nhìn lại, cảm thấy dáng vẻ của ba Chu và mẹ Chu có vẻ rất chân thành. Còn có một điều quan trọng là bọn họ không thức tỉnh huyết mạch dị thú mà là người thường, có vẻ như là con của họ còn ăn ngon hơn, có hơi thất vọng.
Thực tế thì bọn họ thật sự không biết gì cả.
Sau khi Lâm đại sư chạy thoát thì đã nghĩ thật lâu, cũng không dám nói chuyện này cho cha mẹ của Chu Sâm hoặc bất cứ ai có liên quan, để bọn họ cùng đóng kịch có khi lại biến khéo thành vụng, ông ấy cũng không dám nghĩ là Hạ Thì sau khi mất trí nhớ sẽ quá ngốc.
Chu Sâm cũng không dám hoảng loạn, rũ mắt đồng ý: "Nếu như cô ấy đồng ý thì con cho người dọn đến đây."
"Tiểu Hạ?" Mẹ Chu nhìn Hạ Thì.
Hạ Thì ngượng ngùng cười cười: "Vậy làm phiền bác gái rồi, bây giờ cháu cũng không quen ai..."
Mẹ Chu cũng sắp khóc: "Không có gì, chúng ta là người một nhà mà. Cháu và A Sâm sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, không cần phải khách sáo với hai bác."
Chuyện được giải quyết như vậy, Chu Sâm cũng bất lực. Anh cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, chỉ có điều chắc chắn là không thể làm Hạ Thì tức giận.
...
Đồ đã của Hạ Thì đều được dời đến nhà của ba mẹ Chu Sâm, tuy là theo như mẹ Chu nói là sớm muộn gì cũng kết hôn nhưng mà dù sao cũng chỉ có danh chưa có phận, cô vẫn ở riêng một mình một phòng.
Buổi tối, mẹ Chu lại tự tay xuống bếp hầm canh để bồi bổ cho Hạ Thì.
Hạ Thì ngửi thấy mùi thơm nhịn không được bèn chạy đến nhà bếp, không ngừng khen mẹ Chu.
Chu Sâm đi đến cửa phòng bếp thấy Hạ Thì đang thèm nhỏ dãi nhìn thức ăn, mong chờ và vội vàng đi từng bước về phía mẹ Chu, thỉnh thoảng còn khen bà ấy, mà quan trọng là mẹ Chu được "con dâu" khen như vậy cũng vô cùng hài lòng, bầu không khí giữa hai người thật hòa hợp... Trong lòng Chu Sâm không biết là đang có vị gì.
Mà trong lòng Hạ Thì đã vì mẹ Chu mà cảm thấy hài lòng hơn, dù chỉ vì tay nghề của mẹ Chu thì cô cũng đồng ý khiêm tốn ngoan ngoãn ở lại nhà này.
Trên bàn ăn, Hạ Thì và Chu Sâm tình tứ nhìn đối phương ăn cơm.
Ba Chu và mẹ Chu thấy vậy thì nghĩ vậy là được rồi, mỗi bữa ăn Chu Sâm đều có thể nhìn thấy Hạ Thì lúc ăn cơm, Tiểu Hạ thì sao nào, dù là mất trí nhớ mà vẫn cứ như là rất thích A Sâm vậy. Thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.