Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 87:




Chương 87

“Đúng, là tôi, tôi đã đến đón cô rồi” Từ từ, Diệp Mai Hoa một lần nữa nhắm mắt lại, ngất xỉu ở trong lòng anh.

Lúc này, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô nóng đến doạ người.

Sắc mặt Tạ Minh Thành lạnh lẽo truyền đạt mệnh lệnh: “Bao vây lại hết cả khu rừng cho tôi, bắt lấy mấy người kia tra hỏi ra kết quả” Tim Tân Phong chợt căng thẳng, nói to: “Vâng!” Tạ Minh Thành ôm lấy Diệp Mai Hoa nhanh chóng rời đi, Tân Phong liếc nhìn bóng lưng của bọn họ, không nói lời nào trong lòng thở dài một hơi.

Anh ta đã rất lâu không nhìn thấy ông chủ tức giận rồi, lần này tác động lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết thúc đâu.

Loanh quanh luẩn quẩn sáu năm, còn tìm sai người, chuyện như vậy quả thật là chuyện khó tin.

Trên cả đoạn đường đều mau chóng đi thẳng đến bệnh viện, bác sĩ sớm đã đợi lệnh rồi, Diệp Mai Hoa vừa đưa đến bên bệnh viện đã được đón đi.

Tạ Minh Thành đứng ở bên ngoài, nước mưa thuận theo tóc của anh từng giọt rơi xuống, cả người anh ướt sũng, nhưng không thấy nhếch nhác chút nào, một thân cao ngạo đó khiến người ta không dám lại gần.

Tân Phong ở bên kia bắt người, Lâm Hoàng Kiệt ở lại bệnh viện tranh thủ từng giây từng phút thu thập tài liệu, không có thây của Tạ Bách An gây trở ngại, anh ta thu thập tư liệu đặc biệt thuận lợi, hiện tại đã thu thập xong rồi.

Nhưng, Lâm Hoàng Kiệt vô cùng lo lắng, nói: “Ông chủ, anh mau thay một bộ đồ khác trước đi”

“Đưa tài liệu cho tôi” Lâm Hoàng Kiệt vội vàng đưa tài liệu đã sắp xếp xong qua.

Tạ Minh Thành nhìn từng câu từng chữ, cho dù đã biết sự thật, nhưng khi nhìn thấy chứng cứ chính xác, tâm trạng của anh rất không ổn định.

Lâm Hoàng Kiệt tiếp tục nói: “Ngoài ra… Vợ chưa cưới kia của anh, hiện tại đang ầm ï bên chỗ bà cụ, có thể…” Tạ Minh Thành cười lạnh một tiếng, trong lòng nén giận, người phụ nữ Diệp Mai Nhung này coi anh là khỉ mà chơi đùa, một chiêu lừa trên dối dưới đã dùng sáu năm, anh lại không phát hiện ra.

“Ở lại nơi này, cô ấy tỉnh lại thì đến nói cho tôi”

“Ông chủ, anh muốn đi đâu?”

“Chuột nhảy nhót lung tung cần phải thu dọn một chút” Tạ Minh Thành thay quần áo xong, liền đi đến bên chỗ bà cụ.

Khi Diệp Mai Hoa tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm ở bệnh viện, đầu óc choáng váng quay cuồng, thân thể một chút sức lực cũng không có.

Khi mở mắt ra, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói.

“Tỉnh rồi! Mẹ, mẹ tỉnh rồi!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Bách An viết đây hưng phấn, còn không kiềm chế được hét ra xưng hô đã đè nén trong lòng rất lâu.

Diệp Mai Hoa quay đầu qua, đối mặt với đôi mắt của Tạ Bách An, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng vô cùng khàn.

“Mẹt Con rót chút nước cho mẹt” Khi nuốt xuống một ngụm nước ấm, cổ họng cuối cùng đã có thể mở miệng.

“Tạ… Bách An?”

“Mẹ, mẹ kêu con là Bách An đi!” Tạ Bách An đã không thể chờ đợi muốn kéo gần quan hệ với người mẹ ruột thịt.

“Ở đây…”

“Là bệnh viện! Mẹ, mẹ đừng sợ, người xấu đều đã bị bố đuổi đi rồi!” Diệp Mai Hoa từ từ nghĩ đến kí ức trước khi hôn mê, cô sống lại rồi sao?

Không, đợi đã…

Càng quan trọng hơn là…

“Cháu, tại sao kêu dì là mẹ?” Tạ Bách An lộ ra một hàng răng trắng, vui vẻ nói: “Bởi vì mẹ là mẹ của con đói!”

“Cháu nhận nhầm rồi, dì không phải”

“Không có nhận nhầm! Mẹ chính là mẹ của con! Trúc Nhã là em của con! Con còn mang đến giấy giám nhận! Mẹ xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.