Chương 41: Coi Chừng Lạc Mất Bé Trai
“Được rồi. Chúng ta lên toa bí đỏ nhé” Trúc Nhã giống như con bướm nhỏ, vui vẻ nhảy nhót vòng quanh. Cô bé nép vào lòng Diệp Mai Hoa, rạng rỡ nở nụ cười, cả hai cùng ngồi lên toa bí đỏ. Tạ Bách An kéo sụp mũ lưỡi trai xuống, nhanh chóng leo lên chú ngựa gỗ sơn trắng muốt, liên tục dõi mắt nhìn theo bóng người trước mặt, đáy mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Người dì xinh đẹp kia nhìn qua vô cùng dịu dàng, mà Trúc Nhã lại vô cùng vui vẻ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn không ngừng siết lại rồi buông ra, suy cho cùng Tạ Bách An chỉ mới năm tuổi, cho dù trưởng thành sớm đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể khống chế tâm tình chính bản thân.
Mà trong lúc Tạ Bách An còn đang rối rắm thì phía Tạ Minh Thành đã nhận được định vị từ đối phương. Nhìn thấy địa điểm xe ngừng lại là công viên giải trí, mọi người đều thoáng trầm mặc. Chú Chung vội nói.
“Cậu chủ nhỏ từ trước đến nay chưa từng có dịp đến công viên, e là muốn thử một chút xem sao.”
“Đem công viên giải trí bao vây lại, không được để Tạ Bách An trốn thoát” Tạ Minh Thành lái xe chạy thẳng vào công viên giải trí. Tạ Bách An dám chạy trốn như vậy, anh quả thật tức giận nhưng trong sự tức giận còn nảy sinh tâm tình tán thưởng.
Tuổi còn nhỏ mà có thể vạch ra kế hoạch như vậy, thật sự là quá mức thông minh. Tuy rằng từ đầu đến cuối vẫn chưa thu thập sạch sẽ vẹn toàn nhưng đối với độ tuổi này mà nói thì vẫn có thể tha thứ.
Tuy nhiên, tha thứ không đồng nghĩa với việc có thể tránh thoát trừng phạt.
Sau vài vòng, Trúc Nhã vẫn còn muốn chơi tiếp. Diệp Mai Hoa đương nhiên chiều theo ý cô bé, liên tục chơi hơn ba lần, cô bé mới vui vẻ nhảy xuống.
“Mẹ, con có thể chơi cái đó không?” Trúc Nhã chỉ về phía tàu cao tốc. Sắc mặt Diệp Mai Hoa tái nhợt, cô nhíu mày hỏi lại.
“Trúc Nhã, con không sợ độ cao này hay sao?”
“Con không sợ. Mẹ sợ hả?”
“Ừm, tuổi này không được chơi những thứ cảm giác mạnh như thế đâu. Đợi con lớn một chút rồi mẹ dẫn đi nhé” Trúc Nhã thất vọng cúi đầu, bẹp bẹp chiếc miệng nhỏ.
Diệp Mai Hoa vội vàng chỉ vê phía thuyền hải tặc.
“Chúng ta chơi cái kia nha?”
“Được ạ! Mẹ, còn muốn ăn cả kem nữa”
“Ngoan nào, con không thể ăn đâu”
“Chỉ một cái thôi! Đi mà mẹ!” Nhìn Trúc Nhã mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mình, không ngừng lắc tay cô qua lại làm nũng, Diệp Mai Hoa làm sao đành lòng từ chối, cuối cùng vẫn nắm tay cô bé đến quầy bán kem.
Trời đang vào hè, phía trước xếp cả hàng dài, mà mẹ con Diệp Mai Hoa luôn khiến người chú ý bởi vì Trúc Nhã trông quá mức đáng yêu.
Cô bé nắm tay mẹ mình, nghiêng đầu hỏi đủ mọi loại kiến thức trên trời dưới đất, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng liến thoắng. Mà Diệp Mai Hoa luôn kiên nhãn trả lời từng thứ một, cô biết con gái mình đối với thế giới bên ngoài vô cùng hiếu kì, bởi vì đứa nhỏ đã phải trải qua thời gian quá dài trong bệnh viện, ngây ngô đến đau lòng. Sau lưng hai mẹ con, người phụ nữ trung niên không nhịn được liền thấp giọng hỏi.
“Đứa nhỏ này là con của cháu hả? Thật là, dễ thương quá đi mất!
“Dì cũng rất đẹp ạ! Cảm ơn dì đã khen con!” Diệp Mai Hoa nhoẻn miệng cười. Nghe người khác khen Trúc Nhã cô còn cảm thấy vui hơn so với việc nghe người khác khen chính mình. Thanh âm non nớt của Trúc Nhã vang lên, cách trả lời khéo léo khiến đối phương càng thêm quý mến, cười đến không khép miệng lại được.
“Ôi trời, biết cách nói chuyện quá ấy chứ. Cháu gái à, dì biết còn trẻ như vậy đã phải chăm sóc hai đứa nhỏ là việc không dễ dàng. Nhưng cháu cũng đừng vì bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện mà quên mất bé trai chứ”
“Hai đứa nhỏ? Bé trai gì ạ?”
“Thật là! Cháu không thấy con trai lẽo đẽo theo mình suốt từ nãy đến giờ à? Chịu khó để mắt một chút, công viên rộng, xung quanh lại đông người nhưu vậy, nếu không nắm tay thì thăng bé sẽ lạc mất đấy”
“Ở đâu vậy ạ?”
“Ngay phía sau dì đây này. Ơ, sao lại không thấy đâu nữa rồi? Ban nãy dì rõ ràng mới thấy bóng dáng đứa nhỏ cơ mà”.