Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 71:




Chương 71

Nói cách khác, đơn hàng đã biết trước sẽ thất bại này ai nhận thì người đó ngốc, nhưng mà cô ta biết điều này là do dựa vào mối quan hệ với nhà họ Tô nên mới biết được một ít chuyện, người bên ngoài căn bản không biết.

Thấy Diệp Mai Hoa có gan tiếp nhận, Đường An Na thiếu chút nữa cười thành tiếng, còn sắp xếp cho cô hai trợ thủ có năng lực bình thường.

Sau khi nhận nhiệm vụ Diệp Mai Hoa cũng không trì hoãn, đây là thử thách đối với cô, cũng là một trận chiến để cô có thể thực sự bước vào giới này một lần nữa, cô chuẩn bị tự mình đi đến công ty kia nhìn thử, thực địa khảo sát, có tư cách bỏ vốn đầu tư hay không.

Trên danh nghĩa là công ty con của nhà họ Tôn, nhưng thời gian thành lập không lâu, không có danh tiếng gì cả. Lúc Diệp Mai Hoa đi tới đó, công ty này thậm chí ngay cả người tiếp đón cũng không có, cuối cùng lôi ra một người gọi là người phụ trách để tiếp đãi.

“Cô Diệp đúng không? Hoan nghênh cô đến đây” Người trước mặt là một người đàn ông đeo kính lịch sự, tên Tôn Bân, là người phụ trách của công ty con này.

Nhưng mà trên mặt Tôn Bân rõ ràng mang theo vẻ có lệ, cũng không giống như muốn tiếp đãi cô.

Ánh mắt Diệp như hé hơi lóe, bình thường thì một công ty mới như thế này điệu cần thiết nhất đó là kéo nhà đầu tư, cô đại diện Tứ Nhã đến đây, nhưng dáng vẻ của đối phương hình như có vẻ không cần.

Nói chuyện với nhau một hồi, Diệp Mai Hoa chính xác biết rõ Tôn Bân thật sự không muốn đầu tư, nói đúng hơn là, ngay cả cái công ty này anh ta cũng không muốn, vô cùng kỳ lạ.

Một bên tìm đầu tư, một bên lại nói không muốn đầu tư.

Xem ra, đây là một trận chiến trường kỳ.

Sau khi Diệp Mai Hoa tiến hành tìm hiểu bước đầu thì để lại phương thức liên hệ rồi rời đi.

Tôn Bân thấy cô đi rồi, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt không sao cả, di động vang lên anh ta nghe máy.

“Chuột sao? Tìm anh làm gì?”

“Em biết chuyện từ chú, anh… Hay là anh nhận thua với người nhà đi”.

Tôn Bân cười cười, nói: “Anh hiện tại chịu thua còn chưa đủ sao, ném anh tới công ty rỗng tuếch này, nói hoa mỹ là để anh rèn luyện, còn không phải là muốn loại bỏ anh khỏi vị trí thừa kế sao”

“Năng lực của anh em rõ ràng, nếu không… Anh thử xem có thể vực dậy được hay không?” Tôn Bân vốn định nói thẳng ‘Chờ chết là được rồi, nhưng nghĩ tới cô Diệp vừa mới nấy, giọng nói chợt dừng, nói: “Mà ông chủ Tứ Nhã này có phải là thắng ngu hay không? Vậy mà thật sự phái người lại đây nhìn xem, trong giới đều biết anh đây là bị lưu đày, vậy mà còn dám phái người lại đây thăm dò”

Tôn Quang Hạo ngẩn người, nói: “Công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã? Không phải là công ty của Lục Bách Thiên sao?”

“Ừ, Lục Bách Thiên cũng không phải là tên ngốc, tại sao lại không biết tình huống của anh? Nhưng mà cô Diệp được phái tới đây… Trông cũng được, tên cũng dễ nghe, Diệp Mai Hoa” Có thể từ trong tên độc miệng Tôn Bân nói ra hai chữ ‘cũng được, vậy thì ít nhất là cấp bậc trời sinh.

Tôn Quang Hạo trong lòng nhảy dựng, nói: “Anh, anh xác định tên Diệp Mai Hoa sao?”

“Em quen sao?” Tôn Quang Hạo lập tức miêu tả lại bề ngoài của cô, có được lời khẳng định, lập tức nhảy lên sô pha nói: “Anh! Anh nhất định phải tỉnh lại! Nhất định phải chăm chỉ cố gắng một lần nữa! Tranh thủ vực dậy công ty rỗng tuếch này! Không, em hiện tại liền đi tìm anh! Anh chờ eml”

Tôn Quang Hạo kích động, từ lần trước gặp được mỹ nữ, anh ấy trở về ngày đêm trà không nhớ cơm không thương, nghĩ đến vò đầu bứt tai, nhưng anh ấy lại chỉ biết một cái tên, không tìm được người.

Biển người mênh mông, biết đi đâu mà tìm!

Vốn tưởng rằng không có duyên phận, không ngờ tới vậy là lại gặp nhau! Đây chắc chắn là duyên phận trời định!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.