Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 3: Khách Sạn Này Đúng Là Thần Thông Quảng Đại 1





Mặc dù trong lòng Phong Nguyên Ninh rất để ý, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ như chuyện không liên quan gì đến mình.
Chỉ thấy thiếu niên mặc đồ đen kia giữ chặt cô nương mặc đồ hồng phấn kia, kiên trì không cho nàng ta đi vào khách sạn: "Rồi cũng có cách thôi, muội đừng tự sa ngã."
Cô nương mặc đồ hồng phấn kích động phản bác lại: "Còn có cách nào nữa? Thần y của Y Cốc cũng không có cách nào cả, cửa hàng này thần kỳ như vậy, có cần thiết phải tính kế một người tàn phế như ta không? Nói không chừng không những không có nguy hiểm, mà ngược lại còn là một cơ duyên hiếm có."
Thanh niên mặc đồ đen ngẩn ngơ, cảm thấy nàng ta nói rất có đạo lý, nhất thời buông lỏng nàng ta ra một chút.
Cô nương mặc đồ hồng phấn lập tức thoát ra, nhanh chân chạy vào bên trong khách sạn, nàng ta lấy ra mấy khối bạc vụn bỏ lên quầy: "Ta muốn ở trọ!"
Bên ngoài cửa hàng, thanh niên mặc đồ đen do dự một chút rồi cũng hạ quyết tâm đi vào, đứng yên bên cạnh cô nương mặc đồ hồng phấn: "Huynh cũng ở khách sạn này cùng muội.
Bà chủ, mở thêm một phòng cho ta đi."
Hắn lấy ra một thỏi bạc bỏ lên quầy.
Cô nương mặc đồ hồng phấn tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Không phải huynh không muốn ở lại đây hay sao? Ta nói rồi, sẽ không có việc gì đâu, người ta là thế ngoại cao nhân, cũng không cần cái gì ở chúng ta."
Thanh niên mặc đồ đen chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn về phía nàng ta.
Phong Nguyên Ninh: "..."
Chao ôi, một chén cơm chó thật lớn.
Phong Nguyên Ninh thu bạc vụn của cô nương mặc đồ hồng phấn vào hệ thống trước, vì thế tài khoản trong hệ thống biến thành 3 vàng; 1, 66 bạc.

Cô lấy 0, 66 bạc thừa ra, nháy mắt một thanh bạc có hình dạng quy tắc xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Thanh bạc này hoàn toàn khác với bạc vụn mà cô nương mặc đồ hồng phấn vừa đưa, rõ ràng là nó cao cấp và trang nhã hơn.
Sau đó Phong Nguyên Ninh mở giao diện quản lý khách sạn ra, sử dụng công năng quản lý phòng cho khách để chế tạo thẻ phòng 202.
Phòng 201 đã bị Phong Nguyên Ninh chọn làm phòng của mình.
Toàn bộ khách sạn Tiên Viên chỉ có bốn phòng cho khách, sau khi cô chiếm lấy một phòng thì chỉ còn lại ba phòng cho khách vào ở.
Phong Nguyên Ninh đưa thẻ phòng và thanh bạc cho cô nương mặc đồ hồng phấn: "Số phòng 202, ngày mai đúng vào lúc này, nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở lại thì cầm thẻ phòng lại đây thanh toán gia hạn, nếu không gia hạn thì thẻ phòng sẽ mất hiệu lực.
Chút nữa ta sẽ đưa mì ăn liền qua, không cần nóng vội."
Nhìn thấy đủ loại thao tác thần kỳ của Phong Nguyên Ninh, cô nương mặc đồ hồng phấn và thanh niên mặc đồ màu đen đều lộ vẻ khiếp sợ.
Chủ nhân khách sạn này đúng là không giống bình thường!
Cô nương mặc đồ hồng phấn ngẩn người một lúc mới đưa tay nhận lấy thanh bạc và thẻ phòng.
Sau khi nhận xong, nàng ta lại ngẩn ngơ thêm một lần nữa, tấm thẻ này thật sự kỳ quái.
Sau khi cầm thẻ phòng, bỗng nhiên nàng ta nhận được một đoạn tin tức, là cách sử dụng thẻ phòng này.
Nó thật thần kỳ!
Đây đúng là một khách sạn vô cùng thần kỳ, chủ nhân của khách sạn này thật sự có bản lĩnh làm nàng ta trở lại thành một người bình sao?
Cô nương mặc đồ hồng phấn nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức nhìn cô với ánh mắt háo hức và mong chờ: "Bà chủ, ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, gân mạch toàn thân bị đứt đoạn, người có cách nào giúp ta khôi phục không? Chỉ cần có thể khôi phục võ công, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền thì ta cũng nguyện ý."
Phong Nguyên Ninh: "..."
Ngay cả cô cũng là một người bình thường thì làm sao có cách giúp người ta khôi phục võ công?
Phong Nguyên Ninh lập tức lạnh lùng từ chối: "Ta là mở khách sạn, không phải y quán, đừng tìm ta vì những chuyện như vậy."
Cô nương mặc đồ hồng phấn kiên định nói: "Bà chủ, ta sẽ dùng sự chân thành của mình để làm người động lòng."
Nàng ta hiểu, thế ngoại cao nhân thì sao có thể tùy tiện ra tay?
Cao nhân người ta cũng không cần cái gì ở nàng ta, nàng ta cũng không có bản lĩnh báo ơn, cách duy nhất chính là dùng sự chân thành của mình làm nàng cảm động.
Phong Nguyên Ninh: "..."
Khách sạn chủ yếu chỉ cung cấp thức ăn và phòng nghỉ, sao có thể khai phá ra công năng giúp người ta nối lại kinh mạch? Nghĩ thôi cũng biết là không có khả năng rồi.
Vì thế Phong Nguyên Ninh lại lạnh lùng phủ nhận: "Đừng nghĩ nữa, mặc kệ ngươi có chân thành hay không thì ta cũng không có cách nào giúp được ngươi."
Nhưng cô nương mặc đồ hồng phấn vẫn sốt sắng gật đầu: "Ta hiểu.
Bà chủ, người yên tâm đi, ta sẽ không cưỡng ép người, cũng sẽ không quấy rầy người."
Cao nhân thì sao có thể không có bản lĩnh giúp nàng ta? Rất có thể là sợ phiền toái, không muốn ra tay mà thôi.
Nàng ta hiểu.
Thực ra cao nhân từ chối nàng ta là rất bình thường, việc không có lợi ích thì ai muốn làm?
Bây giờ nàng ta chỉ có thể thể hiện thật tốt, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với cao nhân, nói không chừng người ta vui vẻ sẽ vươn tay giúp nàng ta giải quyết vấn đề.
Phong Nguyên Ninh: "..."
Ngươi hiểu cái gì? Ngươi có thể hiểu cái gì? Cô thật sự không thể giúp người ta khôi phục võ công!
Mang theo tâm trạng sa mạc lời, cô thu thỏi bạc của thanh niên vào hệ thống, nhìn số định mức lượng bạc trong hệ thống, cô lắc đầu: "Bạc trắng không đủ độ tinh khiết, bạc thật không đủ một lượng."
Thanh niên mặc đồ đen không dám phản bác, lại lấy ra một thỏi bạc đặt lên quầy.
Lúc này tổng cộng được 1, 71 lượng bạc trắng.

Phong Nguyên Ninh lấy bạc thừa ra, dùng hệ thống chế tạo thẻ phòng, sau đó cùng lúc đưa thanh bạc và thẻ phòng cho hắn: "Số phòng 203, một ngày."
Thanh niên mặc đồ đen nhận lấy thẻ phòng, sau đó cũng ngẩn người ra giống như cô nương mặc đồ hồng phấn.
Sau khi cầm thẻ phòng, thanh niên mặc đồ màu đen cũng nhận được một đoạn tin tức, cho biết cách sử dụng thẻ phòng.
Phong Nguyên Ninh đứng dậy, đi ra khỏi quầy, định đi qua đóng cửa kính, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một người ở bên ngoài đi về phía khách sạn.
Đây là một người đàn ông mặc đồ màu xám, trông có vẻ bụi bặm và mệt mỏi.
Chàng thiếu niên tuấn tú đầu tiên hỏi Phong Nguyên Ninh thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không xuống ngựa đi vào quán.
Phong Nguyên Ninh ngẫm nghĩ một chút, lại quay trở về quầy và hướng dẫn hai vị khách ở trước mặt: "Các ngươi đi theo cầu thang bên kia lên lầu hai, lầu hai có bốn phòng, tự mình quẹt thẻ mở cửa, phòng có thể dùng thẻ mở ra chính là phòng của các ngươi."
Bố cục của toàn bộ khách sạn là thế này.
Lầu một là sảnh, trong sảnh có khu tiếp khách và cầu thang dẫn lên tầng hai.
Ngoài ra ở tầng một còn có bốn phòng riêng biệt, đó là phòng máy phát điện hạt nhân tổng hợp, phòng phân phối điện và nhà vệ sinh nam, nữ.
Lầu hai có bốn phòng cho khách, trong phòng cho khách có giường, bàn ghế, sô pha, máy lọc nước, bàn trà, phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có bồn cầu xả nước tự động, vòi hoa sen, bồn tắm, bồn rửa mặt và vòi nước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.