Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 48:




Chương 48: Mẹ nuôi

Ngày Trúc Nhã xuất viện trời quang mây tạnh, thật hiếm khi thấy thời tiết tốt như vậy, thậm chí chị Dương còn dành hẳn một ngày rảnh rỗi để đi cùng Diệp Mai Hoa đến đón Trúc Nhã về nhà.

Căn nhà đã được sắp xếp và dọn dẹp xong xuôi, chị Dương cũng sẽ tới ở cùng hai mẹ con.

Trúc Nhã cảm thấy dì Dương này tuy hơi có hơi dữ dằn một chút nhưng lại rất quan tâm tới cô bé, qua nửa ngày gặp gỡ cô bé đã có thể gọi một tiếng dì Dương rồi.

Dương Ngọc San quá hạnh phúc khi tìm được mục tiêu của cuộc đời, cô muốn trao cả thế giới cho cô bé, cô bị di chứng vô sinh do một tai nạn để lại nên cuộc đời này cô sẽ không thể có con.

Vì vậy cô thấy bây giờ hiếm có đứa trẻ nào ngoan ngoãn và biết nói lời ngọt ngào như Trúc Nhã, cô thậm chí đã lấy hết can đảm nói với Diệp Mai Hoa rằng cô muốn trở thành mẹ nuôi của Trúc Nhã.

Diệp Mai Hoa đồng ý rồi quay qua hỏi ý kiến của Trúc Nhã.

Trúc Nhã tròn mắt nhìn Dương Ngọc San, trống ngực Dương Ngọc San đập liên hồi vì sợ rằng cô bé sẽ không đồng ý.

“Mẹ, mẹ nuôi là gì?”

“Mẹ nuôi cũng giống như mẹ vậy, mẹ nuôi sẽ cưng chiều, yêu thương con và đối xử tốt với con. Trúc Nhã, con có muốn dì Dương làm mẹ nuôi của con không?” Trúc Nhã mỉm cười đồng ý: “Vâng! Trúc Nhã muốn dì Dương là mẹ nuôi của Trúc Nhãt” Dương Ngọc San mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

“Chà, Trúc Nhã thật ngoan! Tương lai mẹ nuôi nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!”   Trúc Nhã không ngại ngùng, con bé đưa tay ra ôm dì Dương. Cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn nói rất nhiều những câu ngọt ngào dành cho mẹ nuôi.

Diệp Mai Hoa đang bưng đĩa hoa quả vừa cười vừa sụt sùi khóc, trong lòng mừng thay cho Dương Ngọc San.

Dương Ngọc San là người rất quan trọng với cô, khi ở trong tù nếu không được Dương Ngọc San che chở thì cô đã sớm tan xương nát thịt nên cô sẽ không bao giờ quên được ân tình này.

Nhận Trúc Nhã là con gái nuôi, Dương Ngọc San càng quan tâm hơn đến bệnh tình của cô bé và luôn tìm cơ hội để hỏi thăm chạy chữa.

“Thật sự không tìm được tủy sống thích hợp sao?” Diệp Mai Hoa lắc đầu thất thần nói: “Bác sĩ nói cơ hội rất mong manh, đã để ý kỹ nhưng thật sự khó tìm” Đây luôn là nỗi phiền muộn của Diệp Mai Hoa.

“Hay để chị đi xét nghiệm xem có tương xứng không? Nói không chừng lại có kết quả!” Diệp Mai Hoa trong lòng cảm động, cô biết Ngọc San thật lòng quan tâm đến Trúc Nhã.

“Cảm ơn chị Dương, nhưng e rằng không được. Nhóm máu của Trúc Nhã quá khan hiếm và yêu cầu rất khắt khe” Ngọc San quyết không từ bỏ ý định: “Tỉ lệ ghép thành công của người nhà tương đối cao. Bố của Trúc Nhã không chừng lại tương xứng. Em tìm anh ta chưa?” Diệp Mai Hoa trâm mặc một lúc không trả lời.

Cô ấy có kể với Ngọc San rằng cô ấy đã được chăm sóc trong bệnh viện một năm để chờ sinh trước khi cô ấy vào tù, vì vậy Trúc Nhã là con gái ruột của cô ấy, nhưng cô ấy lại không bao giờ đề cập đến bố của Trúc Nhã.

Nghĩ đến đây, Diệp Mai Hoa không giấu diếm nữa, đem toàn bộ câu chuyện lúc trước kể lại một cách ngắn gọn.

Dương Ngọc San tức giận đến mức mặt biến sắc.

“Mẹ kế và đứa em gái đó của em cơ bản không phải con người nữa! Táng tận lương tâm!”

“Chị Dương, em không sao, chị đừng tức giận”

“Thứ cặn bã! Thực sự! Mai Hoa, em không thể bỏ qua cho lũ cặn bã này! Chỉ cần nói cho chị biết em muốn làm gì chị nhất định giúp em! Tuyệt đối không thể buông tha cho hai kẻ   cặn bã này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.