Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 91:




Chương 91

 

Diệp Mai Hoa nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, im lặng một hồi lâu, cô ấy cũng không từ chối. Từ lâu cô ấy đã không còn chỗ dựa dẫm, số cổ phần mười phần trăm này rất quan trọng đối với cô ấy.

 

Khi Đường An Na biết được chuyện này, cô ta tức giận hận đến nổi không thể hất tung mọi thứ, vẻ mặt trông rất ảm đạm.

 

“Diệp Mai Hoa dù cô không sao, nhưng đừng nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy” Mặc kệ Đường An Na có oán hận Diệp Mai Hoa như thế nào đi nữa thì lần này Diệp Mai Hoa đã đánh thắng một trận chiến vô cùng mỹ mãn.

 

Khi những người của Công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã nghe được tin này, tất cả đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Diệp Mai Hoa.

 

Không phải ai cũng có thể giải cứu một công ty đang trên đà phá sản bằng cách này, điều này không chỉ đòi hỏi năng lực phi thường mà còn cần cả lòng dũng cảm và sự bền bỉ.

 

Ngay cả Lục Bách Thiên cũng cảm thấy nếu anh ấy là Diệp Mai Hoa thì nhất định cũng không thể làm được chuyệ này, vì vậy mà lấy một phần giấy tờ quan trọng đưa lên trên, chỉ cần Ủy ban đầu tư đồng ý lập tức có thể bỏ vốn ra đầu tư.

 

Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng co ấy cũng đã có thể về nhà.

 

Đây là lần đầu tiên Diệp Mai Hoa rời xa Trúc Nhã lâu như vậy kể từ khi cô ấy ra tù, vừa về đến nhà cô bế đã ôm châm lấy cô ấy và hét lên.

 

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Có phải là mẹ không cần Trúc Nhã nữa không!” Diệp Mai Hoa không biết nên cười hay khóc, cô ấy ôm Trúc Nhã vào lòng, hôn cô bé thật mạnh mấy cái.

 

Cô ấy nghĩ đến nếu như bản thân có chuyện bất trắc thì Trúc Nhã không biết phải làm sao, lúc này mới cảm thấy vô cùng sợ hãi.

 

“Làm sao mà mẹ không cần Trúc Nhã nữa chứ? Mẹ chỉ là đi công tác. Mấy ngày nay con ở nhà có ngoan hay không?

 

Con có nghe lời của mẹ nuôi hay không?” Trúc Nhã rất nhớ mẹ, vì vậy cô bé vẫn ôm mẹ không buông tay bám chặt vào mẹ, hôn liên tiếp mấy cái.

 

“Đương nhiên là con nghe lời rồi! Trúc Nhã là người nghe lời nhất!” Dương Ngọc San ngồi xuống, mang thức ăn ra, thấy hai mẹ con tình cảm, cô ấy cười nói: “Trúc Nhã mỗi ngày đều hỏi †ại sao mẹ vẫn chưa về, mỗi đêm con bé đều khóc nhè” Diệp Mai Hoa đau lòng ôm hôn cô bé một lần nữa.

 

Trúc Nhã thì cảm thấy có chút xấu hổ: “Trúc Nhã không có khóc nhè” Dương Ngọc San mỉm cười tươi hơn, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tại sao Trúc Nhã lại khóc nhè chứ, chỉ là mắt tự chảy nước mà thôi” Trúc Nhã xấu hổ vùi đầu vào cổ Diệp Mai Hoa.

 

Diệp Mai Hoa cũng không chê nóng, vui vẻ ôm cô bé ngồi xuống bàn.

 

Dương Ngọc San liếc mắt nhìn cô ấy một cái, tất cả đều đã được giải quyết?

 

Diệp Mai Hoa gật đầu.

 

Dương Ngọc San cũng không hỏi nhiều, cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

 

Một gia đình ba người vui vẻ ăn cơm.

 

Buổi tối Diệp Mai Hoa ôm Trúc Nhã đi ngủ, cô bé này nhất định phải quấn quýt ở cùng một chỗ với cô ấy, Diệp Mai Hoa biết cô bé đang sợ hãi nên không nỡ lòng từ chối.

 

Sau khi Trúc Nhã chìm vào giấc ngủ, đôi tay nhỏ bé của cô bé vẫn đang nắm lấy quần áo của Diệp Mai Hoa, giống như một con thú nhỏ đang lo lắng.

 

Diệp Mai Hoa biết rằng Trúc Nhã là một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, cô bé sợ bị bỏ rơi một lần nữa, dù cho bình thường cô bé rất nghe lời và hiểu chuyện nhưng chuyện đó vẫn để lại một cái bóng ma tâm lý trong lòng cô bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.