Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 15:




Diệp Mai Hoa trực tiếp cúp máy, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Di động không ngừng đổ chuông, cô không hề nhận bất cứ cuộc gọi nào, chỉ nhìn nó một cách mới ho.

Cuối cùng tiếng chuông cũng dừng lại, tin nhắn tới.

“Mai Hoa, anh về nước rồi, chúng ta gặp nhau đi.”

“Mai Hoa, anh vẫn đợi em”

Nhìn thấy hai tin nhắn này, Diệp Mai Hoa ngẩn người thật lâu, tròng mắt đỏ lên.

Cô biết là Lục Bách Thiên đã trở lại.

Lục Bách Thiên là bạn trai của cô trước khi chưa ngồi tủ. Cả thời thanh xuân bọn họ bên nhau, hẹn ước sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Nhưng chỉ trong một đêm, mọi thứ đều đã bị hủy hoại.

Cô không còn trong trắng, hơn nữa đã từng ngồi tù. Cả đời này của cô đã bị hủy hoại rồi, làm sao có thể liên lụy tới Lục Bách Thiên?

“Thực xin lỗi…”

Cô vô cùng nhẫn tâm, thậm chí còn cho số điện thoại và danh sách đen.

Lúc này, Lục Bách Thiên vừa xuống khỏi máy bay, cầm điện thoại trong tay mà đưa mắt nhìn bầu trời u ám, tâm tình thực sự rất tốt.

Hiện tại anh đã thành công đấu tranh với những người trong gia đình. Anh phải trở về báo cho Mai Hoa biết, anh có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô.

Sáu năm trước, anh bị gia đình ép đi du học không rõ lý do, thậm chí còn chưa kịp nói gì với Mai Hoa đã bị cưỡng ép lên máy bay. Ngay sau đó anh lại nhận được tin nhắn đòi chia tay của Mai Hoa.

Anh không tin Mai Hoa sẽ vô duyên vô cớ mà chia tay anh, hẳn là cô có nguyên nhân khó nói gì đó.

Nhưng anh vẫn luôn bị người nhà khống chế, sáu năm nay không có cách nào để về nước, ngay cả liên lạc về cũng không thể.

Anh đành phải che giấu năng lực thực sự của mình, sau khi tốt nghiệp đã thực hiện thành công rất nhiều dự án lớn, tới khi được gia đình công nhận năng lực mới có thể vội vội vàng vàng về nước.

Lần này, anh sẽ không đánh mất Mai Hoa một lần nữa.

Hôm sau.

Diệp Mai Hoa ra khỏi nhà với lý do mua quần áo mới chuẩn bị dự tiệc.

Vu Thúy Bình cũng không hề hoài nghi, nhưng trong lòng Diệp Mai Hoa cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô không tin Vu Thủy Bình thật sự sẽ đưa cô ra ngoài gặp gỡ mọi người. Vụ Thúy Bình thậm chí còn hận không thể đá cô ra khỏi nhà họ Diệp, không có lý nào lúc này lại ân cần với cô như vậy?

Bà ta thậm chí còn đưa tiền cho cô để mua quần áo, sự khác thường này chắc hẳn có âm mưu. Diệp Mai Hoa nén lại nghi ngờ. Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, cứ vậy là được.

Với số tiền trong tay, cô tìm tới một tiệm ăn tư nhân, làm đồ ăn mang tới bệnh viện, còn mua thêm một con búp bê barbie.

Trúc Nhã nhìn thấy cô thì vô cùng vui vẻ, còn ôm cô mà nhào tới hôn mấy cái.

“Mẹ, con yêu mẹ”

Mẹ cũng yêu con. Con thích chứ?” “Thích!”

Trúc Nhà đùa nghịch búp bê barbie, khuôn mặt nhỏ cười đến híp cả mắt lại.

Diệp Mai Hoa cũng vui vẻ theo, và nỗi buồn vì sự trở lại của Lục Bách Thiên điện thoại đã vơi đi rất nhiều.

Trúc Nhã bỗng nhiên dừng đùa nghịch búp bê barbie trên tay, nói: “Mẹ, về sau con không cần búp bê barbie nữa”

“Trúc Nhã làm sao vậy? Không thích sao?” “Trúc Nhã không thích” Diệp Mai Hoa nhìn thấy rõ sự tình yêu thương trong cô bé, sống mũi không khỏi cay cay.

Con gái cô còn nhỏ như vậy, mặc dù rất thích búp bê barbie này nhưng lại tỏ ra là một đứa bé rất hiểu chuyện và chu đáo.

Cô biết, Trúc Nhã không phải không thích, chỉ là sợ cô phải tốn tiền. “Trúc Nhã có thể thích. Mẹ sẵn sàng mua búp bê barbie cho Trúc Nhã”

Trúc Nhã ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng bổ nhào vào lồng ngực mẹ.

“Thật sao? Mẹ ơi, con thích, con thích búp bê barbie lắm. Nhưng mà, con không muốn trở thành gánh nặng của mẹ”.

Trái tim Diệp Mai Hoa lập tức mềm nhũn. “Sao lại thế được? Trúc Nhã không phải gánh nặng của mẹ, Trúc Nhã là bảo bối lớn nhất của mẹ”. “Thật không? Mẹ sẽ không bỏ rơi Trúc Nhã chứ?” “Không bao giờ. Mẹ sẽ bên cạnh con, sau này dù thế nào cũng sẽ không bỏ rơi Trúc Nhã”.

Trúc Nhã ôm chặt lấy mẹ, nói: “Vậy tại sao lúc trước mẹ không cần con? Viện trưởng nói, trẻ con trong cô nhi viện đều là bị người ta vứt bỏ”

Lồng ngực Diệp Mai Hoa cảm thấy vô cùng đau đớn, tựa như dao cắt.

Khoảng thời gian mấy năm sống tại cô nhi viện vẫn để lại bóng đen quá lớn với Trúc Nhã, đây đều là lỗi của cô.

“Lúc ấy … mẹ không thể chăm sóc con, vì thế mới nhờ viện trưởng chăm nom cho con, mẹ không hề vứt bỏ con”

Trúc Nhà dường như bị lý do này thuyết phục, cũng không còn buồn nữa, mặt mày hớn hở chơi búp bê barbie.

Diệp Mai Hoa ở lại chơi với cô bé một lát sau đó rời đi. Cô còn phải mang hộp đồ ăn tới cho Tạ Bách An.

Từ phòng bệnh của Trúc Nhã đi ra, Diệp Mai Hoa trực tiếp đi lên phòng bệnh vip ở tầng cao nhất.

Cả một tầng đều được bao trọn, thậm chí còn có cả vệ sĩ đang canh gác.

Có lẽ Tạ Minh Thành đã nhắc trước, nên những vệ sĩ này cũng không làm khó cô, trực tiếp cho cô đi vào.

Bách An đang ôm máy tính viết code, vừa thấy Diệp Mai Hoa, ánh mắt nhìn máy tính liên trở nên lạnh. lẽo, lập tức để máy tính sang một bên.

“Dì xinh đẹp”

Diệp Mai Hoa dở khóc dở cười với cách gọi này.

Trúc Nhã cũng thích gọi Tạ Minh Thành là chủ đẹp trai. Hai đứa nhóc này không chỉ trông rất giống nhau, mà cách gọi người khác cũng giống, duy chỉ có tính cách là khác xa.

Trúc Nhã hoạt bát vui vẻ, là một cô bé rất hay cười. Còn Tạ Bách An thì giống như một ông cụ non,

 

hơn nữa còn rất thông minh, nghĩ ra cách dùng chính mình để uy hiếp bố.

“Bách An” “DÌ xinh đẹp, dì tới muộn quá, cháu đã đợi dì rất lâu”

“Xin lỗi, dì còn phải đến thăm con gái, vì vậy tới muộn một chút.” “Dì xinh đẹp có con gái sao?” .

Nhắc tới Trúc Nhã, trên mặt Diệp Mai Hoa lộ ra nụ cười dịu dàng, nói: “Đúng vậy, em ấy tên là Trúc Nhã. Hai đứa nhìn rất giống nhau”

“Bọn cháu nhìn rất giống nhau sao?”

Diệp Mai Hoa cười gật đầu, mở hộp đồ ăn ra, tức khắc hương thơm ngào ngạt tỏa ra.

“Vậy em ấy cũng ở đây sao? Em ấy bị bệnh ạ?”

Diệp Mai Hoa động tác khẽ dừng lại, thở dài rồi nói: “Đúng vậy, em ấy bị bệnh, Bách An cũng bị bệnh, nhưng cả hai đều sẽ khỏi nhanh thôi”

Chỉ cần có thể khỏe lên, muốn cô phải trả giá gì cô cũng sẵn lòng. “Di đi trước đây, lần sau sẽ tới thăm cháu nhé” “Vậy lần sau gặp lại” .

Tạ Bách An nhìn theo bóng lưng Diệp Mai Hoa rời đi, nhanh chóng ăn xong mấy món đồ ngon lành. Chiếc bụng nhỏ của cậu căng phồng, cậu rất thích cảm giác thỏa mãn khi được ăn no này.

Sau khi ăn xong, Tạ Bách An bò khỏi giường, đeo giày vào. Cậu bé muốn tìm con gái của dì, nhìn xem cô bé có xinh đẹp giống dì xinh đẹp hay không.

Cậu mới vừa đi ra tới cửa liền bị vệ sỹ ngăn lại. “Cậu chủ nhỏ, cậu không thể rời khỏi phòng bệnh”

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Bách An nhắn lại, cặp mắt đã giống Tạ Minh Thành tới năm sáu phần, thực sự rất dễ làm người khác hoảng sợ.

“Tôi muốn đi xuống dưới một chút, tránh ra” “Cậu chủ nhỏ, ông chủ đã dặn, cậu không thể rời đi.”

“Tôi là con của bố, chỉ cần tôi làm nũng với ông ấy là muốn gì cũng được, các chú nhất định phải gây khó dễ cho tôi sao?”.

Mấy người vệ sĩ bị hù họa, cho dù chủ tịch Tạ không thường xuyên xuất hiện nhưng mọi người làm biết tầm quan trọng của cậu chủ nhỏ.

“Các chủ không yên tâm thì cứ đi theo sau tôi là được.” Tạ Bách An thành công đi ra khỏi cửa, phía sau cậu còn có năm sau vệ sĩ đi theo. Cậu bé đi thẳng một đường xuống dưới, nhưng cậu bé không biết phòng bệnh của em gái ở đầu.

Cũng may Tạ Bách An rất thông minh, cậu trực tiếp tìm tới quầy lễ tân, dò hỏi có đứa bé nào nhìn rất giống mình hay không.

Cậu vừa hỏi, liền nhận được câu trả lời thực sự có người như vậy.

Có lẽ là Tạ Bách An và Trúc Nhã rất giống nhau, hơn nữa những đứa trẻ xinh đẹp thường khắc sâu trong ký ức của mọi người.

Tạ Bách An tìm được Diệp Trúc Nhã. Khi cậu đứng ở cửa nhìn cô bé đang chơi búp bê barbie kia, cậu sợ tới ngây người.

Cô bé này trông thực sự quá giống cậu.

Điều này thực sự khiến Tạ Bách An hoài nghi không biết cô bé này có phải là con riêng của bố cậu hay không.

Không, không đúng!

Bố cậu không thích phụ nữ, ngay cả mẹ cậu cũng không thể lại gần ông, làm thế nào có thể có con riêng được chứ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Bách An nhăn lại, dường như đang tự suy nghĩ điều gì.

Cuối cùng cậu vẫn không đi vào chào hỏi, là là trở về phòng bệnh của mình. Cậu lấy ra máy tính, những ngón tay nhỏ bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím.

Cậu muốn hack vào máy tính của bệnh vận để điều tra thông tin của cô bé kia. hắn vẫn là không có đi vào lên tiếng kêu gọi, mà là trở về chính mình phòng bệnh,

Trực giác nói cho Tạ Bách An biết, cô bé này và cậu trông giống nhau như vậy, hẳn là phải có liên hệ giữa hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.