Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 80:




Chương 80

Diệp Mai Hoa không buông tay nói: “Ông chủ, cho tôi thêm một chút thời gian nữa” Lục Bách Thiên nhíu mày nói: “Mai Hoa, em nên biết một công ty như vậy đã đánh mất tư cách rồi”

“Tôi biết, nhưng đây cũng không phải là mất hết hoàn toàn, còn có hy vọng”

“Mai Hoa, anh biết em đã chạy đôn chạy đáo bận rộn rất lâu, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể tùy hứng được” Tứ Nhã tuy là một tay Lục Bách Thiên sáng tạo ra, nhưng không đồng nghĩa với việc anh ấy có thể toàn quyền quyết định, bên trên công ty mặt trên còn có Phòng Đầu tư, bọn họ không có khả năng thông qua một công ty đã mất đi tư cách.

“Bách Thiên, cho tôi thêm một tuần nữa” Lần đầu tiên ở trong công ty Diệp Mai Hoa không có kêu ông chủ, mà là gọi tên anh ấy.

Lục Bách Thiên hoảng hốt trong giây lát, đáy lòng anh mừng như điên.

“Một tuần là được rồi, nếu không được tôi sẽ từ bỏ.” Lục Bách Thiên thở dài nói: “Được rồi, phương án anh sẽ giữ lại một tuần” Diệp Mai Hoa nở một nụ cười cảm ơn nói: “Cảm ơn, tôi sẽ không làm công ty tổn thất”

“Em… Tính toán làm cái gì? Tình huống Viễn Phát đã thành như vậy, cơ bản là không cứu được”

“Không, còn có biện pháp khác nữa. Tôi phải thử một lần” Lục Bách Thiên lập tức nghĩ tới cô chuẩn bị làm cái gì, trợn mắt há hốc mồm nói: “Chuyện này không có khả năng, trong tình huống này vội vàng đưa ra thị trường chỉ sẽ mang đến tổn thất lớn hơn nữa!”

“Nhưng chỉ cần thành công, người dùng sẽ chảy trở về, nếu tình hình có xấu đi nữa thì cũng chỉ như hiện tại thôi.”

“Mai Hoa, em điên rồi.” Lục Bách Thiên rõ ràng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt anh ấy lại mang theo vẻ thưởng thức.

Đây là cô gái mà anh ấy thích, luôn có thể làm ra những hành động không thể tưởng tượng được, cũng có thể vượt mọi chông gai trong cơn mưa gió.

Cuộc thi IBM năm đó cũng là như vậy, tại thời điểm mà tất cả bọn họ đều đã từ bỏ, là Diệp Mai Hoa phát hiện lỗ hổng, lật chuyển tình thế và giành lấy quán quân.

Lục Bách Thiên ngay sau đó mỉm cười nói: “Đêm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Sợ cô từ chối anh lại bổ sung thêm một câu: “Cho em thêm thời gian, không lẽ thời gian ăn một bữa cơm cũng không có.” Nói xong, trên mặt Lục Bách Thiên còn mang theo vẻ tủi thân.

Diệp Mai Hoa xấu hổ nuốt xuống lời từ chối.

Trong khoảng thời gian này Lục Bách Thiên quả thực không có hành động nào quá mực, thậm chí gặp chuyện lớn như vậy cũng đồng ý kéo dài thời gian cho cô, từ chối ăn một bữa cơm có vẻ hơi tàn nhẫn quá.

“Được thôi.” Lục Bách Thiên mỉm cười càng thêm rạng rõ nói: “Tan việc em chờ anh một lát, nhà ăn anh đã chọn xong, anh sẽ dẫn em qua đó”

“Được” Thấy diệp tư hề đáp ứng, tâm trạng của diệp Bách Thiên cả ngày hôm đó đều rất tốt, mắt thường còn có thể thấy rõ.

Đường An Na thấy như vậy, tim cô ta như bị kim đâm, có thể khiến diệp Bách Thiên vui vẻ như vậy chắc chắc là chuyện liên quan tới diệp tư hề.

Đường An Na cố gắng thuyết phục chính mình, Diệp Mai Hoa không lâu nữa sẽ bị sa thải, tạm thời nhẫn nhịn, nhà họ Tôn bên kia cũng phải nhắc nhở họ nhiều thêm một chút, chỉ cần Viễn Phát không thể vực dậy, vậy thì Diệp Mai Hoa cũng không thể trở mình.

Nhà hàng Lục Bách Thiên chọn khá xa, ở lưng chừng núi, khung cảnh xung quanh rất đẹp.

Khi chiếc Bentley của Lục Bách Thiên dừng lại còn có người lại đây dẫn đường, xem ra anh ấy là khách quen.

Vị trí chỗ ngồi là ở bên ngoài, có thể vừa ăn vừa xem phong cảnh dưới chân núi, không thể không nói Lục Bách Thiên sắp xếp vô cùng tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.