Ta Rất Mỹ Vị

Chương 21:




Phô Mai mở mắt, nhận ra mình nằm trong một căn phòng xa lạ, mà trong đầu cô ấy bắt đầu hiện lên hình ảnh trước khi té xỉu.
"... Con mẹ nó." Phô Mai nghi ngờ đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Lẽ nào mình bị chứng vọng tưởng, còn phát bệnh trên giường rồi té xỉu?
Phô Mai sờ soạng khắp nơi nhưng không thấy điện thoại của mình, nhanh chóng đứng lên mang giày đi ra ngoài.
Cô ấy thấy túi của mình treo ở trong phòng khách, mà người ngồi trên ghế sofa là Hạ Thì và một ông già lạ hoắc, tay chân cô ấy luống cuống nói: "Chuyện này... tôi..."
"Phô Mai, cậu đã tỉnh rồi?" Hạ Thì mừng như điên đứng lên: "Cậu không sao chứ?"
"Mình không sao." Phô Mai nhức đầu: "Chuyện này, đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi, mình cũng không biết là mình còn mắc chứng bệnh này."
Hạ Thì: "..."
Cô còn đang nghĩ phải an ủi Phô Mai thế nào nhưng bây giờ xem ra Phô Mai đã tự tìm lý do cho mình, cô nhìn Lâm đại sư với ánh mắt kỳ lạ, cũng không biết có nên nói sự thật cho Phô Mai biết không.
Lâm đại sư bình tĩnh nói: "Hạ tiểu thư, cô có cần gọi chút thức ăn cho bạn cô không?"
"À, đúng vậy." Hạ Thì nhanh chóng gọi thức ăn bên ngoài, lại mang chút hoa quả cho Phô Mai lót dạ.
Phô Mai vừa ăn hoa quả vừa nói: "Mình thấy mình phải đặt vé máy bay quay về vào ngày mai, đã bất tỉnh rồi, mình cũng phải quay về kiểm tra một chút, nếu không thì không yên tâm."
Trong khoảng thời gian này Hạ Thì cũng không tiện giữ Phô Mai lại: "Ừm, lần sau cậu lại quay lại thành phố X nhé! Đêm nay cũng không cần đến khách sạn, ngủ cùng mình một đêm đi, ngày mai mình đưa cậu ra sân bay."
"Được, mình để bưu thiếp lại cho cậu, cậu ký xong thì gửi sang cho mình." Phô Mai nói.
Hạ Thì và Phô Mai nói chuyện một lúc lâu thì thức ăn bên ngoài được giao đến, Hạ Thì để cô ấy ăn cơm một mình.
Hạ Thì thấy đại sư Lâm không ở trong phòng khách bèn đi đến phòng của Chu Sâm, đúng là ông ấy ở đây.
Chu Sâm vẫn đang say giấc nồng, anh vừa mới thức tỉnh đã dùng sức quá độ, lại còn bị thương, sau khi về thì vẫn đang sốt, vừa mới hạ sốt một chút.
Lâm đại sư và Chu Sâm đã hứa với nhau giấu chuyện lần này, không báo cho người nhà của anh biết. Bọn họ đều hiểu nếu một khi người nhà anh biết sự thật thì không biết chắc được Hạ Thì sẽ thế nào.
"Anh ấy vẫn chưa tỉnh..." Hạ Thì ngồi bên giường lo lắng nói: "Anh ấy không sao chứ?"
Lâm đại sư nhìn Hạ Thì, trong lòng âm thầm thở dài.
Ông ấy đã nói với Hạ Thì về thân phận của Chu Sâm nhưng mà Hạ Thì vẫn kiên trì muốn ở lại. Có lẽ là cô đã biết mình là đế nữ Dao Thảo nhưng lại cảm động vì Chu Sâm đã liều mình cứu giúp, cũng có thể cô vẫn chưa biết, dù sao cô cũng là bạn gái của Chu Sâm nên nghĩ Chu Sâm sẽ bảo vệ mình.
Lâm đại sư thấp giọng nói: "Không sao, nhưng mà những người đó vẫn chưa rời khỏi thành phố X, tôi nghĩ có lẽ bọn họ muốn mượn cơ hội trả thù."
Hạ Thì: "Bọn họ sẽ đến sao?"
Lâm đại sư thở dài: "Có lẽ sẽ đến."
Trước đó bọn họ chưa chuẩn bị kỹ, lần này đã chịu thiệt, với hiểu biết của Lâm đại sư về bọn họ, dù lúc này bọn họ cũng thiệt hại nhưng có thể sẽ sai khiến một số dị thú cấp thấp đến đây, hoặc là gọi người nhà đến. Dù sao bọn họ cũng biết lúc này Chu Sâm cũng đang bị thương suy yếu, chính là cơ hội tốt.
Hạ Thì nghe vậy thì không nói gì, quay đầu nồng nàn nhìn Chu Sâm.
Lâm đại sư nhìn thấy vẻ si tình của cô thì trong lòng lại thở dài lần nữa. Ông ấy đã sắp xếp một số người canh ở bên ngoài. Nhưng mà những người đó có bao nhiêu tác dụng chứ, sự thật đúng là vậy.
...
Buổi tối.
Hạ Thì và Phô Mai ngủ chung trên một chiếc giường, vui vẻ nói rất nhiều chuyện,- mãi đến hừng đông vẫn chưa ngủ.
Trong bầu không khí nhẹ nhàng như vậy, Phô Mai quên mất nỗi sợ hôm qua: "Ôi, trước khi gặp tớ thật không thể ngờ vẻ ngoài cậu lại như vậy, không hề giống văn phong của cậu chút nào."
Hạ Thì: "Hì hì."
Phô Mai cũng cười ha ha: "Cậu còn cười như vậy, ha ha, quá trái ngược rồi."
"Khoan đã." Hạ Thì bỗng nhiên hô lên một tiếng, xốc thảm xuống giường.
Phô Mai lại càng hoảng sợ, ngồi xuống nói: "Sao thế?"
Hạ Thì nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: "Cậu xem..."
Phô Mai nhìn lại, chỉ thấy trên rèm cửa sổ phản chiếu những bóng cây chập chờn bên ngoài. Lúc đầu nhìn có vẻ là bóng cây nhưng mà càng nhìn thì lại càng thấy là một số thứ kỳ lạ.
Phô Mai trong nháy mắt đã hiểu ra: "... Đậu xanh, sự thật không phải là ảo giác sao."
Hạ Thì quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái: "Cậu ở yên trong phòng đừng ra ngoài, mình đi xem bạn trai mình."
"Đừng mà..." Phô Mai nhào đến kéo tay Hạ Thì: "Hu hu... Trong phim kinh dị, những lúc thế này mà bị bỏ lại thì chắc chắn sẽ bị ăn thịt mất, ngàn vạn lần không thể nào tách nhau ra, cho dù bị ăn thịt thì cũng phải để mình bị ăn cùng cậu chứ."
Hạ Thì: "..."
Hạ Thì không thể làm gì khác hơn là dẫn theo cô ấy, sờ soạng đi đến căn phòng của Chu Sâm, dọc đường đi cô bật đèn lên.
Hạ Thì đi khá chậm, lúc đi đến phòng khách thì phòng của Chu Sâm bỗng phát ra tiếng vang lớn, rất nhiều đồ và cả cánh cửa đều bay ra ngoài, mạnh mẽ đập lên sàn nhà.
Một dị thú đầu rắn mối lắc lắc đầu bò đến, đôi mắt chuyển động vài cái rồi cuối cùng nhắm ngay vào Hạ Thì.
Phô Mai: "..."
Hạ Thì thấy Phô Mai muốn khóc lại không dám phát ra tiếng, cũng đã đến mức muốn xỉu nhưng không thể xỉu, có lòng tốt nói: "Không phải cậu ngất đi là được sao?"
Phô Mai mếu máo nói: "Không ngất được..."
Lâm đại sư đỡ Chu Sâm đi ra khỏi phòng ngủ, lạnh lùng nói: "Mau lại đây."
Hạ Thì định lại đó nhưng bị Phô Mai kéo lại: "Thứ đó đang ở giữa đó."
Nước bọt của dị thú đã nhỏ xuống, mặc dù nó không thông minh, tu vi cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không thể nào biến thành hình người, nhưng mà nó có thể cảm nhận được sự hấp dẫn của Hạ Thì lớn đến mức nào.
Mà lúc này, từ giữa phòng ngủ, cửa sổ phòng khách, ở khắp nơi lần lượt có hai mươi mấy dị thú khác nhau lần lượt bò ra.
Bọn chúng đều chảy nước miếng, không lập tức tấn công bởi vì đang đắn đo nên giết chết Chu Sâm theo lệnh hay là nên săn Hạ Thì theo mong muốn của bản thân.
Lâm đại sư nhìn thoáng qua Hạ Thì và Phô Mai.
Tuy là ông ấy đã đồng ý với Chu Sâm, nhưng mà vào lúc này thì chỉ dựa vào mình ông ấy thì không thể bảo vệ quá nhiều người.
Chu Sâm vốn đã lảo đảo muốn ngã, lúc này lại tránh khỏi Lâm đại sư, phát ra tiếng rít gào từ kẽ răng. Những dị thú vốn đang nhăm nhe nhìn chằm chằm Hạ Thì bỗng cảnh giác nhìn người đang khiến bọn chúng cảm giác được sự nguy hiểm.
Lâm đại sư nhìn thấy Chu Sâm vẫn có thể dùng sức thì có hơi giật mình, tinh thần phải mạnh thế nào mới có thể khiến anh còn có thể gắng gượng.
Hạ Thì bỗng nhiên nói rằng: "A Sâm, anh phải bảo vệ bản thân thật tốt đấy."
Đồng tử xổ dọc của Chu Sâm nhìn về phía Hạ Thì, trong chốc lát không có phản ứng.
Hạ Thì liếm liếm môi dưới, cả người hơi cong lại, từ trán đến tay chân đều hiện lên lớp vảy xanh, dần dần lan ra toàn thân, tay chân cũng bỗng lớn lên, cuối cùng biến thành một con dị thú lớn bằng bàn ăn.
Cô hé miệng để lộ ra răng nanh bén nhọn, nhìn xung quanh một vòng, trong ánh mắt hiện lên sự vui vẻ khi sắp được ăn no.
Mà tất cả dị thú, không đúng, còn bao gồm cả Lâm đại sư và Chu Sâm đã thức tỉnh huyết mạch dị thú đều cảm nhận được một cảm giác sợ hãi khắc sâu trong linh hồn trước nay chưa từng có.
Hàng ngàn hàng vạn năm trước, tổ tiên của bọn họ nhất định đã bị mãnh thú trước mặt săn được vô số lần mới có thể di truyền cho bọn họ bản năng như vậy.
Những dị thú cấp thấp nằm trên mặt đất, tứ chi co lại, rụt cổ.
Phô Mai đờ người ra, nhìn góc áo của Hạ Thì mà mình vẫn đang nắm bây giờ bỗng trở nên trống rỗng, mếu máo thút thít sau đó dứt khoát ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.