Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 3:




“Đúng vậy, hơn nữa sính lễ cũng đã được đưa đến, bà cứ xem qua đi. Nếu như bà cảm thấy luyến tiếc vì phải gả con gái đi quá sớm, vậy thì có thể đính hôn trước”.

Vụ Thúy Bình giật lấy bản chuyển nhượng tài sản dày cộp mà chú Chung đưa qua.

Biệt thự cao cấp, siêu xe, du thuyền hạng sang. Tất cả trị giá lên tới ba nghìn tỷ, Vu Thúy Bình vừa nhìn thấy, trái tim cũng như vợt cả ra ngoài.

Bà ta dứt khoát quyết định nhanh chóng: “Tôi đương nhiên đồng ý. Mai Nhung, con mau lại đây. Con và Tạ Minh Thành sắp kết hôn rồi”.

Diệp Mai Nhung cũng trợn tròn mắt, cho rằng chính mình nghe lầm, Tạ Minh Thành được cả thành phố Thiên Thành này coi như thái tử.

Thực sự anh ta muốn lấy cô sao?

Vụ Thúy Bình nhéo tay Diệp Mai Nhung, nháy mắt vài cái: “Mai Nhung, con còn thất thần làm cái gì? Không màu đồng ý đi.”

Diệp Mai Nhung mừng rỡ tới ngây ngẩn cả người, vội vàng gật đầu: “Tôi đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý gả cho anh ấy”

Chú Chung mỉm cười nói: “Nếu cô đã đồng ý, cậu chủ sẽ sớm cử người tới đón cô. Cậu ấy hiện tại còn có chuyện quan trọng cần xử lý, tạm thời để tôi liên hệ trước. Nếu cô có yêu cầu gì, cứ việc nói với tôi”

“Chỉ cần có thể gả cho Tạ Minh Thành, việc gì tôi cũng bằng lòng”

Sau khi tiễn chú Chung rời khỏi, Diệp Mai Nhung vội vàng bắt lấy cánh tay Vu Thủy Bình, nói: “Mẹ! Con thật sự có thể gả cho Tạ Minh Thành sao? Nhưng, nhưng cái biển số nhà này là của Diệp Mai Hoa!”

Ánh mắt Vụ Thúy Bình chậm rãi trầm xuống, nói: “Cái gì mà của Mai Hoa? Cái biển số nhà này chính là của con. Diệp Mai Hoa tối hôm qua uống rượu say, đâm chết người, bị bắt ngồi tù rồi, nhà họ Diệp của chúng ta không có loại con gái như vậy.”

“Mẹ, ý mẹ là ..”.

“Con mau chuẩn bị cho tốt đi, sắp tới gả cho nhà họ Tạ, những ngày tháng sau này của con sẽ rất tươi đẹp. Mẹ sẽ đem hủy hoại tất cả chứng cứ, còn về phần Diệp Mai Hoa .”

Vụ Thúy Bình ánh mắt tối sầm lại: “Nếu nó không nhận, đánh cho tới khi nhận mới thôi”

Trong phòng giam.

Diệp Mai Hoa bị đạp mạnh vào ngực, lăn vài vòng trên mặt đất. Cả người có cuộn lại như một quả bóng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Cô có nhận tội hay không? Nếu nhận tội thì sẽ bớt đau đớn một chút.”

Diệp Mai Hoa nhất quyết kêu lên: “Không phải tôi … Ta không hề đâm ai cả ..”

“Cô ta thật cứng đầu, đến thế này mà vẫn không chịu thừa nhận. Phải làm sao bây giờ?”

“Tiếp tục đánh, cầm tiền liền phải làm việc, đánh cho cô ta chịu nhận tội mới thôi.”

Ai đó đã mang tới một cây gậy, trực tiếp đập vào khoeo chân của cô.

“Răng rắc” tiếng xương vỡ vụn vang lên.

“A!”

Diệp Mai Hoa hét lên một tiếng, trực tiếp đau ngất đi vì đau đớn nhưng rất nhanh đã bị một chậu nước lạnh tạt vào khiến cho tỉnh lại.

Lúc này, cả người cô đều là máu, ngay cả ý thức cũng mơ hồ không rõ. Nhưng cô vẫn không chịu nhận tội, một khi cô nhận, thì cả đời cô sẽ thật sự bị hủy hoại.

tới.

Một chiếc điện thoại được đưa tới trước mặt cô, giọng nói thờ ơ của Vụ Thúy Bình lạnh nhạt truyền

“Mai Hoa, nhận đi, đừng ương bướng nữa” “Không phải tôi ..”

“Nếu cô không nhận, việc trị liệu cho bố cô sẽ bị gián đoạn. Tôi không có nhiều tiền để tiếp tục chăm sóc một người thực vật đầu. Cô hiểu ý tôi rồi chứ?”

“Không, bà không thể làm thế được. Bố sẽ chết mất.”

Ba năm trước, bố cô gặp tai nạn giao thông, trở thành người thực vật. Hiện tại ông vẫn luôn nằm trên giường bệnh, một khi ngừng việc trị liệu, ông ấy sẽ mất mạng.

“Cô đã yêu quý bố cô như vậy, thì mau nhận tội đi. Nếu không ông ta chỉ còn cách xuống địa ngục mà thôi”

Giờ khắc này, hàng phòng thủ cuối cùng trong lòng Diệp Mai Hoa cuối cùng cũng sụp đổ.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói. “Là tôi. Tôi đã lái xe đâm chết người, sau đó sợ tội chạy trốn”

Sáu năm sau. Người phụ nữ nằm bên cạnh giường bệnh bỗng nhiên bừng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô lại gặp giấc mơ đó.

Căn phòng mờ ảo giống như một cơn ác mộng triền miên không có hồi kết, ngay cả tiếng thở gấp gáp của người đàn ông dường như vẫn quanh quẩn ở bên tai, và hình xăm nơi cổ anh ta cũng khắc sâu trong tâm trí.

Cô quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ đang ngủ say trên giường bệnh, tinh thần mới ổn định lại một chút.

“Cô là mẹ của Diệp Trúc Nhã sao?”

Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng của bác sĩ.

Diệp Mai Hoa vội vàng đứng lên, nhưng chân bên phải của cô có chút kỳ quái. “Bác sĩ, là tôi, có chuyện gì sao?”

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện” Diệp Mai Hoa nhìn sắc mặt nghiêm trọng của bác sĩ, tức khắc hoảng hốt.

“Kết quả kiểm tra đã có rồi, thực xin lỗi, tủy sống của cô không thích hợp” Bác sĩ tiếc nuối nói.

Trái tim Diệp Mai Hoa lập tức trầm xuống, hai mắt đỏ hoe. Cô siết chặt tay, môi run run nói: “Nếu chờ đợi tủy sống được hiến tặng thì còn cần bao lâu nữa? Khả năng có cao không? Bác sĩ, cầu xin ông nhất định phải cứu con bé”

“Tôi sẽ cố gắng, nhưng cô cũng phải chuẩn bị tâm lý trước. Hơn nữa, tiền thuốc men cũng cần thanh toán.”

“Được, tôi sẽ nhanh chóng thanh toán tiền. Bác sĩ, cảm ơn ông.”

Diệp Mai Hoa đã giao ra số tiền cuối cùng trên người, nhưng vẫn không đủ để trả tiền thuốc.

Cô ấy đã ngồi tù suốt năm năm, sau khi ra tù căn bản không tìm được một công việc tốt. Ngay cả khi đã có việc làm thì số lượng được trả cũng ít ỏi một cách đáng thương, hoàn toàn không thể gánh được tiền thuốc men của Trúc Nhã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.