Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 86: Đi dạo phố, cướp đoạt gỗ sét đánh (*)




(*)Gỗ sét đánh: Là tên gọi loại gỗ được lấy từ các cây gỗ bị sét đánh tự nhiên (còn gọi là *Khí Tử mộc*). Người xưa tin rằng gỗ sét đánh là giao thoa giữa âm (đất) và dương (trời) nên có tác dụng trừ tà ma rất mạnh, vì vậy gỗ sét đánh thường được dùng để làm pháp khí, làm pháp tượng trấn yểm, được đóng giường, được làm thẻ bài kê dưới gối để ngủ an giấc…
Như Tiểu Lam ăn mặc chỉnh tề, cùng với Thanh Mặc Nhan ngồi ngoài sân phơi nắng.
Nàng có chút sợ hãi rụt rè.
Kỳ thực cũng không thể trách nàng, bất kể là ai trong vòng một đêm mà trưởng thành nhanh như vậy, cũng sẽ sợ hãi bị người khác nhìn bằng ánh mắt quái dị.
Đám nha hoàn trong viện tròng mắt như là sắp rớt ra đến nơi.
Tại sao các nàng lại không biết việc thế tử nhận nuôi nhiều hài tử như vậy, còn có tiểu nha đầu trước kia... Chẳng lẽ đã bị thất sủng rồi sao?
Huyền Ngọc cũng là một bộ dáng kinh ngạc, nhưng mà hắn tự biết điều gì không được hỏi, cho nên rất nhanh liền đem tầm mắt rời khỏi trên người Như Tiểu Lam.
Mà đám tử sĩ đến mí mắt cũng không thèm động.
Điều bọn họ quan tâm chính là an nguy của viện này, bọn họ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Thanh Mặc Nhan, mặc kệ bên người thế tử có bao nhiêu nữ nhân, bao nhiêu hài tử cũng đều không có liên quan đến bọn họ.
"Hôm nay ngươi không đến Đại Lý Tự?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi.
"Ân." Thanh Mặc Nhan không mấy để ý đáp lại: "Đã giao phó hết công việc, có thể được nghỉ ngơi vài ngày, lát nữa ta sẽ đem ngươi đi mua quần áo cùng đồ trang sức."
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ nhìn lại tóc chính mình, đầu tóc đen thật dài kéo tận xuống mặt đất.
"Có thể cắt đi hay không?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Muốn cắt đến đâu?" Thanh Mặc Nhan sai người mang kéo tới.
"Đến đây..." Như Tiểu Lam khoa tay múa chân.
Cây kéo trong tay Thanh Mặc Nhan kêu lên một tiếng, dọa đến Như Tiểu Lam phải né tránh về phía sau.
Đám nha hoàn trong viện trợn mắt há hốc mồm nhìn thế tử nhà các nàng tự tay cầm lấy kéo, sau đó ngồi cắt tóc cho một nữ hài tử mới chỉ gần mười tuổi.
"Vẫn còn quá dài." Như Tiểu Lam thì thầm trong miệng.
Thanh Mặc Nhan không thèm để ý đến nàng, bỏ kéo ra, gọi nha hoàn đến làm tóc cho nàng.
Chỉ mất một lúc, nha hoàn đã làm xong cho Như Tiểu Lam kiểu tóc búi hai bên, vẻ mặt Như Tiểu Lam lại như không vừa lòng, nàng không ngừng lắc lư đầu, ầm ĩ một trận.
Thanh Mặc Nhan làm ngơ với kháng nghị nho nhỏ của nàng, mang nàng ra khỏi sân.
Lúc gần đi hắn xoay người lặng lẽ phân phó với Huyền Ngọc: "Thay toàn bộ nha hoàn cùng hạ nhân trong viện đi."
Những người đó đã nhìn thấy bộ dáng trước kia của Như Tiểu Lam, khó tránh khỏi sẽ có tin đồn truyền ra ngoài, cho nên không bằng thanh lý sạch sẽ mới tốt.
Huyền Ngọc lặng lẽ phái người đi làm việc này, Như Tiểu Lam lại hồn nhiên không biết gì cả, hưng phấn bước lên xe ngựa cùng với Thanh Mặc Nhan, rời khỏi phủ.
Xe ngựa dừng ở trước một cửa hàng ba tầng trong thành.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước xuống xe ngựa.
"Muốn cái gì thì tự mình chọn lấy, đến lúc đó ta sẽ thanh toán." Thanh Mặc Nhan khoanh tay đứng ở ngoài tiệm, không có ý muốn đi vào bên trong.
Như Tiểu Lam nhìn vào trong tiệm, lúc này mới thấy trong tiệm bán toàn là y phục nữ tử cùng vật phẩm trang sức các loại.
Một đại nam nhân như Thanh Mặc Nhan đi vào quả là có chút không đúng.
"Nhìn trúng cái gì đều có thể mua sao?" Như Tiểu Lam nháy mắt hỏi.
Thanh Mặc Nhan gật đầu.
Như Tiểu Lam cực kỳ hưng phấn, tức thì có một loại cảm giác quen thuộc.
Vào đến cửa tiệm, mắt chuyển động khắp nơi.
Trong tiệm nhìn qua rất lớn, tràn đầy hàng hóa bất đồng.
Như Tiểu Lam đối với y phục cùng trang sức cũng không có bao nhiêu hứng thú, nàng muốn tìm chính là đá ngũ sắc.
Bởi vì thân thể nàng bỗng nhiên trưởng thành, cho nên Thanh Mặc Nhan đã lấy đi cái vòng cổ cũ của nàng, thay đổi bằng một cái mới, mặt trên của nó cũng mang theo đá ngũ sắc, bất kể nàng nhìn thứ này nhiều đến đâu, cũng đều cảm thấy nó chuyên được dùng để đeo trên người sủng vật.
Thanh Mặc Nhan tên kia rõ ràng là đang ám chỉ nàng, mặc kệ nàng có biến thành bộ dáng gì, thì cũng đều là sủng vật của hắn, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Dạo quanh một vòng ở trên lầu, nàng không hề nhìn thấy một viên đá ngũ sắc nào, bất quá ở lầu một nàng lại ngoài ý muốn thấy được một thứ tốt.
Gỗ sét đánh!
Dựa vào kinh nghiệm của nàng, đây là một khối gỗ đào lâu năm, bị sét đánh vào mặt sau hiện ra vết cháy màu đen.
Có nó, nàng có thể chế tạo ra pháp khí.
Như Tiểu Lam hưng phấn nghĩ.
Hơn nữa còn có thể dùng nó làm thành thế thân phù, so với việc dùng chu sa hòa với máu thì càng hữu hiệu hơn.
Nàng vừa nghĩ vừa nhón chân lên, muốn lấy khối gỗ sét đánh từ trên giá kia xuống...
Ngay tại lúc hai tay nàng chạm vào khối gỗ, đầu kia của gỗ đột nhiên trầm xuống, cũng bị một bàn tay khác cầm được.
"Khối gỗ đào này rất thích hợp để điêu khắc kinh văn, đến lúc cung yến vừa vặn có thể tặng cho thái hậu." Một giọng nữ quen thuộc chui vào tai Như Tiểu Lam.
Giọng nữ này là... Ngũ tiểu thư?
Cách một cái giá, Như Tiểu Lam có thể miễn cưỡng thấy được bóng người ở đối diện.
Ngũ tiểu thư đang nói chuyện với vài thiên kim nhà giàu khác, một tay còn đang cầm lấy khối gỗ sét đánh.
Mới không để nó cho ngươi đâu! Như Tiểu Lam dùng sức kéo về phía sau.
Ngũ tiểu thư ở đối diện "di" một tiếng, trên tay thoáng dùng sức.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam bỏ bừng cả lên.
Hiếm khi mới thấy được gỗ sét đánh, cho dù bị chuột cắn nàng cũng sẽ không nhường cho người khác.
Nếu so về khí lực và tuổi tác thì Ngũ tiểu thư vẫn có lợi thế hơn nàng, dùng hết sức để lôi, hai chân Như Tiểu Lam mắt thấy đã sắp rời khỏi mặt đất.
"Buông tay!" Như Tiểu Lam vội vàng kêu lên: "Đây là ta nhìn thấy trước!"
Nghe được thanh âm này, đám nữ tử lúc này mới nhìn thấy ở đối diện sau cái giá còn có một nữ hài tử gần mười tuổi, nàng đang cầm lấy một đầu của khối gỗ không chịu buông tay.
Ngũ tiểu thư nhíu nhíu mày: "Tiểu hài tử từ đâu đến, đừng có mà quấy rối ở đây."
Như Tiểu Lam hự hự kéo khối gỗ sét đánh về phía mình, theo lời nói của Ngũ tiểu thư nàng có thể biết được, đối phương không hề nhận ra nàng.
"Đây là ta nhìn thấy trước." Như Tiểu Lam nghiêm mặt nói: "Ngươi lại đi tranh giành với một tiểu hài tử, thật đáng xấu hổ!" Dù sao trong mắt đối phương nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, vậy nên dứt khoát phải đoạt được đến cùng.
Sắc mặt Ngũ tiểu thư đỏ lên, không ít nữ quyến xung quanh đang hướng ánh mắt tò mò về phía bên này.
"Ngươi một tiểu hài tử cần một khối gỗ làm cái gì." Ngũ tiểu thư nói.
"Không cần ngươi quản đến chuyện đó." Như Tiểu Lam chu miệng lên.
Một nữ tử ở bên người Ngũ tiểu thư với tay cầm lấy một cái vòng tay ngọc thạch, dỗ dành nói: "Ngươi xem, thứ này so với khối gỗ trong tay ngươi đẹp mắt hơn nhiều, không bằng chúng ta trao đổi đi."
Như Tiểu Lam trợn tròn mắt nhìn các nàng, đột nhiên lại có loại xúc động muốn cười to.
"Các ngươi coi ta là hài tử ba tuổi sao? Ta mới không cần vòng tay đâu, thứ ta muốn là khối gỗ này." Nói xong nàng dùng hết sức kéo gỗ sét đánh về phía trong lòng, ý định bức Ngũ tiểu thư phải buông tay ra.
Động tĩnh bên này càng lúc càng hấp dẫn nhiều ánh mắt người vây xem.
Bên người Ngũ tiểu thư có ba vị tiểu thư nhà giàu, còn có nha hoàn đi theo các nàng, mà bên này Như Tiểu Lam lại chỉ có một mình.
Ngũ tiểu thư âm thầm cắn chặt răng, thấp giọng uy hiếp nói: "Buông tay, nếu không buông tay ta sẽ sai người chặt đứt tay của ngươi đi."
Nàng vốn tưởng rằng khi nói ra lời này, chắc chắn sẽ dọa được đối phương buông lỏng tay ra, hoặc là khóc lóc chạy đi mất cũng không chừng.
Nhưng mà hài tử ở đối diện lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái để đánh giá nàng.
"Ngươi quả nhiên là một nữ nhân xấu." Đôi mắt màu xanh biếc phản xạ ra một loại ánh sáng sâu kín, thời điểm nói ra lời này, nữ hài tử còn tự mình gật gật đầu, phảng phất như đang cường điệu phán đoán của chính mình.
Ánh mắt này tại sao lại quen thuộc như thế...
Giống như là...
Ngũ tiểu thư không khỏi ngây người.
Như Tiểu Lam đột nhiên dùng sức đẩy vào giá đồ, đồ sứ cùng đồ trang sức được bày ở trên như là đang lung lay sắp đổ.
"Ngũ tiểu thư, cái giá sắp đổ rồi!" Nha hoàn kinh hô ra tiếng.
Đám người Ngũ tiểu thư cả kinh, cuống quít buông khối gỗ ra rồi tìm cách tránh đi.
Cái giá lung lay, không có đổ, nhưng mà đồ vật ở trên lại bị rơi xuống rối tung hết cả lên.
Như Tiểu Lam chiếm được gỗ sét đánh, trong lòng cao hứng đến nói không nên lời, ôm theo khối gỗ chạy về phía cửa, chuẩn bị đi khoe với Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, một cái bình sứ màu xanh rơi từ trên giá xuống, rơi xuống vỡ nát ở phía sau lưng nàng, mảnh vỡ nhỏ lập tức bắn tung tóe lên bay về phía sau đầu Như Tiểu Lam...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.