Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 93:




Chương 93

 

Diệp Mai Hoa do dự một chút và nói thẳng: “Tôi đã nợ anh một ân huệ rồi.” “Đó chỉ là một ân huệ thôi sao? Tôi cho rằng đó là một mạng sống” Diệp Mai Hoa có chút xấu hổ, đứng thẳng người, vô tình chạm phải đôi mắt đen láy của anh ấy.

 

Trong một khoảnh khắc, cô ấy dường như nhìn thấy được ý nghĩa bên trong đôi mắt ấy là con thú đang săn mồi.

 

“Lời cảm ơn của cô Diệp không phải là chân thành” “Tôi nợ anh một mạng, nhưng trước đây tôi cũng từng cứu anh một lần” “Ồ? Tôi còn tưởng lần đó tôi đã trả tiền đây đủ cho lòng tốt của cô rồi” “Không có, tôi đã trả lại tất cả tiền cho anh. Tôi không lấy một xu. Tôi còn giúp anh thu mua lại cổ phần của Long Đẳng…” Lời nói sau đó càng lúc càng nhỏ dần, dưới tâm mắt của anh ấy, Diệp Mai Hoa không còn mặt mũi nào để nói tiếp.

 

Rất lâu trước khi cô ấy biết Tạ Minh Thành không phải bị bệnh nặng như bên ngoài đã nói, cô ấy đã biết rằng tình trạng hỗn loạn trên thị trường chứng khoán của Long Đẳng có lẽ là do người đàn ông này cố tình gây ra.

 

Vì vậy, cuối cùng coi như không có sự giúp đỡ của cô ấy thì anh ấy cũng sẽ có thể lấy lại tất cả.

 

Ngược lại, cô ấy dùng chín mươi tỷ của anh ấy để trang trải và là nguồn vốn cho bản thân để trả lại ân nghĩa cứu mạng của anh ấy.

 

“Cô Diệp còn muốn nói gì nữa không?” Nói? Còn gì để mà nói nữa.

 

“.. Không còn” “Hừm, vậy cô nợ tôi một mạng, cô chỉ định nói đơn giản vậy thôi sao?”

 

Trong lòng Diệp Mai Hoa thở dài, cô ấy cảm thấy càng muốn vạch rõ giời hạn với người đàn ông này thì lại càng day dưa không dứt.

 

“Anh muốn tôi làm gì, chỉ cần là trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý” “Bất cứ chuyện gì sao” Diệp Mai Hoa nhấn mạnh: “Trong phạm vi khả năng của tôi” “Thái độ của cô Diệp đối với ân nhân cứu mạng của mình như vậy thì xem ra cô đang không thật lòng ri Khí thế của Diệp Mai Hoa yếu dần, nhưng cô vẫn cố gắng nói ra một câu.

 

“Tạ Minh Thành, anh nói có lý như vậy, làm sao tôi có thể không báo đáp anh được chứ” “Vậy thì bây giờ hãy cùng tôi đi đến một nơi” Diệp Mai Hoa ngẩn người: “Bây giờ sao?” “Ừm, là bây giờ, có vấn đề gì à? Có chuyện này mà cũng không thể làm được sao?” Diệp Mai Hoa như một lần nữa nhìn thấy rõ sự độc đoán của Tạ Minh Thành, anh ấy biết rõ là bây giờ cô ấy đang có hẹn với Tôn Bân.

 

Diệp Mai Hoa cắn chặt răng nói: “Được rồi, nhưng tôi phải đi gọi điện một chút’” Diệp Mai Hoa đã lựa chọn ân nhân cứu mạng thay vì bữa tiệc ăn mừng.

 

Cô ấy gọi điện cho Tôn Bân xin lỗi, may mà Tôn Bân không nói thêm gì chỉ là cuối cùng nói ra một câu cô ấy phải tự lo cho mình, Tạ Minh Thành không phải là người dễ đối phó như Vậy.

 

Diệp Mai Hoa hít một hơi thật sâu, ngay cả Tôn Bân cũng biết Tạ Minh Thành không dễ đối phó, nhưng mà quả thực cô ấy đã nợ anh ấy một ân huệ lớn.

 

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mai Hoa bước đến gần Tạ Minh Thành và nói: “Anh Tạ, chúng ta đi đâu vậy?” Tạ Minh Thành gật dẫn đầu đi về phía trước.

 

Bọn họ trực tiếp đi tới một căn phòng thượng hạng rồi mở cửa ra, khi Tạ Minh Thành xuất hiện, tiếng cười bên trong đột nhiên ngừng lại.

 

Những người ngồi trong trong căn phòng chăm chú nhìn sang.

 

Tôn Quang Hạo vội vàng kêu lên một tiếng “Anh Tạ”, rồi đột ngột nuốt nước bọt, hai mắt trừng to nhìn ra ngoài.

 

Dịch Trí Minh cũng nhìn thấy Diệp Mai Hoa, hơi kinh ngạc một hồi nhưng sau đó rất nhanh liền hoàn hồn nói: “Minh Thành, sao đến muộn như vậy? Còn dẫn theo bạn gái nữa chứ” Tạ Minh Thành tùy ý ừ một tiếng, sau đó tìm một chỗ khuất để ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.