Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 20:




Chương 20: Không Chịu Buông Tay

“Mai Hoa, em có cách thì tốt rồi. Em rất thông minh, nhất định có thể làm tốt. Nếu em có việc gì cần tới chị, cứ việc nói, dù sao thì hiện tại chị cũng không có việc gì.” Giọng nói của Dương Ngọc San mang theo vẻ tự giễu. Một người phụ nữ ngồi tù mười năm thì còn lại gì được nữa, e rằng người nhà cũng đã sớm không còn rồi.

“Chị Dương, chị có dự định gì không?” “Sống ngày nào hay ngày ấy, trước mắt chị sẽ tìm việc làm đã” Diệp Mai Hoa khẽ trầm mặc, cô cũng hiểu rõ những người mới ra tù sẽ gặp phải khó khăn thế nào.

Diệp Mai Hoa lấy ra một số tiền, chính là tiền lấy được từ trong ví Tạ Minh Thành. Chín mươi triệu, không nhiều cũng không ít.

“Chị Dương, nếu chị còn chưa biết phải làm gì, hay là trước hết giúp em một việc” “Em nói đi!” Dương Ngọc San có vẻ hứng thú.

“Chị cầm số tiền này, tìm một vài người có thể tin tưởng.

Em biết chị có cách, em chỉ có vài yêu cầu nhỏ thôi, chị nhất định phải tìm người đáng tin cậy” Dương Ngọc San khi còn ở trong tù, lời nói rất có trọng lượng. Một người như vậy, có quen biết không ít bạn bè đã ra tù, hẳn là tình bạn cũng lâu dài.

Diệp Mai Hoa lại lấy ra thẻ ngân hàng kia, nói: “Thẻ này có thể rút sáu trăm triệu không cần mật khẩu, chị có thể tìm người ở chợ đen rút ra, nhất định không được để lộ hành tung.

Sau khi lấy được tiền, chị cứ nói với em, em sẽ có cách dùng tiền sinh tiền” Diệp Mai Hoa biết rằng việc mình sắp làm là lách luật, nhưng cô không còn cách nào khác, hiện tại cô đang cần tiền, rất rất nhiều tiền.

Muốn thực sự dựa vào việc làm công ăn lương để kiếm tiền, căn bản không chỉ trả nổi tiền trị liệu cho Trúc Nhã, cô lại càng không thể đem sinh mệnh của Trúc Nhã giao cho Vu Thúy Bình.

Tại đại học, chuyên ngành của cô là kinh tế, cô cũng rất am hiểu việc đầu tư cổ phiếu. Có điều, không một ai muốn tin tưởng một người vào tù ra tội, càng sẽ không giao tiền vào tay cô.

Bí quá hóa liều, đây là lựa chọn cuối cùng của cô.

Chị Dương lập tức hiểu được ý định của cô, quyết đoán nói: “Làm, chị sẽ nghe theo em” Trái tim Diệp Mai Hoa nóng lêm: “Cảm ơn chị, chị Dương.

Chị yên tâm, em sẽ không phạm pháp.” “Ha ha ha, chị tin em. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chị sẽ đi chuẩn bị ngay” Hai người nói chuyện thêm một lát rồi chia tay.

Diệp Mai Hoa biết rằng cuối cùng cô cũng đã bước được bước đầu tiên, và những nỗi lo lắng từ trước tới nay có nhẹ nhàng hơn một chút.

Lúc này, tiếng chuông di động vang lên, lại là một số điện thoại lạ. Cô nhấn từ chối, nhưng số đó tiếp tục gọi lại.

Vài lần như vậy, Diệp Mai Hoa không còn cách nào khác, đành phải nhận cuộc gọi.

“Mai Hoa, chúng ta không thể gặp nhau sao?” Diệp Mai Hoa nắm chặt di động trong tay, lập tức muốn cúp máy, nhưng nghĩ tới việc Lục Bách Thiên vốn không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ.

“Lục Bách Thiên, chúng ta đã chia tay rồi” “Mai Hoa, em đang trách anh 6 năm trước đi không lời từ biệt sao. Anh muốn trở về…” “Không phải! Mặc kệ anh có đi hay không, chúng ta đều sẽ không có tương lai.” Diệp Mai Hoa phải nỗ lực rất nhiều mới nói xong những lời này, trái tim đau như dao cắt.

Giọng nói của Lục Bách Thiên trong điện thoại vẫn giống như trong trí nhớ của cô, vô cùng dịu dàng.

Những năm tháng thanh xuân bên nhau, thời gian đại học ngọt ngào, tràn ngập tình yêu say đắm, tất cả đều đã qua đi.

Hiện tại, cô đã không còn là người mà anh yêu thích nữa.

Cô đã không còn trong trắng, hơn nữa còn có Trúc Nhã bên cạnh. Cô đã là một người mẹ, thời điểm này căn bản không còn xứng với Lục Bách Thiên.

“Mai Hoa, anh chỉ cần một cơ hội, một cơ hội để nói chuyện” “Không có đâu, đừng tìm tôi nữa, chúng ta chia tay rồi” Lục Bách Thiên lộ ra một cười khổ, anh nhìn bóng người chỉ đứng cách đó vài bước, nhẹ nhàng nói.

“Mai Hoa, em là người duy nhất anh yêu.” Cạch.

Diệp Mai Hoa cúp máy, trái tim không ngừng đập thình thịch như trống đánh, đau đến tê dại, nước mắt không kìm được mà lăn dài.

“Mai Hoa” Tiếng gọi vang lên sau lưng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.